__ Thẩm Lăng Vân chần chừ một lát, đứng lên, ứng phó khá thận trọng, vừa đúng tiếp được tên nhóc nhào vào lòng mình, đồng thời cũng cảm giác được rõ ràng bên cạnh có hai nam nhân, bốn mắt đang ‘xoẹt xoẹt’ bắn tia sáng xanh tới chỗ họ.
“Lăng Vân ca ca, chỗ này lại không phải trong cung, ngươi cẩn trọng cái gì chứ! Cứ gọi ta Thiên Lam như trước kia là được mà.”
Tiểu đông tây thật ra không thấp hơn Thẩm Lăng Vân bao nhiêu, dù sao là thiếu niên tươi xanh mười tám mười chín tuổi, lại không phải tiểu hài tử, nhưng nhìn dáng vẻ hắn lao vào làm nũng trong lòng Thẩm Lăng Vân, không khó đoán ra trước đây nhất định thường xuyên dính lấy Thẩm Lăng Vân.
“Kia… Thiên Lam, chúng ta cũng nên hồi cung thôi, thái hậu nương nương rất lo lắng cho ngài…”
__ Thẩm Lăng Vân nghe ra được vài ẩn ý trong đây, thì ra tiểu vương gia vô pháp vô thiên này trước kia rảnh ra lại chạy loạn, gây chuyện khắp nơi… tám phần là do chủ nhân trước kia của thân thể này tạo ra?
Bất kể nói thế nào… mang tên nhóc ngu ngốc này đi mới là thượng sách, dù sao Phụng Thiên Lam xem ra rất dễ lừa, nhưng tên đứng sau lưng hắn rất khó nói. Hơn nữa, y cũng không muốn vướng mắc với nam nhân đó, tên đó không giống người xấu, lại có vẻ không đơn giản… chỉ cần hắn không nói lộ, chuyện bị người ta cường thượng, tiểu vương gia thân phận cao chưa chắc sẽ nói ra… nếu như phủi bỏ trách nhiệm thì càng tốt…
Lại nói, y còn có một Triển Phi Dương phiền phức ở bên này… nghĩ tới đây, Thẩm Lăng Vân liền bực bội__ rõ ràng khi xuất môn, nghĩ muốn bắt tên khốn đó, đem đi lăng trì, báo thù kiếp trước, nhưng kết quả… tên này không những giúp đỡ mình, còn bảo vệ y, còn liên mồm nói mấy lời khiến y cũng chua lòng, vừa rồi còn cho tên đó ôm… sao lại phát triển thành thế này chứ?
Được thôi, thù kiếp trước, y không xuống tay được… vậy y trốn xa không phải được rồi sao? Đừng dùng ánh mắt nóng bỏng đó nhìn y… thật đáng ghét!
Cái gì là “tam thập lục kế tẩu vi thượng”, chính là nói Thẩm Lăng Vân hiện tại một lòng nghĩ mang theo tiểu vương gia ngu ngốc bỏ chạy.
Nhưng chưa từng nghĩ, chịu thiệt lớn như thế, tiểu ngốc nghếch này lại còn không học ngoan, đôi môi xinh đẹp trễ xuống, sắp khóc tới nơi kéo tay áo y__
“Lăng Vân ca ca ta không hồi cung, ta không muốn kết hôn! Ta không muốn lấy công chúa man di… ta không muốn hồi cung! Đừng ép ta…”
“Hả? Chuyện gì hả? Nói chậm thôi…”
__ Thẩm Lăng Vân bị thái độ của hắn dọa, kiếp trước y bó tay với tiểu hài tử nhất, Phụng Thiên Lam này từ nhỏ bị bảo vệ quá độ, vào tuổi này ở cổ đại đã nên lấy vợ sinh con, nhưng vẫn cứ như một đứa con nít.
“Đúng, ngươi nói chậm thôi… nếu không được, thì bảo Lăng Vân ca ca của ngươi dẫn ngươi theo một thời gian, trốn khỏi đầu gió cũng tốt…”
__ Triển Phi Dương rất biết chọn lúc chen mồm, biểu hiện vô cùng nhiệt tình, cũng vì thế mà được dán lên tấm nhãn ‘người tốt” trong lòng thiếu niên!
Còn không phải sao? Hắn vốn đang rầu tìm không được lý do giữ Thẩm Lăng Vân lại bên cạnh nè!
“Ừ ừ… đừng sợ, có ta đây, ta sẽ bảo vệ ngươi, khi cần ta có thể giấu ngươi đi!”
__ Ngạo Thiên Di biểu hiện càng nhiệt tình, đùa gì chứ! Hắn khó khăn lắm mới nhìn trúng tiểu ngốc nghếch, cho dù đối phương là lá ngọc cành vàng, hắn cũng không định buông tay, sao có thể cho tiểu ngốc nghếch lấy người khác? Công chúa cũng không được!
Nhưng đáng tiếc, với những hành động bất lương trước đó, cho dù hắn có nhiệt tình, cũng không được dán nhãn ‘người tốt’, hắn vừa lên tiếng, Phụng Thiên Lam vèo một cái trốn ra sau lưng Thẩm Lăng Vân, khẩn trương phòng bị.
Thẩm Lăng Vân vẻ mặt đen thui nhìn cặp đôi giống như sói xám và cô bé quàng khăn đỏ, một người rình một người cầu cứu__
“Yên lặng hết đi, nghe thử Thiên Lam nói gì…”
Chuyện này y vốn chả muốn lo, từ xưa đế vương gia không phải đều thế sao… chuyện này không đồng tình nổi, nhưng hai tên kia lại quá nhiệt tình, nếu y nhẫn tâm phất tay bàng quan, thì lại có vẻ như mình mới là người xấu… hơn nữa, tên ngốc này mở miệng là “Lăng Vân ca ca”, khiến y cũng hơi mềm lòng.
Tiếp theo, chính là thời gian Phụng Thiên Lam ủy khuất kể khổ__
Thì ra, lần này hắn thật sự không phải chạy đi hồ nháo! Nguyên do là nghe trộm được tam vương gia nói chuyện với thái hậu, Tây Mạc đại quốc nhiều lần quấy nhiễu biên cương, nhưng quy mô không lớn, lại không đáng phái binh vây sát, nhọc dân tốn của, cho nên tam vương gia mới nói thẳng muốn Phụng Thiên Lam lấy công chúa Tây Mạc quốc… Phụng Thiên Lam là bảo bối thái hậu thương yêu nhất, do hắn nghênh thú, càng có thể biểu đạt thành ý với đối phương, cũng đủ cho đối phương mặt mũi…
Kết quả, Phụng Thiên Lam nghe xong không nói hai lời, về phủ thu dọn hành lý lén bỏ trốn… còn đặc biệt xui xẻo gặp phải vụ án này, trong lúc hồ đồ bị người ta bắt đến Thanh Phong lâu, còn gặp phải tên đại sắc lang ăn thịt người không nhả xương Ngạo Thiên Di…
“Vậy… Thiên Lâm, hiện tại ngài tính sao?”
__ Muốn nhanh dẫn hắn về phục lệnh, lại không nỡ nhẫn tâm, Thẩm Lăng Vân bất đắc dĩ thở dài… tiểu hài tử gì đó, khó dỗ nhất.
“Lăng Vân ca ca, ngươi có thể ở ngoài với ta một thời gian… ta… ta không muốn trở về, nhưng… nhưng…”
Phụng Thiên Lam chột dạ cùng phòng bị nhìn tên khốn vẫn dùng ánh mắt chờ đợi dòm mình lom lom… bản thân bị tên đại sắc lang đó làm này làm nọ, khẳng định không thể nói ra! Nhưng hắn lo lắng nếu Thẩm Lăng Vân đi rồi, mình lại bị tên kia bắt đi thì làm sao…
Đề nghị vừa đưa ra, Triển Phi Dương lập tức vui mừng__
“Được đó được đó, Lăng Vân rất có lòng đồng tình, sẽ không thấy chết không cứu… đúng chứ, Lăng Vân? Không phải chỉ lưu lại vài ngày sao?”
Thật ra hắn căn bản muốn lưu người lại cả đời.