Không bận tâm trong tay mỹ nhân còn cầm kiếm, bất cứ lúc nào cũng có thể đâm hắn một lỗ… nam nhân ôm chặt thân thể thon dài, giọng nói khàn nhẹ mang đầy sợ hãi.
Hắn không đuổi theo, là vì Lăng Vân ở đây. Hắn không đuổi theo, là vì Lăng Vân vừa rồi đột nhiên tùy tiện giao thủ với tên biến thái đó, khiến hiện tại hắn vẫn còn khiếp sợ không thôi… Hắn không đuổi theo, là vì nam nhân đeo mặt nạ đó rõ ràng có thái độ rất quái dị với Lăng Vân, khiến hắn không dám rời khỏi bảo bối của mình một bước__
Vạn nhất là kế điệu hổ ly sơn thì sao? Vạn nhất hắn đuổi theo rồi, tên đó lại đột nhiên quay trở lại, cướp mất bảo bối của hắn thì sao…
Ở đây không như kiếp trước, kiếp trước, hắn thường lén trốn sau lưng Lăng Vân, bày mưu lập kế tất cả, sau đó nhìn bảo bối của hắn tư thế anh dũng lao tới, ánh mắt lấp lánh đặc biệt xinh đẹp… vì hắn có bản lĩnh đó!
Nhưng kiếp này, võ lâm, giang hồ, tuyệt thế thần công, thời gian bọn họ tới quá ngắn, rất nhiều chuyện hắn còn chưa nắm bắt rõ, trận chiến hôm nay quá quái dị, sao hắn có thể để bảo bối của mình mạo hiểm lớn như thế!
“Hử? Mi… đang sợ sao?”
Thẩm Lăng Vân giãy không thoát vòng tay cố chấp đó, chỉ có thể ngẩng đầu… trong giọng nói vốn có mấy phần chế nhạo, ai bảo tên này luôn ức hiếp mình, không ngờ lại thấy hắn cũng có biểu cảm sợ hãi… lại đúng lúc chạm phải ánh mắt vô cùng nghiêm túc của nam nhân, ánh mắt đó nóng cháy giống như muốn hòa tan y__
“Đúng, tôi đang sợ hãi! Cậu dọa tôi! Triển Phi Dương tôi không sợ trời không sợ đất, trời sụp xuống tôi cũng đỡ cho cậu… nhưng Lăng Vân, chỉ có cậu… không thể xảy ra chuyện… tôi chịu không nổi…”
Vừa nghĩ tới vừa rồi Lăng Vân và tên kia giao thủ, tên khốn đó rõ ràng mang âm mưu đen tối với Lăng Vân của hắn… nếu không phải có mình ở đây… nam nhân sợ hãi vội ôm chặt người trong lòng, hai tay không ngừng run rẩy.
“Tôi…”
Mỹ nhân hiếu thắng vốn muốn tranh biện gì đó… dù sao, giữa họ là quan hệ gì? Dựa vào cái gì chỉ bởi hắn lo lắng, mà mình không được phép thế này, không được phép thế kia… y là nam nhân, hơn nữa y là người bảo vệ xã hội, bảo vệ bách tính! Sao có thể vì có nguy hiểm mà co về sau?
Nhưng vốn dĩ định kiêu ngạo phản bác, lại vì cảm thấy đôi tay không ngừng run rẩy của nam nhân ôm mình, đành cường ép nuốt lại.
Thẩm Lăng Vân trầm mặc, cũng không giãy nữa…
Nghĩ lại vừa rồi, nam nhân vẫn luôn không thèm đặt gì trong mắt lại vì mình bị khinh bạc mà liều mạng… y tuyệt đối không thừa nhận, trong lòng có một cảm giác ấm áp khó tả… nhưng mà__
Ôm một chút thì ôm một chút thôi… ôm một chút cũng không mất miếng thịt nào… cứ coi như cảm ơn hắn đã giải vây cho mình vừa rồi…
Thẩm Lăng Vân phối hợp hiếm có, khiến nam nhân vui mừng vô cùng, kết quả ôm một cái liền tham lam không thể kìm nén.
Tới mức, bên ngoài trời đã sáng tỏ, Ngạo Thiên Di ngồi xổm bên ngoài, tay trái nắm tiểu điệt tử vừa tìm được, tay phải ôm chặt Phụng Thiên Lam đang liều mạng giãy dụa trong lòng hắn, ngồi xổm gần cả canh giờ cuối cùng chịu không nổi lại xông vào lần nữa!
Không sai, lần này hắn đến để “đánh gãy uyên ương”__
“Khụ khụ! Hai người các ngươi, bớt chút được không… thu dọn mớ lộn xộn này xong, về nhà các ngươi muốn ôm thế nào, lăn giường thế nào cũng không ai quản các ngươi!”
Bên ngoài phủ nha còn có một đống di thể sát thủ… đã sớm bị lão bách tính vây kín tò mò bàn tán, các nha dịch chính tông chốc lát nữa sẽ tới… mà trong kho phía sau còn có rất nhiều hài tử, có chết, có nửa sống nửa chết, có sống, bị dọa khóc hu hu…
Hai người này thì tốt lắm… Ôm tới lúc nào mới đã đây!