• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Buông ly cà phê trên tay, Phong Uyển Nhu nháy nháy mắt, thấy Tiểu Thảo còn thật sự nghiêm túc nắm lấy điện thoại. Chưa từng phát hiện ra đứa nhỏ này lại có tài như vậy, tuy mấy ngày nay làm không ít chuyện khiến mình sinh khí nhưng xem xét kỹ thì cũng có kỹ năng mạnh đây, về sau phải tập trung bồi dưỡng, nếu có gặp chuyện khó giải quyết thì trực tiếp đưa cho nàng làm.

Tiểu Thảo cúp điện thoại, vừa chuyển đưa lại cho Phong tổng thì thấy nàng nhìn mình cười, trong lòng lại có chút kỳ quái, rốt cuộc là có gì đáng cười đâu? Hay vì người ta không bán quần áo nên mới vui vẻ a~~

"Phong tổng, người nọ một câu còn chưa nói hết liền cúp, hẳn là không muốn chào hàng"

"Không tồi!"

Tiểu Thảo có chút ngượng ngùng nhìn Phong Uyển Nhu, Phong Uyển Nhu nhìn Tiểu Thảo cúi đầu bộ dáng giống như con chó nhỏ chờ đợi chủ nhân khen ngợi, tay vuốt ve trán nhẫn nại cười.

"Sao ạ?"

Tiểu Thảo theo bản năng hỏi, nàng tuy rằng coi như hoàn thành nhiệm vụ, nhưng cũng chưa từng nghĩ tới sẽ nhận được khen ngợi.

"Cô làm tốt lắm!"

Phong Uyển Nhu gật đầu khen ngợi, cố gắng khắc chế trong lòng dâng lên ý cười. Tiểu Thảo nghe xong lại có chút kích động, chưa đến Phong Đằng được bao lâu, đây là lần đầu tiên Phong tổng khích lệ nàng.

"Thật sao?"

Từ trước đến nay Tiểu Thảo không có nhiều lần lắm mở miệng hỏi lại một lần, thanh âm có chút run run, tràn ngập chờ mong nhìn Phong Uyển Nhu.

Phong Uyển Nhu nhìn ánh mắt Tiểu Thảo, tay dùng sức nắm lại, gật đầu.

"Đúng vậy, có thể một mình đảm đương công việc rồi!"

Tiểu Thảo nở nụ cười, cảm giác giống như đang xếp bằng ngồi ở trên mây, tâm trí giống như là đang ăn một cái bánh gạo, hạnh phúc nói không nên lời. Phong tổng khen ngợi mình... Phong tổng rõ ràng khen ngợi mình~~~~~

"Cô đi làm việc đi"

Phong Uyển Nhu ho một tiếng rồi phất phất tay đuổi người đi, Tiểu Thảo gật gật đầu, hai mắt đăm đăm nhìn trôi dạt bên ngoài, lúc cửa đóng lại, Phong Uyển Nhu không nhịn được liền cười lớn tiếng, nãy giờ kiềm chế thật khó khăn, lúc này nàng mới cười thỏa mãn như vậy, cười một hồi nàng liền đứng dậy đi đến ghế sô pha, cầm lấy cái gối hình con dê, túm túm lấy cái lổ tai dê ve vẩy.

Như thế nào lại đáng yêu như vậy a?

Tiểu Thảo được Phong tổng khen ngợi nên cảm thấy thực hưng phấn, hai má đỏ bừng, ánh mắt cũng không giống bình thường mà lười biếng, cả người tựa hồ trong mắt như tràn ngập điện lực, đối với ai cũng đều cười a a.. làm cho Vương Oánh Oánh vẻ mặt nghi hoặc, đứa nhỏ này làm sao vậy? Phong tổng cho em nó ăn kẹo sao?

Tan việc, Tiểu Thảo bay nhanh về nhà, khẩn cấp đẩy cửa ra, nàng ngay cả giày cũng quên thay đổi, hướng thẳng đến phòng khách, lập tức nhào vào lòng mẹ đang ngồi ở trên ghế salong xem tv.

"Mẹ!"

Thanh âm kích động có chút run rẩy, đã bao nhiêu năm rồi Tiểu Thảo cũng chưa được ai khen ngợi, nàng nhớ rõ lần cuối cùng nàng được khen đó chính là lúc đi học nhà trẻ được khen thưởng.

Mẹ Tiểu Thảo đang cầm chiếc điều khiển từ xa đều bị Tiểu Thảo làm cho giật mình xém đánh rơi xuống đất.

"Làm sao? Làm sao vậy?"

Mẹ Tiểu Thảo sốt ruột nhìn đầu con gái chôn vào lòng ngực nàng, Tiểu Thảo a, con có ủy khuất gì thì nói, cớ sao phải khóc?

"Mẹ ~~~~~~~~ con đã được khen ngợi"

Tiểu Thảo từ trong lòng mẹ liền đứng lên, khuôn mặt nhỏ nhắn cười thật tươi rối

"Đã được khen ngợi?"

Mẹ Tiểu Thảo kích động chợt run run, thiếu chút nữa là làm rớt cái điều khiển từ xa. Được khen ngợi? Tiểu Thảo được khen ngợi ? ? ?

"Đúng vậy, chính là Phong tổng của chúng ta, người mà lần trước con đã nói với mẹ đó!"

Nghe giọng nói thật hưng phấn của con gái, mẹ Tiểu Thảo tâm cũng một đường mà bay lên, Cỏ mẹ liền từ trên ghế salon bật ngồi dậy, nắm lấy cánh tay Tiểu Thảo "Mẹ đã nói là Tiểu Thảo nhà chúng ta không sai được mà, chờ a, hôm nay mẹ làm cho con thịt kho tàu khoai tây ăn"

"Vâng!"

Mình chính là thích điều này!

"Đên đây đến đây... nói cho mẹ nghe cái người Phong tổng kia khen con cái gì? Con cẩn thận nói lại cho mẹ nghe một chút"

Mẹ Tiểu Thảo một bên đến phòng bếp đi, một bên hỏi, Tiểu Thảo cũng đi theo sau lưng nàng, cố gắng nhớ lại "Phong tổng nói không tồi, cô làm tốt lắm, đúng vậy, hoàn toàn có thể một mình đảm đương công việc, cô đi làm việc đi"

"...Là ý gì? Chậm châm một chút, mẹ nghe không hiểu, muốn con giải thích, nàng vì sao khen con a?

Mẹ Tiểu Thảo đeo tạp đề, đem mấy củ khoai tây đặt lên thớt thái, trong lòng miễn bàn tất nhiên vui vẻ rồi. Nàng đã nói là cây cỏ nhà nàng không hề kém mà, tuyệt đối là con gái nàng có năng lực tiềm tàng, bình thường hay nói nàng ngu si này nọ đúng là tuyệt đối không có mắt nhìn xa mà, hừ! Cũng không nhìn xem Tiểu Thảo mang dòng máu của ai a, mẹ nàng thông minh thì tất nhiên nàng cũng không thể kém được chổ nào đi! Được lão bản khích lệ tinh thần hay gì đi nữa, cũng không bằng Tiểu Thảo nhà nàng, về sau nhất định sẽ càng thăng tiến a.

"Là như vậy!"

Tiểu Thảo cầm chiêc ghế nhỏ ngồi xuống bên cạnh, trong tay cầm một trái táo cắn.

"Có một người gọi tới muốn Phong tổng đẩy mạnh tiêu thụ quần áo, nhưng Phong tổng ngượng ngùng cự tuyệt nên liền đưa cho con nói"

"Nga? Con nói như thế nào?"

Nhìn xem! Cái gì mà thế kỷ hai mươi mốt không có nhân tài? Nhìn đi, không lên tiếng thì thôi, lên tiếng một cái liền nổi tiếng! Cái này không phải Tiểu Thảo nhà nàng sao? Ngay cả lão bản cũng làm không xong công việc, lăng la cho con gái nàng giải quyết!

"Con liền nói không cần, công ty của chúng tôi thống nhất không mặc quần áo đi làm, sau đó người nọ liền cúp"

"Công ty của chúng tôi thống nhất không mặc quần áo?"

Mẹ Tiểu Thảo run run một chút, tay cầm dao cũng chợt run lên, không thái khoai tây, mà trong lòng cuồn cuộn một bên.

"Đúng vậy a!"

Máu chảy ngược lên đầu, Mẹ Tiểu Thảo có cảm giác như đang luyện Cửa âm thần công làm cho tẩu hỏa nhập ma.

"Chờ ~~~ chậm đã, con nói lại cho mẹ nghe một lần nữa, con nói như thế nào?"

"Con nói: công ty của chúng tôi thống nhất không mặc .."

"Ách..." Chết cha...

Vừa cắn miếng táo liền bị ngặn ở cổ họng, Tiểu Thảo một câu cũng không nói nên lời, tay bóp trên cổ, thống khổ nhìn mẹ.

Mình nói gì nhỉ?!

"Con..."

"Mau uống nước!"

Mẹ Tiểu Thảo vội vàng bước xông lên, từ trong bồn rửa múc ra một chén nước, đè lấy đầu Tiểu Thảo đổ nước xuống.

"Mẹ..."

Tiểu Thảo bị sặc ho khụ, nước mắt đều nhanh chóng chảy ra, ngón tay chỉ chỉ khoai tây tuyệt vọng lắc đầu.

"Ăn! Con chỉ biết ăn thôi! Ta đã nói với con bao nhiêu lần, lãnh đạo nói gì con đều phải nhận thức thật cẩn thận, phải thật nghiền ngẫm. Con không có việc gì phải theo ta chọc cười đâu?!"

"Không phải, mẹ ~~~~"

"Mẹ cái gì mẹ, nhanh chóng uống đi, đem miếng táo nuốt xuống"

"Ngô, mẹ, nước này vừa rồi mẹ dùng để rửa khoai tây..."

"..."

( =)) đó là lí do cỏ nhỏ rất thông minh :"> )

Sau khi ăn xong thịt kho tàu khoai tây, mẹ Tiểu Thảo liền mở một khóa giáo dục tư tưởng cho Tiểu Thảo, từ nữ nhân đến nữ cường nhân rồi đến nữ lảo bản đem từng người ra phân giải, yêu cầu Tiểu Thảo phải nghe theo ý kiến của nàng, không có việc gì phải đọc nhiều sách một chút, nhất là loại sách nghiền ngẫm tâm tư của lão bản. Tiểu Thảo nghe mẹ thuyết giảng xong, liền quyết định sau này sẽ thay đổi triệt để, từ ngay mai trở đi phải làm một thư ký tiêu biểu.

Thế nhưng, sáng sớm hôm sau Tiểu Thảo vô dụng lại bị mẹ kêu rời khỏi giường, nàng tùy tiện ăn vội vàng hai cái bánh rồi chạy đến công ty, tự giác ôm lấy một quyển sách thật dày, chính là muốn thật sự nghiên cứu.

Phong Uyển Nhu ngồi một hồi cũng không thấy Tiểu Thảo đưa cà phê đến, nhíu nhíu mày, đứng dậy đi ra ngoài.

Người này làm gì đây? Hôm qua mới khen nàng một câu thì hôm nay muốn lười biếng sao?

Đẩy ra cửa phòng ra, Phong tổng hướng xung quanh nhìn nhìn, trong phòng chỉ còn một người, là Tiểu Thảo, nàng chính là đang ôm một quyển sách thật dày chăm chỉ xem, Phong Uyển Nhu ít nhiều có chút vui mừng, nàng luôn thích người chăm chỉ đọc sách, xem ra là nàng đã hiểu lầm Tiểu Thảo, người ta đang ở đây cố gắng dày công học tập. Phong Uyển Nhu có chút ngạc nhiên nhìn Tiểu Thảo, chậm rãi cước bộ, tới gần một chút.

Tiểu Thảo chăm chỉ xem là thật, trong tay còn cầm một cây bút thỉnh thoảng còn viết lên vài cái.

Nàng có tư thế này làm cho Phong tổng ít nhiều thấy hài lòng, chắc hẳn là đang chuẩn bị ôn tập muốn thi cử. Ân, đúng là người tích cực, Phong Uyển Nhu muốn nhìn một chút xem nàng ôn tập bài vở gì, ngẩng đầu nhìn lấy tựa sách, liếc mắt một cái... Liền từ thiên đường té xuống địa ngục.

[Thánh kinh Thư ký: Mười phút giúp bạn lấy lòng với ông chủ lạnh nhạt]

p/s Mình edit thấy để là Thánh kinh, Kinh thánh gì đó định đổi là Bí quyết hay Tuyệt kỹ, nhưng thôi giữ nguyên @@

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK