• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Là Phong tổng... Đây là hương vị trên người Phong tổng!

Tiểu Thảo vỗ về môi, vẫn như cũ đứng chết trân một chỗ, đầu một trận trống rỗng, Dạ Ngưng đợi một hồi không thấy Tiểu Thảo phản ứng liền đưa tay kéo tay của nàng.

"Làm sao vậy?"

"Phong tổng.."

Tiểu Thảo thanh âm rất nhẹ, Dạ Ngưng vừa nghe xong liền hoảng sợ, tay vừa nắm lấy cánh tay Tiểu Thảo mạnh bạo thu về, đứng nghiêm trang, vươn cổ hướng xung quanh nhìn nhìn.

"Ở đâu? ở đâu?"

Nhìn ngó cả nữa ngày cũng không phát hiện bóng dáng Phong tổng, Dạ Ngưng liền nổi giận

Dương Tiểu Thảo, bồ đùa bỡn mình?!

Nhưng nhìn lại bộ dạng chết trân của Tiểu Thảo thì Dạ Ngưng có sinh khí cũng không phát ra, thở dài tiếp tục túm cánh tay nàng.

"Được rồi, đừng nói nhãm nữa, đi ăn đi"

"Không phải, Ngưng Ngưng, ý của mình là..."

Tiểu Thảo mặt vô cùng đỏ, Dạ Ngưng hồ nghi nhìn nàng: "Bồ rốt cuộc muốn nói gì đây?" Đúng là bị bồ làm cho tức chết mà!

"Nơi này..."

Tiểu Thảo chỉ chỉ môi của mình: "Là.. Phong tổng.."

"Bồ nói là Phong tổng...?"

Dạ Ngưng trợn tròn mắt, cao giọng, Tiểu Thảo nghe được liền sợ tới mức đưa tay ra che miệng nàng lại "Bồ nhỏ giọng một chút!"

"Không phải, bồ, bồ chắc chắn sao?"

Dạ Ngưng lời này nói ra đúng là có phần không tin được, mặc dù nàng biết Phong tổng thích Tiểu Thảo nhưng thế nào cũng không nghĩ ra Phong tổng lại như con hổ đói khát thịt a... Hơn nữa... Phong tổng hôn trộm Tiểu Thảo, có bổ não nàng xuống, nàng cũng không nghĩ đến, nhưng nếu sự thật là vậy thì quá tốt rồi!

Tiểu Thảo do dự nhìn lên Dạ Ngưng, giọng điệu có phần không xác định "Mình không chắc , chỉ là cảm thấy trên mặt vẫn còn hương vị của Phong tổng, vậy có đúng hay không.." Nói xong liền đỏ mặt, Dạ Ngưng liền suy nghĩ, lại nhìn chằm chằm Tiểu Thảo, đưa tay sờ sờ môi nàng, rồi ngửi lại tay mình, lại nhìn chằm chằm một hồi, đưa tiếp tục sờ môi Tiểu Thảo sau đó lại ngửi ngửi.

"Hai người đang làm cái gì?"

Phương Chính Lâm trong lòng thầm nghĩ trước khi đi Bắc Kinh cũng muốn đến gặp mặt Tiểu Thảo, nhưng vừa đi đến trước cửa, hắn liền nhìn thấy một cảnh tượng vô cùng kích thích ở trước mắt, trong lòng một cảm giác vô cùng khiếp sợ.

Tiểu Thảo ở một bên nghe thấy liền đỏ mặt, ngược lại Dạ Ngưng thì tức giận nhìn Phương Chính Lâm liếc mắt một cái, lạnh như băng nói:

"Đang làm gì? Anh không thấy sao?"

". . . "

Chỉ một câu của Dạ Ngưng liền khiến Phương tổng rơi vào tuyệt vọng, lúc này cả trái tim giống như bị bóp nát hoàn toàn. Hắn không biết nói gì hơn, ở lại chứng kiến cảnh này sao? Hắn thở dài liền quay người lập tức rời đi.

Tiểu Thảo đỏ mặt trừng Dạ Ngưng, Dạ Ngưng nhìn nàng trợn tròn mắt.

Không phải chứ, Tiểu Thảo, cô cũng quá hào phóng rồi đấy, đối với ông chú này cũng có hứng thú?

"Ngưng Ngưng, bồ làm tổn hại danh dự của mình!"

". . .Bồ có danh dự gì mà tổn hại?"

Dạ Ngưng không quan tâm phản ứng của Tiểu Thảo, cũng không giống như những người bình thường có suy nghĩ là muốn quen nàng, vừa nghĩ, Dạ Ngưng liền nhìn chằm chằm nàng một hồi hỏi "Tiểu Thảo, bồ xác định đây là hương vị của Phong tổng?"

"Uhm!"

Tiểu Thảo cắn cắn môi dưới, gật đầu xác định, nàng như thế nào lại không biết rõ mùi vị của Phong tổng chứ?

"Đợi một chút, làm sao bồ biết Phong tổng sử dụng mùi son gì? Chẳng lẽ ???"

Dạ Ngưng phát hiện ra điểm mấu chốt, trợn tròn ánh mắt nhìn Tiểu Thảo, Tiểu Thảo vội phất tay giải thích: "Không phải! Không phải! Ngưng Ngưng, mình không có trộm lấy son môi của Phong tổng sử dụng đâu, chỉ là có mở ra ngửi thử mùi thôi!"

". . ."

Thực là tốt như vậy sao ...

Dạ Ngưng dùng ánh mắt vô cùng khinh bỉ nhìn Tiểu Thảo, Tiểu Thảo mặt đỏ lên, dùng sức lắc đầu "Thật ra cũng không phải như vậy, là do lần trước Phong tổng uống nhiều quá, mình cõng nàng về, miệng của nàng không cẩn thân nên chạm phải mặt mình.."

Dạ Ngưng run run một chút, lặp lại "Không cẩn thận chạm tới mặt bồ sao?"

Bồ xác định là không cẩn thận sao?! Chị ta tại sao lại không cẩn thận đụng tới mặt của mình đi haha!

"Uh!"

Tiểu Thảo dùng sức gật đầu, Dạ Ngưng nhìn nàng thở dài, xong rồi, đứa nhỏ này thật hết thuốc chữa.

"Đúng rồi, Ngưng Ngưng, Phong tổng cho bồ dọn dẹp đồ đạc sạch sẽ, bồ đã dọn xong rồi sao?"

Tiểu Thảo liền lãng tránh qua chuyện khác, muốn hoàn hảo không đề cập đến vấn đề này, Dạ Ngưng lúc này liền có một bụng khí, cánh tay của nàng, giờ nghỉ trưa của nàng , cũng bởi vì một câu của Phong tổng mà biến mất hết!

"Thật ra... Tiểu Thảo a!"

Dạ Ngưng chớp chớp mắt nhìn Tiểu Thảo.

Được, Quân tử báo thù mười năm chưa muộn, Phong tổng, tôi cũng muốn cho cô nếm thử cái cảm giác gọi là 'mượn dao giết người'

"Sao?"

Tiểu Thảo thấy bộ dạng cười xấu xa của Dạ Ngưng nên liền lùi về sau vài bước, lại muốn gạt ta sao?

"Mình đã nói với bồ rồi, người hôn môi bồ, không chắc đã là Phong tổng hôn!"

"Nhưng hương vị kia..."

Tiểu Thảo đỏ mặt không nói được, Dạ Ngưng ở trong lòng liếc mắt

Hừ, tôi rõ thấy được trong lòng cô có bao nhiêu khát khao người hôn cô là Phong tổng rồi!

"Haizz, suy nghĩ cái gì, mình đã nói với bồ là son môi hiện tại có rất nhiều mùi vị, rất nhiều, không thể nào khẳng định đó là của Phong tổng a, không chừng là Tiểu Hồng hay Tiểu Hoa nào hôn bồ a..."

"Tiểu Hồng... Tiểu Hoa!"

Tiểu Thảo nghi hoặc nhìn Dạ Ngưng, Dạ Ngưng nhún vai: "Mình sẽ chỉ cho bồ cách khác, nếu bộ thực sự muốn biết phải hay không phải Phong tổng cũng không phải không có biện pháp!"

"Biện pháp gì?"

Tiểu Thảo sốt ruột nắm lấy cánh tay Dạ Ngưng, Dạ Ngưng cười cười.

Ai u, cá liền mắc câu rồi .

"Thật sự nếu nói là Phong tổng thì trong lòng nàng nhất định là đối với bồ có bao nhiêu là khát khao.. mới có thể hôn bồ thành cái dạng này.."

Tiểu Thảo trên mặt nóng bừng nói không ra lời,

Thật là Phong tổng sao? Chẳng lẽ vừa rồi ảo giác đều là sự thật?

"Cho nên, nếu muốn biết Phong tổng có phải hay không hôn bồ, thì bồ phải thông đồng với mình một chút!"

"Thông đồng... thông đồng cái gì?"

"Chính xác hơn là câu dẫn nàng, gây rối và quyến rũ cho nàng lộ ra"

"... Bồ?"

"Mình cái gì?"

Dạ Ngưng khinh bỉ nhìn Tiểu Thảo, cao thấp đánh giá một phên, nhíu mày

"Mình nhìn bồ như vậy lại rất quyến rũ đó nha, bồ cần phải đi câu dẫn một chút đi!"

"Có nhất thiết phải như vậy không?"

Tiểu Thảo các ngón tay vặn lại với nhau, có phần rối rắm, nếu quả thật là Phong tổng thì làm sao bây giờ? Nàng sau này phải làm sao đối mặt với Phong tổng? Nhưng... nếu không phải thì ... còn thảm hại hơn đi!

"Có... với lại hôn bồ thực sự là Phong tổng thì tốt rồi, nếu là người khác thì sau này bồ nên cẩn thận một chút!"

"Uh..."

Tiểu Thảo ủ rủ lên tiếng, bị những lời Dạ Ngưng nói vừa rồi thì cơn đói của nàng cũng tiêu tan đi.

"Vậy phải câu dẫn như thế nào đây?"

"Thực sự rất đơn giản, chỉ cần tứ chi tiếp xúc là tốt rồi"

"Tứ chi tiếp xúc?"

Tiểu Thảo lặp lại một lần nữa, nuốt nước miếng, Dạ Ngưng nhìn thấy nàng không nói gì liền hiểu được lời này nói ra để nàng làm đúng là một chuyện phá lệ đối với Tiểu Thảo rồi.

Cuối cùng có quân sư bài mưu tính kế, khai thông hoàn toàn, Tiểu Thảo đúng giờ lại bưng cà phê gõ cánh cửa phòng Tổng tài.

Phong Uyển Nhu sắc mặt có một chút tái nhợt, trong mắt đều hiện lên tia mệt mõi, cuối năm hết hội nghị tổng kết, rồi các loại báo cáo, công việc vô cùng bận rộn, nàng đã muốn có vài ngày không ngủ, tinh thần đều là cố gắng chống đỡ, cơ thể dường như muốn mềm nhũn, vừa rồi hội nghị đã xong, nàng cũng cố gắng chống đỡ cơn đau đầu mà trở về.

"Phong tổng!"

Tiểu Thảo đem cà phê đặt lên bàn, Phong Uyển Nhu nhìn nhìn cà phê, nhíu mày, nàng hiện tại ngửi được mùi hương này thì liền muốn nôn.

"Cô làm sao vậy? Có chỗ nào khó chịu sao?"

Tiểu Thảo không chỉ nói, còn đưa tay phải lên sờ vào trán Phong Uyển Nhu hỏi thẳng vào vấn đề, Phong Uyển Nhu giật mình sững sờ, chưa kịp hiểu ra chuyện gì thì bàn tay mềm mại kia đã dán ở trên trán nàng.

Thật mát a~~~

Tay Tiểu Thảo so với nhiệt độ trên người Phong Uyển Nhu đúng là nếu so sánh thì có vài phần chênh lệch nhiệt độ, nhưng... cái này gọi là da thịt tiếp xúc sao? Ngưng Ngưng nói, chỉ cần Phong tổng bị nàng đụng chạm vào da thịt thì nhất định sẽ liền đỏ mặt.

Phong Uyển Nhu quay đầu lên nhìn Tiểu Thảo.

Cô cảm nhận chút độ ấm cũng cảm nhận lâu như vậy sao? Tay rốt cuộc là muốn làm gì đây?

Tại sao mặt không có chút đỏ nào vậy... Rất bình thường...

Tiểu Thảo vẫn như trước, tay vẫn đặt trên trán Phong Uyển Nhu, kiên nhẫn chờ đợi,

Đúng vậy, sẽ không sai đâu, nhất định Phong tổng hôn mình chứ không phải là Tiểu Hồng hay Tiểu Hoa gì cả, nhất định sẽ nhanh liền đỏ mặt thôi!

"Cô làm gì vậy?"

Phong Uyển Nhu sức nhẫn nại lên tới cực điểm, trán bị Tiểu Thảo che lại có điều nóng lên, ngay cả cơ thể đều có chút không giống lúc trước, nàng hiện tại đang rất mệt mõi, cũng không như trước có thể chịu nổi khiêu khích như vậy, cho dù có là cảm xúc giống như mấy ngày qua bùng nổ thì đối với hiện tại nàng cũng đều buông xuôi.

Tiểu Thảo bắt tay rụt trở về, nhìn Phong Uyển Nhu liếc mắt một cái, mấp máy môi, cúi đầu.

Không phản ứng... Phong tổng không hôn nàng T^T

Ánh mắt kia có ý gì đây?

Phong Uyển Nhu nhìn thấy nàng như vậy cũng không quá để tâm, có thể là khoai tây bị ai đó lấy mất! Nên mới buồn bã như vậy?

Nhưng kia đúng thật là mùi vị của Phong tổng ...

Tiểu Thảo vẫn còn có chút chưa từ bỏ ý định, lại ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm môi Phong Uyển Nhu, đúng vậy,

Không sai, quả nhiên là có chút mùi thơm ngát, không cẩn thận sẽ không thể ngửi được.

Lúc này Tiểu Thảo cũng không biết khi nàng muốn xác nhận thì cơ thể cũng liền cúi gần với Phong Uyển Nhu, Phong Uyển Nhu mặt khác thì muốn kinh hãi rồi, mở to hai mắt nhìn Tiểu Thảo.

Dương Tiểu Thảo! Em rốt cuộc là đang làm gì đây?

Tiểu Thảo ngoắc ngoắc nhìn chằm chằm Phong tổng không nói gì, mặt lại càng lúc càng kề gần, gần đến Phong Uyển Nhu có thể ngửi được mùi hương thoang thoảng trên người nàng, gần đến Phong Uyển Nhu có thể nhẹ nhàng cảm nhân được lông mi đang nháy động của nàng.

Ye! Chính là hương vị này...

Rốt cục cũng ngửi được mùi, Tiểu Thảo nở nụ cười, phục hồi lại tinh thì lúc này mới phát hiện nàng và Phong tổng đã muốn mặt kề mặt rồi, hơn nữa Phong tổng khuôn mặt chính là đang đóng băng, Tiểu Thảo liền rất nhanh mặt đã đỏ lên, sau đó thân mình mới lui mạnh về phía sau.

Phong Uyển Nhu khắc chế một chút đáy lòng đang gợn cơn sóng lớn, liền nghiêng người dựa vào phía sau cái ghế, híp mắt nhìn Tiểu Thảo.

Thế nào đây? Dạ Ngưng lại ra chủ ý gì với em? Em vừa rồi là muốn làm gì? Câu dẫn tôi sao?

Tiểu Thảo bị Phong Uyển Nhu trừng, khuôn mặt nàng muốn đỏ như mặt trời, muốn giải thích lại không biết nói gì, mấp máy môi muốn nữa ngày một câu cũng không nói ra, Phong Uyển Nhu liếc mắt nhìn Tiểu Thảo một cái, nhìn nàng bộ dạng quẫn bách cũng lười phản ứng. Phong tổng đứng lên, thế nhưng liền thấy mình như chao đão rất mãnh liệt, đầu một trận choáng váng ập tới, nàng vội vịn vào bàn chống đỡ cơ thể mình.

"Sao vậy?"

Tiểu Thảo hoảng loạn bước lên đỡ Phong tổng, vừa nhìn nàng như vậy thì trong lòng không có một chút lòng dạ nào thoải mái đi chơi cái trò chạm da thịt mà đón cảm xúc nữa, sau đó liền giúp đỡ nàng đến ghế salon, lúc này bản chất càm ràm của nàng lại trổi dậy.

"Tại sao lại như vậy? Có phải là buổi trưa lại không ăn gì mà đi họp không? Tôi trước đó không phải đã nói rồi sao? Phong tổng, thân thể của cô, cô có thể yêu quý một chú được không, tôi..."

"Câm miệng!"

Phong Uyển Nhu nhắm chặt hai mắt vô lực mở miệng, nàng hiện tại chỉ muốn nghỉ ngơi. Tiểu Thảo lập tức im miệng, giúp nàng nằm xuống ghế.

"Vậy được rồi, cô nên nằm một chút đi, Phong tổng, sau khi tan ca, ngày mai nên ở nhà nghỉ ngơi một chút rồi hãy đến, hẳn cũng không có việc gì quan trọng chứ?"

Tiểu Thảo nhìn Phong Uyển Nhu khuôn mặt tái nhợt thực đau lòng, Phong Uyển Nhu từ từ nhắm hai mắt gật gật đầu dựa vào trên ghế salon.

Tiểu Thảo nghiêng đầu nhìn xung quanh một lần, muốn tìm một cái gối để Phong Uyển Nhu dựa vào, nàng nhìn ở cái ghế sôpha bên kia có cái gối con Dê của nàng lúc trước vẫn còn để đó, trong mắt nàng liền sáng ngời, đưa tay ra bắt lấy nó, dúng sức vỗ vỗ, rồi lại đặt xuống đầu Phong Uyển Nhu.

"Gối lên cái này mà ngủ..."

Dù sao hiện tại cũng không ai thấy, lần này cũng sẽ không ngại dọa người khác a.

Phong Uyển Nhu thực sự quá mệt mỏi, mơ hồ nghe trong lời nói vừa rồi của Tiểu Thảo, thân mình liền hạ xuống, nhìn cũng không nhìn liền nằm xuống ghế salon, Tiểu Thảo đứng dậy đi dọn sạch một cái ghế khác đặt ở bên cạnh, đem giày cao gót của Phong Uyển Nhu cởi ra, đem chân của nàng dũi thẳng, nhằm muốn cơ thể nàng có thể thoải mái, Tiểu Thảo lại đi lấy cái áo khoác của Phong Uyển Nhu treo ở trên giá, đem xuống trùm lên người nàng. Mọi chuyện đã xong xuôi thì Tiểu Thảo cũng có chút mệt nhọc, kéo một cái đệm trên ghế đặt mông ở bên người Phong Uyển Nhu canh chừng nàng, tiếp đến nàng dựa vào trên ghế sôpha nghỉ ngơi, trên mặt thỏa mãn cười.

Đúng vậy, Phong tổng côcứ việc thư giãn đi...

Dạ Ngưng chờ đúng là không yên, ngồi chờ mãi không thấy Tiểu Thảo trở về nàng lại sợ làm ra cái gì sai lầm nên liền pha một ly cà phê nóng đặt trên khai làm bộ gõ cửa phòng Tổng tài, đợi nửa ngày cũng không có ai mở cửa hay cho vào, Dạ Ngưng tính thử đẩy cửa một cái, cửa cứ như vậy lại có thể mở ra.

"Phong tổng, tôi đưa..."

Câu tiếp trong lời nói của Dạ Ngưng chưa kịp nói ra thì mắt đã chứng kiến cảnh tượng này liền cứng họng nuốt về.

Cái này... đây là sắc dụ

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK