• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tiểu Thảo cúi đầu ăn rất chăm chỉ, Dạ Ngưng nhìn thấy nàng cả khuôn mặt đều muốn chôn ở trong hộp đựng cơm, bộ dạng của Tiểu Thảo khiến nàng cười không ngừng, lúc này Dạ Ngưng không để ý nghiêng nghiêng đầu, cảm giác như bị đóng băng.

Ách... Phong tổng, làm gì mà nhìn dữ vậy?

"Tiểu Thảo a!"

Dạ Ngưng phản ứng rất nhanh, rất nhanh cũng liền thu hồi tầm mắt, nàng nhìn ra khoảng cách của bốn người lúc này, xa cũng không xa mà gần cũng không quá gần, lúc này nàng còn lắng tai nghe hai người bên kia ngồi đối thoại những gì cũng có thể nghe được.

"Chuyện gì?"

Tiểu Thảo vẫn như trước không ngẩng đầu, tay vẫn liên tục hoạt động, Dạ Ngưng nhìn nàng như vậy liền nhíu mày.. cái này, không phải là tôi không giúp cô, ai bảo cô trong mắt chỉ có khoai tây mà không có Phong tổng a...

"Bồ có phải hay không rất sợ Phong tổng a?"

Tiểu Thảo còn chưa đáp lại thì bên kia Lương Nhiên sắc mặt liền thay đổi, liền lướt mắt qua nhìn Phong Uyển Nhu, Phong Uyển Nhu vẫn không nói gì, liếc mắt nhìn hắn, Lương Nhiên lập tức ngồi thẳng lên tiếp tục ăn cơm.

"Xong rồi!"

Tiểu Thảo sau khi ăn xong, nói một câu, liền phóng đũa tới hộp cơm của Dạ Ngưng, động tác cực kỳ tự nhiên, vẽ mặt như thường, một chút khách khí cũng không có.

"Này, bồ làm ít mà ăn nhiều như vậy làm gì?"

"Bồ ghét bỏ mình?"

Tiểu Thảo ngẩng đầu lên, vẻ mặt vô cùng bi thương nhìn Dạ Ngưng. Dạ Ngưng liền nhanh giải thích "Không có, không có, tùy ý bồ... ăn thoải mái đi"

"Chỉ có Ngưng Ngưng là tốt nhất!"

Tiểu Thảo cười vui vẻ liền lấy một muỗng cơm thật to, Dạ Ngưng đen mặt lên nhìn nàng, nhíu mày

"Cơm cũng ăn, còn không nói thật cho mình biết"

"Cái gì?"

"Bồ có sợ Phong tổng không? Cảm thấy nàng là người như thế nào?"

"Có chút sợ, là người tốt lắm!"

Tiểu Thảo nghĩ như thế nào liền đáp lời như thế.

Vì để cho Phong tổng nghe được mà hiểu rõ nên Dạ Ngưng liền mở trừng hai mắt, ho khụ một cái làm màu, bắt đầu giả vờ làm tiểu nhân.

"Nhưng mình lại cảm giác Phong tổng rất khi dễ bồ a?"

Tiểu Thảo ngẩng đầu lên nhìn Dạ Ngưng: "Không a~~"

"Vậy bồ nghĩ xem..."

Dạ Ngưng rất có kiên nhẫn, giải thích từng bước ".. Bình thường đối với bọn mình, nàng tuy rằng lạnh lùng nhưng cũng không quá khó khăn, nhưng mỗi lần đối mặt với bồ đều nhíu mày, mặt thì lạnh lùng vô cùng, cũng không buồn mà phản ứng bồ"

Lương Nhiên ở một bên nghe xong liền nở nụ cười, nhìn nhìn Phong Uyển Nhu, Phong Uyển Nhu mặt không chút thay đổi nhìn hắn, Lương Nhiên bèn rụt rụt cổ, ráng nhịn cười.

"Hình như là..có!"

Tiểu Thảo nhìn nhìn Dạ Ngưng gật gật đầu đồng ý, Dạ Ngưng dưới đáy lòng muốn cười to, đúng là tiểu bạch thỏ mắc câu rồi, còn kém là chưa dùng nàng để chọc giận 'Lang nương nương'!

"Tiểu Thảo a, kỳ thật có một số loại người lại dùng cách lạnh lùng để thể hiện nhằm che dấu đi cảm giác thật trong lòng mình, nói đúng hơn là người đó càng khát khao ai thì ngoài mặt lại càng lạnh lùng..."

Tiểu Thảo rốt cục nghe cũng hiểu điều thâm sâu mà Dạ Ngưng muốn nói, cũng vì vậy mà một ngụm cơm liền bị nghẹn ở cổ họng, đến mức khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng lên.

Ý của Ngưng Ngưng là Phong tổng khát khao mình?

"Mau uống miếng nước...."

Dạ Ngưng không nghĩ tới Tiểu Thảo lại như vậy mà phản ứng, vội lấy chén canh bên cạnh đưa cho nàng, đúng lúc ấy một cái khăn tay đưa tới, bên cạnh là một cánh tay trắng noãn đem tới một chiếc túi.

"Cảm ơn!"

Dạ Ngưng cuống quít nhận lấy, hai tay tiếp xúc trong nháy mắt, nàng liền ngẩng đầu nhìn người đang nhiệt tình giúp đỡ, chỉ liếc mắt một cái, cả người liền đóng băng.

"Phong... Phong tổng!"

Không phải chứ, thật không ngờ lại đi tới?

Phong Uyển Nhu cười như không cười nhìn Dạ Ngưng, không nói chuyện nhưng lại đem nụ cười này giống như muốn lăng trì nàng ngàn vạn lần. Mắt thấy Dạ Ngưng như đang hi sinh tại chiến trận nên Phong Uyển Nhu bình tĩnh ngồi ở một bên, tầm mắt theo Dạ Ngưng trên người di chuyển sang trên người Tiểu Thảo, ánh mắt cũng không hề nháy, liền như vậy mà gắt gáp nhìn nàng chằm chằm.

Tiểu Thảo bị Phong Uyển Nhu ở một bên nhìn đến quẩn bách vô cùng, đỏ mặt nhìn Dạ Ngưng cầu cứu.

Ngưng Ngưng cứu mình a~~~, mình thật là không biết chuyện gì đang xảy ra...

Dạ Ngưng sớm đã ở một bên giả chết, nàng thiên toán vạn biến cũng không nghĩ tới Phong tổng sẽ trực tiếp qua giết giặc a, quả nhiên là, nữ cường nhân, người bình thường thật không đoán ra được suy nghĩ.

"Tay cô cũng tốt lắm!"

Nói một câu không chút cảm tình nào, lại phối hợp thêm khuôn mặt lạnh lùng của Phong Uyển Nhu lộ ra. Tiểu Thảo cũng dùng sức gật đầu: "Cũng tốt hơn rồi!"

"Một hồi đến phòng làm việc của tôi!"

"Nga... được!"

Tiểu Thảo vội đáp, Phong Uyển Nhu quay đầu nhìn Dạ Ngưng liếc mắt một cái: "Trước kia Lương Nhiên khen cô thông minh lanh lợi, tôi còn không hề để ý, nhưng sau hôm nay được chứng kiến, quả nhiên không phải người bình thường, đúng là cần phải đặc-biệt-đào-tạo!"

'Đặc biệt đào tạo' bốn chữ này được Phong Uyển Nhu đề cao thêm âm lượng, làm cho Dạ Ngưng cảm giác như bị sét đánh ngang tai, Phong Uyển Nhu nhìn nhìn nàng, lại liếc mắt nhìn sang Tiểu Thảo một cái sau đó mới đứng dậy rời đi.

"Ngưng Ngưng, bồ không sao chứ?"

Tiểu Thảo lo lắng nhìn lên Dạ Ngưng,trước kia nàng nghĩ người sợ Phong tổng nhất chính là mình, nhưng hiện tại nhìn thấy Ngưng Ngưng, so với bản thân mình còn không hơn, Phong tổng mới vừa nói một câu thì cả khuôn mặt giống như là bị dọa thành màu đất.

"... Người đàn bà này... thật ác độc!"

"Cái gì?"

Tiểu Thảo thấy khó hiểu nhìn Dạ Ngưng, Dạ Ngưng nhíu nhíu mày, nhìn chằm chằm Phong Uyên Nhu đang bước đi lắc đầu " Có nói cho mấy người thì mấy người cũng không hiểu, mà chị ta gọi bồ đấy, còn không mau nhanh chóng đi, mấy ngày nay không phải có ai đó tha thiết mong nhớ Phong tổng sao?"

"Được, mình đi đây!"

Tiểu Thảo hoàn toàn không nghe thấy âm thanh Dạ Ngưng đang cười nhạo, đem hộp cơm ăn xong dẹp đi nàng vỗ vỗ mông liền rời đi, Dạ Ngưng không nói gì nhìn lên nàng, tận hưởng đi, Tiểu Thảo a cô hãy tận hưởng đi, thật sự là cô có bị Phong tổng ăn sạch sẽ thì sau này cũng đừng nói là tôi không ám chỉ cô a... hắc hắc

Tiểu Thảo đi toilet súc miệng rửa mặt xong liền đi thẳng đến phòng Tổng tài, đây là từ sau khi tay nàng bị thương Phong tổng lần đầu tiên mới gọi nàng đến, đừng nói là có chút sợ nhưng trong lòng nàng thật đúng là còn rất vui vẻ.

Tiểu Thảo gõ cửa một cái rồi đẩy cửa đi vào, Phong Uyển Nhu đang ngồi ở trên ghế salon uống cà phê, nhìn Tiểu Thảo vừa bước vào nói:

"Trên bàn có có các bộ tổng kết cuối năm của mỗi chi nhánh, cô đi kiểm tra lại số liệu đi!"

"Nga~~!"

Tiểu Thảo đáp rồi đi đến trước bàn cúi đầu lật xem, thiệt là nhiều quá đi, có làm hết buổi tối cũng không xong.

"Hôm qua máy tính đang cài đặt lại hệ thống, nên phần mềm không sử dụng được!"

Tiểu Thảo lập tức ngẩng đầu hoảng sợ nhìn lên Phong Uyển Nhu, ý của cô là....

Phong Uyển Nhu gật gật đầu, đúng vậy, không sai, so với lúc vừa tới thì thông minh hơn rồi.

"Cô gần đây không phải là rất nhàn rỗi sao? Giao cho cô..."

Tôi làm sao mà nhàn rỗi...?  Tiểu Thảo bĩu môi, Phong Uyển Nhu liền phất phất tay: "Được rồi, không có việc gì thì ra ngoài làm việc tiếp đi!"

Tiểu Thảo ôm mớ tài liệu tổng kết đi ra, mới vừa đi tới vị trí của mình thì Dạ Ngưng liền chạy tới chào đón, cười híp mắt nhìn nàng.

"Thế nào? Phong tổng có nói gì không?"

"Để cho minh2 kiểm tra tài liệu tổng kết cuối năm của chi nhánh, thiệt là nhiều a!"

"Ân, đoán chừng là hôm nay do lúc nói chuyện trêu chọc phải nàng"

"Đều tại bồ !"

Tiểu Thảo tức giân, đêm nay lại phải tăng ca, Dạ Ngưng nhún vai: "Trách mình bồ có thể trách mình sao?"

Nói xong Dạ Ngưng thè lưỡi, xoay người dùng mông đối với Tiểu Thảo lắc lắc phe phẩy rồi mới rời đi.

Tiểu Thảo ngồi trên ghế tức giận đỏ cả khuôn mặt, sao lại có thể như vậy mà khi dễ a!

"Mình sẽ trả thù!"

"Cứ việc thoải mái a!"

Dạ Ngưng thậm chí không để tâm đến Tiểu Thảo, nàng giống như đang làm bộ dạng ức híp kẻ khác, nàng thoải mái mở ra trang web bắt đầu chơi Tam Quốc Chí, đang chém giết vui vẻ thì di động vang lên, Dạ Ngưng không hài lòng bắt máy

"Alo, ai đó?"

"Xin chào, xin hỏi phải cô Dạ Ngưng không? Tôi là người chuyển hàng của nhà hàng Kim Kê, tôi đến giao mười phần gà rán, gà giòn cay, bốn miếng thịt bò, hai ly milkshake cà phê, hai ly cà phê đen, bốn gói khoai tây chiên... Hiện tôi đang đứng ở cổng bảo vệ, cô vui lòng ra ký nhận hàng"

Trong đầu oanh một tiếng, Dạ Ngưng sắc mặt xanh mét, tay nắm điện thoại phát run...

Dương Tiểu Thảo! ! !

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK