• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: mitatam
Beta: girl_sms

"Con dám lén dùng điện thoại?"

Phản ứng đầu tiên của Cỏ mẹ là quay đầu trừng mắt với Tiểu Thảo. Mắt Tiểu Thảo có chút ướt át, lắc đầu liên tục. Nàng không nhìn Cỏ mẹ, chỉ trông mong nhìn Phong Uyển Nhu đang đứng ở cửa. Đến lúc này, nàng đã hiểu, Uyển Uyển của nàng sẽ không để nàng phải chịu một chút uỷ khuất nào.

"Dì, dì đừng trách nàng, là cháu một ngày không nhìn thấy nàng, lo lắng nên mới đến xem"

Phong Uyên Nhu vừa nói xong, hai hàng nước mắt của Tiểu Thảo chảy xuống như mưa. Nàng cắn môi nhìn Phong Uyển Nhu, khóc đến cả người run rẩy. Cả một ngày chỉ toàn buồn bực, uỷ khuất, lo lắng, sợ hãi, nhưng hiện tại nhìn thấy Phong Uyển Nhu tất cả đều tan thành mây khói. Nếu không phải còn Cỏ mẹ đứng ở bên cạnh, nàng nhất định xông lên ôm lấy Phong Uyển Nhu, đem mình vùi vào trong lòng Uyển Uyển, kể hết ra đau lòng trong một ngày này.

"Ngoan, đừng khóc nữa"

Đứng sau Cỏ mẹ, Phong Uyển Nhu nhìn Tiểu Thảo mà đau lòng. Tiểu Thảo nghe lời nói của Phong Uyển Nhu xong, trong lòng đau xót không thôi, dùng sức lắc đầu, nước mắt lại càng chảy xuống nhiều hơn.

Tiểu Thảo không đi làm, cũng không xin phép, một ngày nay, Phong Uyển Nhu làm cái gì cũng không tập trung được. Hiểu biết tính tình của Tiểu Thảo, biết nàng ta như vậy nhất định là xảy ra chuyện không may rồi. Đem mọi trường hợp tốt xấu đều tính toán kỹ lưỡng, Phong Uyển Nhu vẫn không ngừng lo lắng, không quan tâm có đường đột hay không, lập tức lái xe thẳng đến nhà Tiểu Thảo. Vào cửa, vừa nhìn thấy Tiểu Thảo đứng đó, lo lắng trong lòng nàng mới tiêu tan. Tuy rằng việc xuất quỹ khiến nàng có chút trở tay không kịp, nhưng chỉ cần Tiểu Thảo không xảy ra chuyện thì mọi thứ đều có thể bỏ qua.

Cỏ mẹ không nói nên lời, nhìn hai người kia, nhìn Tiểu Thảo khóc đến sưng mắt, nhìn khuôn mặt Phong Uyển Nhu đau lòng không thôi, trong lòng không biết xử lý như thế nào. Từ nhỏ đến lớn, nàng vẫn đem Tiểu Thảo nâng niu trong lòng bàn tay, không để bất cứ ai khi dễ con gái mình, hiện tại xem ra chính mình mới giống người khi dễ Tiểu Thảo, mà Phong Uyển Nhu lại biến thành người bảo vệ Tiểu Thảo.

"Đây là chút quà tặng dì."

Phong Uyển Nhu không có xem nhẹ sự hiện diện của Cỏ mẹ, kính cẩn nâng hai tay, đặt đồ bổ nàng mới mua vào tay Cỏ mẹ. Cỏ mẹ nhìn nàng, như cũ vẫn không nói chuyện, chỉ lẳng lặng đánh giá Phong Uyển Nhu, trong mắt có chút kinh ngạc. Tóc dài đen nhánh buông xoã trên áo khoác vàng nhạt, đứng dưới ngọn đèn lại mang theo một chút nhàn nhạt và an tĩnh. Bộ đồ màu tím sẫm lại càng tôn lên nước da trắng như tuyết, dáng người cao gầy, trang điểm đơn giản mà tinh xảo, Phong Uyển Nhu cứ an tĩnh như vậy đứng ở cửa, mỉm cười lễ phép nhìn Cỏ mẹ, khí chất thanh lịch mà đoan trang. Cỏ mẹ cảm giác trước mắt như có một đạo ánh sáng rực rỡ, chói đến mức mắt nàng muốn nheo lại.

"Mẹ...."

Tiểu Thảo có chút sợ hãi kêu Cỏ mẹ một tiếng, nàng thấy Cỏ mẹ trừng mắt nhìn Phong Uyển Nhu, một bộ dáng như sắp đi đánh ghen. Cỏ mẹ giật mình, lập tức hoàn hồn, quay đầu trừng mắt liếc Tiểu Thảo.

"Con ngoan ngoãn đứng đợi ở một bên cho mẹ"

Tiểu Thảo bị mắng nên bĩu môi, ngẩng đầu nhìn Phong Uyển Nhu. Cỏ mẹ vừa thấy nàng như vậy, tức giận đến điên người, chỉ thiếu điều nhấc tay đi đến đánh nàng. Đứa con này thật sự là uổng công nuôi dạy, hiện tại chỉ cần Phong Uyển Nhu vẫy vẫy tay một cái, Tiểu Thảo khẳng định lập tức không cần suy nghĩ liền theo nàng ta rời đi. Đừng nói ngăn lại, đến lúc đó có lẽ ngay cả lời của mình, Tiểu Thảo cũng không thèm nghe.

"Chưa ăn phải không? Tôi có mua khoai tây cho em đây.."

Phong Uyển Nhu cười cười nói với Tiểu Thảo, biểu tình rất tự nhiên, giống như mọi ngày, không có một chút ngại ngần nào. Xuất quỹ, không được ở cùng Tiểu Thảo một thời gian, tất cả những chuyện này Phong Uyển Nhu đã từng nghĩ đến. Tuy rằng trong lòng luôn tự nhủ phải bình tĩnh, tuy rằng lần này có chút trở tay không kịp, nhưng mọi chuyện đều nằm trong dự liệu của nàng. Tiểu Thảo thấy Phong Uyển Nhu hơi lạnh lùng, cũng không khóc lóc như nàng liền làm bộ kiên cường lau nước mắt trên mặt, chạy như điên đến trước mặt Phong Uyển Nhu, đỡ lấy túi đồ trong tay Phong Uyển Nhu, cúi đầu nhìn.

"KFC sao?"

"Không phải, em không nên ăn mấy loại thức ăn nhanh đó"

Phong Uyển Nhu vừa nói vừa lau nước mắt trên mặt Tiểu Thảo, ngón tay mang theo hơi lạnh lướt qua, lạnh lạnh mát mát thật thoải mái. Tiểu Thảo ngẩng đầu nhìn nàng

"Bên ngoài rất lạnh sao? Sao chị không mặc thêm nhiều áo một chút"

"Lo lắng cho em quá nên liền chạy đến đây"

"Thì cũng phải mặc áo lạnh vào chứ, bị cảm thì biết làm sao bây giờ?"

"...."

Cỏ mẹ đứng như tượng ở một bên lắng nghe hai người nói chuyện, có chút im lặng. Dù thế nào thì đây đúng là hành động trắng trợn xem nhẹ sự tồn tại của nàng. Cái này có khác gì chồng của Tiểu Thảo, Phong Uyển Nhu đến đây không phải muốn nhận nàng làm mẹ vợ sao? Vậy mà cứ tự nhiên như vậy không nhìn đến nàng sao.

"Ngoan, đi ăn cơm đi, tôi cùng mẹ em nói chuyện một chút, nha?"

"Vậy em đi ăn đây"

Tiểu Thảo gật đầu đáp lời, nghiêng đầu nhìn Phong Uyển Nhu, trên mặt có chút tiếu ý. Nàng cầm lấy túi đồ trong tay, nghe lời đi vào phòng bếp. Ở trong lòng nàng, chỉ cần có Phong Uyển Nhu, tất cả các vấn đề đều được giải quyết. Hôm nay cả một ngày lo lắng sợ hãi, nàng gần như cái gì cũng chưa ăn. Bởi vì sợ hãi Phong Uyển Nhu lo lắng, nên cũng không cảm thấy đói. Cho đến khi Phong Uyển Nhu đến, mới cảm giác trong bụng mình trống trơn, nhìn đồ ăn Uyển Uyển mang đến lại càng thèm ăn hơn nữa.

Phong Uyển Nhu nhìn theo bóng dáng Tiểu Thảo, trong mắt thoáng hiện lên chút đau lòng. Đứa ngốc này, khóc nhiều như vậy, vẫn là tại mình không tốt, lúc Tiểu Thảo ở gặp khó khăn, nàng đã không ở bên cạnh an ủi Tiểu Thảo

"Phong tổng!"

Cỏ mẹ nhìn Phong Uyển Nhu, lạnh lùng mở miệng, mặc kệ thân phận của đối phương ra sao, nhưng so về khí thế nàng cũng không hề thua kém Phong Uyển Nhu. Phong Uyển Nhu gật đầu, xoay người nhìn Cỏ mẹ, hơi hơi cười

"Dì, gọi cháu là Uyển Nhu là được rồi ạ."

Cỏ mẹ gật gật đầu, nhìn vào mắt Phong Uyển Nhu

"Tôi không biết cô là vì mục đích gì mà cùng Tiểu Thảo có loại quan hệ này, chỉ là muốn nói với cô một câu, "không được", tôi còn ở đây, tuyệt đối sẽ không cho cô cùng Tiểu Thảo ở cùng một chỗ."

Giọng nói của Cỏ mẹ vô cùng mạnh mẽ, ánh mắt cũng tràn ngập sát khí như muốn giết người. Nếu Phong Uyển Nhu không phải nữ nhân, khi Tiểu Thảo nói ra những lời này nàng nhất định sẽ đi tìm Phong Uyển Nhu liều mạng, nhưng cố tình Phong Uyển Nhu lại là một cô gái, còn là một nữ nhân thoạt nhìn khí chất bất phàm. Nếu là nam nhân, các nàng ở cùng một chỗ, haizz... Cũng chỉ là nếu mà thôi.

Phong Uyển Nhu vẫn nhìn Cỏ mẹ, nhìn thấy được sự do dự trong mắt Cỏ mẹ, nàng mới chậm rãi nói

"Cháu và Tiểu Thảo không thể chia tay"

Không có bất cứ giải thích nào, không có bất cứ tìm dối trá quanh co nào, chỉ là một câu không thể chia tay để đánh trả lời nói của Cỏ mẹ. Cỏ mẹ nhìn Phong Uyển Nhu, hừ lạnh một tiếng, nhưng cũng không bác bỏ với ý kiến của nàng.

"Dì, dì không đồng ý cháu với Tiểu Thảo ở cùng một chỗ, là vì cháu không đủ vĩ đại sao?"

"Không phải"

Phong Uyển Nhu còn chưa đủ vĩ đại? Cỏ mẹ thở dài, theo lý thuyết, Tiểu Thảo có thể tìm được Phong Uyển Nhu, kiếp trước chắc chắn đã phải dâng hương bái phật rất nhiều rồi.

"Hay là bởi vì cháu đối xử với nàng không tốt?"

"Không phải"

Chỉ một ngày không gặp là trực tiếp chạy đến nhà tìm người, còn có thể nói là không tốt sao?

"Nói như vậy, chỉ là bởi vì cháu là con gái?"

"..."

Cỏ mẹ không biết nói gì, thật là một nữ nhân khôn ngoan, trách không được tuổi còn trẻ mà đã có sự nghiệp đã lớn như vậy. Hỏi đáp về vấn đề sắc bén như vậy, nàng ta lại thẳng thắn không hề ngượng ngùng.

Phong Uyển Nhu nhìn Cỏ mẹ gật gật đầu

"Cháu biết dì nhất thời không chấp nhận được, cũng không nghĩ ép dì phải chấp nhận chuyện chúng cháu yêu nhau là sự thật, cháu sẽ dùng thời gian để chứng minh cho dì thấy."

"Tiểu Thảo đã nói gì với cô?"

Cỏ mẹ nhíu mày, rất nghi ngờ Tiểu Thảo đã mật báo trước cho Phong Uyển Nhu. Phong Uyên Nhu nhìn nàng lắc đầu.

"Nàng một ngày không đi làm, một tiếng xin nghỉ phép cũng không có, nếu là nàng, tuyệt đối sẽ không làm như vậy"

Cỏ mẹ nhìn Phong Uyển Nhu, nửa ngày không nói chuyện. Phong Uyển Nhu rất thông mình, nhanh nhẹn, nếu cứ biện luận như vậy, nàng nhất định nói không lại Phong Uyển Nhu. Bị nàng ta nói mấy câu như vậy liền đem Tiểu Thảo giao ra, Cỏ mẹ không cam tâm.

"Tóm lại, hai người không được ở với nhau, tôi không thể để cho con gái mình sống với một đứa con gái khác cả đời được"

Cỏ mẹ nói thật quyết liệt, làm cho Tiểu Thảo đang ăn ở phòng bếp nghe được liền buông đũa xuống chạy ra ngoài, tức giận nhìn Cỏ mẹ. Làm cái gì vậy, nói như vậy cũng nói được sao? Phong Uyển Nhu nhìn thấy Tiểu Thảo nóng giận, lắc đầu nhìn nàng, ý bảo nàng đừng hành động thiếu suy nghĩ như vậy.

"Tôi không thể để cho Tiểu Thảo bị người khác chỉ trỏ cả đời, nàng phải có một gia đình bình thường"

Cỏ mẹ nhìn vào mắt Phong Uyển Nhu nói, giọng nói không còn sắc bén nhưng rất kiên định. Phong Uyển Nhu không tức giận, vẫn nhìn thẳng vào mắt của Cỏ mẹ, đợi Cỏ mẹ nói xong, nàng mới chậm rãi nói

"Ngoại trừ cháu, Tiểu Thảo sẽ không yêu một ai khác"

Một câu nói làm Cỏ mẹ nghẹn họng nhìn trân trối, Tiểu Thảo ở một bên lại cảm động không hết lời. Phong Uyển Nhu lại không có phản ứng gì lắm, biểu tình vẫn như thường.

"Dì, Tiểu Thảo là dì sinh ra, dì chẳng phải rất hiểu nàng sao?"

Phong Uyển Nhu biết Cỏ mẹ không phải là người cãi chày cãi cối mà không biết lẽ phải, đối với Cỏ mẹ, phải nói thật, nói trực tiếp mới có hiệu quả. Dù sao, người trước mắt cũng là mẹ của Tiểu Thảo, cũng chính là người thân duy nhất của nàng về sau, nàng không muốn đem không khí biến thành ngượng ngùng như vậy. Cùng Tiểu Thảo cả đời ở chung, Phong Uyển Nhu cũng không muốn Tiểu Thảo chịu uỷ khuất, càng không muốn trong lòng nàng ta có nửa phần không vui. Tình yêu, tình thân, đều rất quan trọng, phải qua cửa ải này mới có thể trọn vẹn.

Lời nói của Phong Uyển Nhu trực tiếp đánh vào lòng Cỏ mẹ. Đúng vậy, con là do nàng sinh, tất cả mọi thứ của Tiểu Thảo, nàng đều hiểu như lòng bàn tay. Tính tình ương ngạnh, một khi đã yêu ai sẽ không thay đổi. Nếu cứ mạnh mẽ tách các nàng ra, Tiểu Thảo nhất định sẽ buồn bực không vui, tính tình trở nên tiêu cực, nhưng nếu để các nàng ở cùng một chỗ....

"Cháu thích Tiểu Thảo, cháu sẽ dùng tất cả mọi thứ của cháu làm cho nàng hạnh phúc, nên cũng mong dì không cần cướp đi quyền lợi đó của cháu."

Phong Uyển Nhu không có để cho Cỏ mẹ có nhiều thời gian do dự, không có bất cứ giấu diếm nào, đem suy nghĩ trong lòng nói ra hết. Cỏ mẹ vẫn không nói lời nào, nàng nhìn Phong Uyển Nhu, không thể tưởng tượng nổi người con gái trước mắt này có thể thản nhiên đem tình cảm của nàng đối với con gái mình nói ra tự nhiên và thẳng thắn như vậy.

"Uyển Uyển"

Tiểu Thảo khóc, cũng không quan tâm Cỏ mẹ còn đang ở trước mặt, rốt cuộc vẫn không nhịn được, xông lên ôm lấy eo của Phong Uyển Nhu, dùng sức ôm lấy nàng. Ban đầu nàng chỉ cảm thấy chỉ có mình bị Cỏ mẹ làm cho uỷ khuất, nhưng so với việc Phong Uyển Nhu làm nãy giờ, nàng thật không bằng một phần. Phong Uyển Nhu là một người cao quý cỡ nào, nhưng vì nàng, vì muốn cùng nàng ở chung một chỗ, mà phải hèn mọn cầu xin. Tiểu Thảo khổ sở, đau lòng đến mức trái tim đều muốn vỡ nát.

Phong Uyển Nhu giơ tay ôm lấy Tiểu Thảo, cũng không nói bất cứ điều gì, chỉ nhẹ nhàng vỗ vai nàng, trong mắt đều là yêu thương, sủng nịch. Nàng một chút cũng không thấy bản thân mình uỷ khuất, nàng chỉ là đang vì bản thân đi giành lại Tiểu Thảo, giành lại người con gái mình yêu. Chỉ cần có thể cả đời được ở cùng Tiểu Thảo, những cái khác đều không quan trọng.

"Hai người...."

Cỏ mẹ thở dài rồi lắc đầu, không biết nên nói cái gì. Tiểu Thảo khóc lóc như mưa, tay ôm eo Phong Uyển Nhu, nàng quay đầu nhìn Cỏ mẹ

"Mẹ, con sẽ ở cùng nàng cả đời, người khác nói gì con cũng không quan tâm"

Nói xong, nàng hít hít cái mũi, ủy khuất nhìn Cỏ mẹ

"Mẹ rốt cuộc vì sao không để cho chúng con ở cùng nhau? Đàn ông có cái gì tốt? Bọn họ có gì, Uyển Uyển cũng có, thậm chí còn tốt hơn. Mẹ không phải muốn con có một gia đình hạnh phúc sao? Muốn con khi già thì có con cái nuôi dưỡng, không sợ chết đói, con cũng muốn như vậy. Về sau khi chúng con sống cùng nhau, sẽ đi ra nước ngoài đăng kí kết hôn, sau đó chuyển gen cho cháu ngoại của mẹ, lấy luôn họ Dương, tên là Dương Mộ Phong! Mẹ xem xem, làm gì có bà ngoại nào sướng như mẹ a"

"..."

"..."

Cỏ mẹ cùng Phong Uyển Nhu đồng thời im lặng. Hai mắt Cỏ mẹ mở to, không nói gì chỉ nhìn chằm chằm Tiểu Thảo, còn Phong Uyển Nhu đang cố gắng nhịn cười đến nỗi cả mặt đỏ lên như cà chua.

*Giải thích về tên Dương Mộ Phong 1 chút ha, Dương là họ của Tiểu Thảo, đương nhiên ai cũng biết rồi, còn từ "Mộ" ở đây là 慕, tức là tưởng niệm nhung nhớ, nghĩa là Tiểu Thảo luôn luôn nhung nhớ về Phong (Chỉ Phong Uyển Nhu), tên cũng ý nghĩa ha* Chương trình bổ trợ xóa mù chữ cho sắc nữ đến đây là hết, lần sau cô giáo SM sẽ chỉ tiếp cho mấy bạn nha.


Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK