Hai người trái phải cùng tấn công Thẩm Lăng Vân, một cương một nhu, tốc độ cực nhanh không nói, còn có thể tùy thời lấy nhu biến cương, lấy cương biến nhu, đôi cộng sự này từ nhỏ đã cùng được huấn luyện, ăn ý vô cùng, sở trường nhất chính là vây công, cách đánh phối hợp tuyệt đối không phải đơn giản chỉ là một cộng một bằng hai, hai người gọp lại rõ ràng lực công kích gia tăng gấp bội…
Ba thân ảnh triền đấu đến khó phân… dần dần, Thẩm Lăng Vân bắt đầu ăn không tiêu!
Y không biết có nên thấy may mắn hay không… nếu là mình kiếp trước, không có nội lực và tốc độ lúc này, căn bản ngay cả đỡ chiêu cũng không thể, khỏi nói tới trả đòn. Nếu không phải nhiệm vụ của hai người này là bắt sống, thì nói không chừng lát nữa mình đã đầu thân hai chỗ… nhưng mà, tình hình trước mắt cũng không chút lạc quan, cứ tiếp tục như thế, y thật sự sẽ bị bắt sống!
Dưới tình trạng giáp công như gió táp mưa sa, phòng ngự của y cũng càng lúc càng cố sức… rất rõ ràng, lúc này y muốn dựa vào thực lực đơn bạc giành thắng lợi, căn bản là không thể, rốt cuộc có biện pháp nào không… có thể nghịch chuyển càn khôn? Rốt cuộc có biện pháp nào để giành thắng lợi không…
Nhân lúc Thẩm Lăng Vân phân thần, roi của nữ tử đột nhiên dùng hình rắn đâm nghiêng tới…. tư thế cương nhu kết hợp, đột nhiên khiến Thẩm Lăng Vân lóe lên một ý nghĩ__
Biện pháp, không phải là hiện tại sao!
Lần này, thật sự là lấy mạng đánh cược vận may!
Cao thủ quá chiêu, luôn là từ chiêu đầu tiên đã có thể đoán được ba mươi chiêu tiếp theo, sau đó theo sát bức đối phương vào vòng khống chế của mình… mà “võ lâm nhân sĩ gà mờ” Thẩm Lăng Vân đây thì rõ ràng không có bản lĩnh đó!
Theo trù tính của một nam một nữ, roi này thế tới hùng hậu, Thẩm Lăng Vân tuyệt đối không có gan tay không tiếp chiêu, nhất định sẽ dùng khúc côn để cản, cho nên nam nhân đó sớm đã căn cứ theo hướng roi đi tính toán vị trí xuất côn, gần như đồng thời, phất tay muốn bay tới__
Khúc côn cản roi sẽ là thế này__ Tay cầm một đoạn, đoạn kia cản roi, vì độ dẻo của roi, biến hóa đa dạng, làm thế là để không bị roi đột nhiên thay đổi hướng tấn công! Nhưng khúc côn dài như thế, nội lực rất khó bao phủ toàn bộ, cho nên Thẩm Lăng Vân muốn dùng côn cản roi, thì nhất định phải dồn sức vào đầu côn, phần giữa côn sẽ trong thoáng chốc trở thành nơi yếu ớt nhất, nếu bị nam nhân chém trúng khúc giữa, thì nhất định sẽ gãy!
Đến lúc đó, mất đi vũ khí, xem y còn có thể làm gì!
Nhưng không ngờ, khi chiếc roi và lợi đao đều dùng tốc độ gió rền chớp giật ập tới, Thẩm Lăng Vân lại đột nhiên có một hành động khiến người khó tin__
Đột nhiên duỗi tay trái ra, khi chiếc roi đang ập tới, tay phải giữ côn, nhanh chóng đánh tới lưỡi đao của nam nhân… nữ nhân bị dọa, roi này nếu đánh xuống, cánh tay trái của nam tử xinh đẹp nhất định bị phế… mang một phế nhân trở về, chủ nhân sẽ không bỏ qua cho nàng… vì thế lập tức thu lực, nhưng đã không kịp… chỉ nghe một tiếng “keng”…
Thứ đầu tiên tiếp xúc với roi, không phải là tay của Thẩm Lăng Vân, mà là lưỡi đao của nam nhân bị y cố ý đánh lệch hướng, vốn là muốn phá hủy sức mạnh của vũ khí… lưỡi đao và chiếc roi gặp nhau, tia lửa bốn phía, rõ ràng chiếc roi này không đơn giản, chỉ sợ có bện thêm kim thuộc dai vào trong!
Thẩm Lăng Vân đắc ý nhướng mày, đồng thời dẫn nội lực tới cánh tay trái vừa rồi chỉ dùng làm mè mê hoặc đối phương, nắm lấy ngọn roi đã mất đi độ chính xác và lực công kích, mãnh liệt dùng lực, chiếc roi lập tức gãy thành hai khúc, mà một khúc trong đó thì nằm trong tay y!
__ Chiêu này của y rất hiểm… vừa rồi nếu chỉ hơi chút sai lệch, thứ bị phế không phải là chiếc roi, mà là tay trái của y!
Tiếp theo lại đột ngột dùng khinh công bắn mình ra xa mấy trượng, hai người kia cho rằng y muốn chạy vội vàng đuổi theo, lại không ngờ Thẩm Lăng Vân đột ngột quay người, vũ khí trong tay đã thay đổi__ khúc côn bị y bỏ đi nội lực, bẻ thành hai đoạn, chính giữa dùng chiếc roi đứt nối lại, sợi roi đó vốn có thành phần kim loại, trong nhu có cương, thay thế dây xích vừa khéo, y dùng nội lực chọc ra hai lỗ trên hai đoạn côn, cột chặt vào__
Y đột nhiên nhảy ra khỏi vòng đấu, chỉ là vì muốn tranh thủ thời gian cải tạo vũ khí cho mình mà thôi.
Kiếp trước, tốc độ lắp súng của Thẩm Lăng Vân đứng đầu trong cuộc so tài cảnh sát toàn tỉnh… huống hồ chỉ là một món đồ nhỏ thế này, y còn có thêm nội lực phò trợ rất tiện!
Côn nhị khúc__ món đồ này, người cổ đại quả thực chưa từng thấy qua… nhưng Thẩm Lăng Vân từ bốn tuổi đã bắt đầu học Triệt quyền đạo, chín tuổi thì đạt tới cấp tám vinh dự nhất, côn nhị khúc là vũ khí quen thuộc nhất vào kiếp trước!
Rất nhanh, giao phong lại bắt đầu, tình thế đại nghịch chuyển__ Hai sát thủ, một đã mất đi vũ khí, lực phối hợp và công kích đều giảm mạnh, mà Thẩm Lăng Vân có được vũ khí quen thuộc như ý lại như hổ thêm cánh, càng chiến càng dũng…
Mỹ nhân đánh tiêu sái như ý, sảng khoái tràn trề, có nội lực và tốc độ không thể tin nổi của thân thể này, độ tấn công và nhạy bén đều hơn hẳn kiếp trước, trầm mê trong tấn công muốn sao được vậy, quả thật mỹ diệu như thần thoại, sảng khoái hơn đánh nhau ở kiếp trước nhiều!
Mà hai sát thủ căn bản chưa từng thấy qua loại vũ khí đó, đừng nói tới cách sử, không chỉ lực tấn công giảm mạnh, ngay cả phòng vệ cũng càng lúc càng nhiều vấn đề, không bao lâu trên người đã có thêm không ít màu, từng bước lui về… khí thế khoa trương vừa rồi đã không còn, bọn họ nằm mơ cũng không thể ngờ… nam tử tinh xảo như con rối nghệ thuật này lại có thực lực như thế!
Hai người thấy chân trời sắp sáng, ý thức được tiếp tục thế này sẽ không cách nào hoàn thành nhiệm vụ, sau khi khẽ nhíu mày, tuy mất mặt cũng chỉ có thể lấy ra đòn sát thủ bẽ mặt nhất__
Ba người đang đánh hăng say, đôi nam nữ này đột nhiên phi thân ra sau… Thẩm Lăng Vân vừa định co chân đuổi theo, chỉ nghe một tiếng “vù”, hai người ném thứ gì đó vào y, nhanh chóng tạo ra làm khói mù nồng đậm gây mũi!
Nếu kiếp trước Thẩm Lăng Vân không phải là cảnh sát, vậy y chắc chắn đã trúng đòn ám toán này!
Đạn khói mù… đây là phản ứng đầu tiên của Thẩm Lăng Vân!
Đây là cổ đại, đương nhiên sẽ không có thứ đó, nhưng đạo lý thì vậy thôi… đạn khói mù dùng để làm gì, thì món này chính là dùng để làm vậy… cho nên Thẩm Lăng Vân tràn đầy kinh nghiệm cảnh sát may mắn không loạn bước chân vào lúc này, chỉ nghe mấy tiếng “keng keng keng keng”, tiếng binh khí va chạm vang lên trong khói mù__ Hai tên kia nhân lúc y không nhìn thấy gì, xuất thủ tập kích!
Đạo lý của Triệt quyền đạo nằm ở việc cản công kích của người khác… khi Thẩm Lăng Vân đoán được khói mù này dùng để làm gì, liền lập tức múa côn nhị khúc xung quanh người, dùng kế vạn toàn.. quả nhiên y đoán trúng!
Nếu không phải y có phòng vệ, lúc này đã bị đánh ngất trong khói mù rồi mang đi!
“Vô sỉ__”
Mỹ nhân hận đến nghiến răng nghiến lợi, nhưng phòng ngự thế này không phải là biện pháp, khói mù này rõ ràng là đặc chế, không giống như khói bếp, nửa ngày cũng không tan ra… cứ phòng thủ chịu đánh không phải là cách! Vừa mắng, y vừa lao ra ngoài khói mù…
Nhưng diện tích khói mù không lớn, hai sát thủ đều đứng bên ngoài, vũ khí lại đều là vũ khí có ưu thế độ dài, đứng bên ngoài có thể đánh đến chỗ y, hơn nữa còn phong tỏa lối ra của y… nhìn không thấy, mùi vị lại khó ngửi khiến y choáng váng đầu óc… tình trạng bị hai kình địch phong tỏa, Thẩm Lăng Vân tuy tạm thời không bị tập kích đắc thủ, nhưng cũng khó thể thoát thân…
Thẩm Lăng Vân thầm kêu to không hay… tiếp tục như thế…
Nhưng chợt nghe thấy một tiếng gầm tức giận__
“Lăng Vân___”
Âm thanh này… khá quen thuộc!
Không đợi y nhớ ra, tấn công tới từ bên ngoài biến mất, tiếng vũ khí giao nhau vang lên, rõ ràng người này tới giúp y… đã không có hai kẻ tiểu nhân bỉ ổi bên ngoài vây đánh, Thẩm Lăng Vân cũng không chịu yếu thế, nhanh chóng rời khỏi khói mù, lập tức kinh ngạc__
“Lạc, Lạc Dực?”
Đây không phải là Lạc Dực đã ở cạnh y khi y tỉnh lại tại Phụng Túc sơn trang, tự xưng là sư huynh của y sao?
Lạc Dực không có nhiệm vụ, tại sao lại xuất hiện ở đây?
Có điều hiện tại tuyệt đối không phải là lúc nói chuyện giao lưu__
“Lăng Vân, tiếp lấy__”
Lạc Dực cũng sử dụng roi, nhưng cao hơn nữ nhân kia một bậc, roi dài hơn, thô hơn, sử cũng sắc bén hơn… hơn nữa toàn thân roi đều là gai, khi tung lên hùng hổ như gió, hai người kia vừa rồi cũng bị thương không ít, tiêu hao rất lớn, hiện tại hai người vây đánh Lạc Dực đã rất kiệt sức, nhân lúc bọn họ vây đánh mình, Lạc Dực đột nhiên ném ra cho Thẩm Lăng Vân một vật thể dài!
“Đây là…”
Thẩm Lăng Vân mở ra nhìn, tràn đầy vui mừng__ Đây là Lăng vân kiếm y cố ý lưu lại Phụng Túc sơn trang, hơn nữa vừa rồi còn đang hối hận không thôi vì nó!
Đây mới là vũ khí mà thân thể này quen thuộc nhất!
“Lăng Vân, qua đây! Nguyệt ảnh thành đôi__”
Hay cho câu “nguyệt ảnh thành đôi”, Thẩm Lăng Vân hiện tại không có ký ức về khoảng thời gia tốt đẹp năm đó, bọn họ dưới sự chỉ dẫn của Thanh Tùng lão nhân, dưới ánh trăng múa vũ khí… bọn họ mới là tổ hợp trường tiên và lợi kiếm hoàn mỹ nhất thiên hạ!
Thẩm Lăng Vân tuy không biết điểm này, nhưng lại ý thức được gì đó… mà khi y ý thức được điểm này, người đã theo bản năng nhảy vọt tới, hai người lưng đối lưng, hoàn toàn tin tưởng đưa lưng cho đối phương, phi tiên vũ kiếm, hành vân lưu thủy… cho dù y không nhớ, bọn họ vẫn là đôi bạn hoàn mỹ nhất!