• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tiểu Thảo lúc mới đầu chỉ nghĩ Phong Uyển Tư chỉ là giống như trước uy hiếp chơi mình mà thôi, tuy rằng mông tiếp đất rất đau, dục hỏa dưới đáy lòng cũng bị dập tắt ngay lập tức, nhưng Tiểu Thảo cũng hiểu được chính mình đã cướp của Viên thuốc cái gì. Dù sao nếu hỏi thử là nàng, một tỷ tỷ ôn nhu như ngọc tự nhiên bị người khác cướp mất, nàng không chừng so với Viên thuốc còn ác ôn hơn.

Nhưng hiện tại nhìn thấy Phong Uyển Tư cắn răng, nắm tay thành quyền, hốc mắt hồng hồng nhìn mình, Tiểu Thảo sợ hãi, lập tức quên cái mông bị đau dùng tốc độ ánh sáng, lập tức trốn phía sau Phong Uyển Nhu, còn ló đầu ra nhìn chằm chằm Phong Uyển Tư, hai tay ôm eo Phong Uyển Nhu.

Làm cái gì vậy a? Tại sao lại tức giận như vậy?

Phong Uyển Nhu cũng phát giác Phong Uyển Tư khác thường, trầm mặc nhìn nàng, lời nói trách cứ cũng bị nghẹn ở cổ họng.

"Cô đã làm gì tỷ tỷ tôi?"

Tiểu Thảo nhìn thấy Phong Uyển Tư hỏi mình mà người cũng run lập cập, nếu như bị Viên thuốc này đánh cho một quyền sẽ đau ra sao a. Phong Uyển Tư gắt gao cắn môi dưới, trợn tròn ánh mắt như là muốn đem Tiểu Thảo ăn tươi nuốt sống.

"Uyển Tư...... Em......"

Phong Uyển Nhu kinh ngạc nhìn Phong Uyển Tư, nhìn nàng không biết từ khi nào nước mắt chảy xuống, cảm nhận được Tiểu Thảo túm lấy vạt áo mình, nhất thời trong lòng có vô số cảm giác, ngực có chút phiền não. Nàng vẫn hiểu được muội muội đối với mình có bao nhiêu cảm tình, lúc chưa có Tiểu Thảo, nhiều năm qua, người chống đỡ nàng, khiến nàng kiên trì không buông tha công việc chính là Phong Uyển Tư. Nói vậy, Uyển Tư cũng có niềm tin như vậy với mình.

Tiểu Thảo khẩn trương tránh ở sau lưng Phong Uyển Nhu, nắm chặt góc áo sợ hãi nhìn Phong Uyển Tư, nhìn nàng nước mắt ràn rụa, có chút không biết làm sao . Tuy rằng nàng đã biết Phong Uyển Tư có bao nhiêu "ỷ lại" vào Phong Uyển Nhu , nhưng đối với loại luyến tỷ đến mức này, quả thật lần đầu tiên nàng thấy.

Nước mắt kia...... Vẻ mặt thống khổ kia, là sao? Nghĩ đến hai chữ "Loạn luân", Tiểu Thảo tựa như lọt vào hầm băng, toàn thân rét run, nàng cầm lấy áo Phong Uyển Nhu không ngừng an ủi chính mình, sẽ không , sẽ không , làm sao mà trùng hợp vậy, chỉ là tỷ muội thôi, chỉ là tỷ muội dính nhau mà thôi......

Vẫn đứng ở phía sau Phong Uyển Tư , Lăng Sương yên lặng nhìn nàng, trong mắt tràn đầy bi thương cùng đau lòng. Trong mắt nàng, Phong Uyển Tư chính là hài tử phản nghịch, nàng vẫn an ủi chính mình như vậy, chỉ cần nàng có nhiều kiên nhẫn, nhiều tình yêu, Uyển Tư cuối cùng sẽ quay đầu, cuối cùng sẽ quay lại nhìn mình, một ngày nào đó mình sẽ dắt tay Tư Tư, cùng ở một chỗ. Nhưng người này vì cái gì ương ngạnh như vậy, trong mắt cùng trong lòng cũng chỉ có Phong Uyển Nhu? Uyển Tư, Phong Uyển Tư, nàng là tỷ tỷ của cô a, nàng đã có Tiểu Thảo a !

Cách Phong Uyển Nhu vài bước, Phong Uyển Tư đứng im, nàng vẫn không nhúc nhích nhìn Tiểu Thảo tránh ở phía sau Phong Uyển Nhu, trong mắt lửa giận bắn ra bốn phía, nắm chặt tay, thân mình như là dã thú đang phẫn nộ, tùy thời chuẩn bị tiến lên cắn chết con mồi.

Tiểu Thảo theo bản năng nuốt nước miếng, nhìn đôi giầy cao gót của Phong Uyển Tư trên, đem đầu rụt luôn về sau Phong Uyển Nhu. Huyết thống là thứ không thể chối bỏ, mặc kệ hai chị em các nàng tính cách trống đánh xuôi, kèn thổi ngược, thì Tiểu Thảo vẫn là có thể thấy trên mặt Phong Uyển Nhu sự đau lòng, khuôn mặt này, vẻ mặt thống khổ của Phong Uyển Tư lúc này khiến Phong tổng khổ sở. Không phải chột dạ lại càng không là sợ hãi, chỉ là khổ sở.

"Uyển Tư."

Phong Uyển Nhu thu lấy lực chú ý của Phong Uyển Tư, Phong Uyển Tư ngẩng đầu, nhìn chăm chăm tỷ tỷ.

Ánh mắt cả hai đều thâm thúy để người khác phải trầm mê, hai người không nói gì chỉ chăm chú nhìn nhau, điều này làm cho Phong Uyển Tư nhớ tới mới hồi trước nàng còn dùng ánh mắt này cùng nụ cười xấu xa trêu ghẹo Phong Uyển Nhu, chỉ là hiện tại có chút bất đồng . Phong Uyển Tư thấy được, thấy được trong mắt tỷ tỷ đã không hề chỉ có chính mình, nơi đó đã bị hình ảnh của Dương Tiểu Thảo lấp đầy.

Còn nhớ rõ, Phong Uyển Tư còn nhớ rõ mới trước đây khi trời mưa sét đánh, tỷ tỷ từng gắt gao đem nàng ôm vào trong ngực nói nàng không phải sợ, nàng nhớ rõ chính mình khi bị người khác khi dễ, tỷ tỷ không quan tâm xông lên phía trước bảo vệ nàng, nàng nhớ rõ chính mình sinh bệnh nhưng ba mẹ bận rộn công tác, là tỷ tỷ một tấc cũng không rời chăm sóc nàng, nàng nhớ rõ đêm trước ngày nàng đi du học, tỷ tỷ ôm nàng không hề buông tay.

Ở nước ngoài nhiều năm, vô luận khó khăn như thế nào, vô luận bị khi nhục ra sao, Phong Uyển Tư đều cắn răng kiên trì nuốt xuống, bởi vì nàng biết, tỷ tỷ còn đợi nàng, đợi nàng về nhà. Nhưng hôm nay, nàng đã trở lại, cũng có năng lực bảo vệ tỷ tỷ, nhưng hiện tại tỷ tỷ đã không còn cần nàng ......

"Tỷ, chị thật sự yêu Tiểu Thảo phải không?"

Vừa mở miệng đã nhận ra chất giọng nồng đậm giọng mũi, Phong Uyển Tư không chớp mắt nhìn Phong Uyển Nhu, tuy rằng đã sớm biết đáp án, nhưng nàng vẫn muốn nghe tỷ tỷ chính miệng nói ra.

Tiểu Thảo nghe xong lời này ánh mắt đều trừng lớn, nàng thật sự rất muốn rất muốn đạp chết tên hài tử luyến tỷ này. Đến bây giờ còn hỏi vấn đề này? Nếu Phong tổng không thích tôi, sao có thể cho tôi hôn, sao có thể cho tôi ôm? Cô rốt cuộc muốn như thế nào a, lúc trước là cô đe dọa tôi bắt tôi phải hảo hảo đối xử với nàng, vì cái gì hiện tại tôi và nàng đã ở cùng một chỗ , mắt cô lại đỏ hồng đến chất vấn? Ai da, nữ nhân Phong gia, thật đúng là khó chiều.

"Đúng."

Phong Uyển Nhu trả lời rất đơn giản cũng rất có lực, chỉ là một chữ khiến cho trái tim Phong Uyển Tư đau xót, đến bây giờ nàng cũng không hiểu được chính mình , rõ ràng hy vọng tỷ tỷ hạnh phúc , cũng từng hy vọng Tiểu Thảo cùng tỷ tỷ có thể ở cùng một chỗ, nhưng hiện nay tỷ tỷ đang hạnh phúc , chính mình lại khổ sở , đau lòng , đơn giản là hạnh phúc này không phải do mình mang lại cho tỷ tỷ.

"Thật không......?"

Phong Uyển Tư lặp đi lặp lại hỏi, ánh mắt vừa nhìn Phong Uyển Nhu vừa nhìn Tiểu Thảo, thân hình có chút siêu vẹo, Lăng Sương không có đỡ nàng, chỉ trầm mặc đứng ở phía sau nàng không nói một lời.

Phong Uyển Nhu trong lòng cũng không vui vẻ gì, nhìn Phong Uyển Tư như vậy, nàng so với ai khác đều đau lòng hơn, nhưng chuyện này sớm hay muộn cũng phải đối mặt, trong lòng nàng, Uyển Tư bất quá là chỉ một cái hài tử không chịu trưởng thành, nàng cũng biết Uyển Tư đối với mình cũng chỉ là muội muội ỷ lại vào tỷ tỷ, thời gian qua, nàng đã tìm thấy Tiểu Thảo, người nàng thích, Uyển Tư như thế nào lại không thích?

Phong Uyển Tư một mình đứng tại chỗ một hồi, ánh mắt của nàng có chút đăm chiêu, trong đầu đều là những cảnh tượng như mới xảy ra hôm qua, Phong Uyển Nhu lần đầu tiên dạy nàng lái xe ô tô, lần đầu tiên mang nàng đi khu vui chơi, lần đầu tiên vì nàng mà mắng người khác, thật nhiều lần đầu tiên, đều là cùng tỷ tỷ cùng nhau làm......

Ánh mắt lại bắt đầu ẩm ướt nhưng Phong Uyển Tư không muốn trước mặt người khác rơi lệ , nàng ngẩng đầu, nhìn Tiểu Thảo dùng sức cắn môi dưới, đem nước mắt nhẫn áp trở về, thanh âm có chút nghẹn ngào.

"Dương Tiểu Thảo, nếu cô dám có lỗi với chị ấy, tôi liền cầm dao giết chết cô."

Giết chết tôi...... Tiểu Thảo dùng sức nhéo eo Phong Uyển Nhu, Phong Uyển Nhu cảm giác được , bất đắc dĩ lắc đầu, vừa định nói cái gì đó, liền thấy Phong Uyển Tư lảo đảo chạy về phòng, không cần nghĩ, Phong Uyển Nhu cũng có thể đoán được, khẳng định là giống như trước đây hai người mỗi lần cãi nhau thì Tư Tư đều chạy về giường khóc, còn Lăng Sương vẫn trầm mặc nãy giờ cũng chạy theo Phong Uyển Tư về phòng.

Cửa phòng ngủ bị đạp mạnh, Phong Uyển Tư một ngã quỵ trên giường, giày cao gót trên chân cũng không tháo ra, nằm trên giường khóc, khóc đến chết đi sống lại, rồi lau hết nước mắt vào gối đầu.

Lăng Sương nhìn nàng như vậy cũng mặc kệ, xoay người, đặt mông ngồi vào sô pha, mở TV tìm chương trình giải trí xem giết thời gian.

Phong Uyển Tư vốn khóc rất thương tâm, nàng ủy khuất rất nhiều, tỷ tỷ tốt như vậy, như thế nào để cho Dương Tiểu Thảo trộm đi, Thảo khoai tây khốn khiếp kia có chỗ nào tốt a, chỉ được cái thích ăn khoai tây, đến tư cách xách giày cho tỷ tỷ cũng không xứng, tỷ tỷ còn cho rằng nàng ta là bảo bối để dỗ dành, có phải hay không ?

Phong Uyển Tư một mình khóc lóc, khóc đến khi không còn khí lực , nàng vốn nghĩ Lăng Sương sẽ đến an ủi mình một chút, nhưng hiện tại không an ủi thì thôi lại còn không nói lời nào, nhưng người này thật tốt à, vào phòng thì mở chương trình hài kịch, cười đến rụng rời tay chân.

"Này, có ai như cô vậy không? !"

Phong Uyển Tư nổi giận, từ trên giường đứng lên, căm giận trừng mắt Lăng Sương, trên mặt còn vương lệ nên phấn mắt bị loang ra, rất giống mắt gấu trúc. Lăng Sương liền quay đầu thấy nàng như vậy, không nhịn được.

"Hahahaha...."

"Cô còn cười? Cô cười cái gì? !"

Phong Uyển Tư triệt để bị chọc giận, nàng thống khổ lâu như vậy, kết quả là nữ nhân đáng chết này còn cười vui vẻ như vậy? Thật muốn một cước đạp chết nàng ta mà!

"Cô có cái gì mà khổ sở ?"

Nở nụ cười Lăng Sương nghiêng mặt nhìn Phong Uyển Tư, như thế nào, rõ ràng là tự cô không có việc gì tự tìm khổ sở, còn dám ngạo kiều với tôi? Ép buộc tôi cả đêm tôi còn chưa mắng cho, lại còn dám cáo trạng tôi?

"Cô thì biết cái gì? Đó là tỷ tỷ của tôi !"

"Vậy tôi phải nói cái gì?"

"...... Cô không phải đến để an ủi tôi sao?"

"Cô để cho tôi an ủi chắc? Phong Uyển Tư, chính cô tự ngẫm lại đi, đêm nay Phong tổng cùng Tiểu Thảo đang hoàn hảo thì bị cô đến phá vỡ, người ta không nói gì thì thôi, chính cô lại vừa khóc vừa nháo, còn ép buộc tỷ tỷ cô, nói đến cùng, không phải do cô ghen tị với Tiểu Thảo sao?"

"Tôi mà ghen tị với Tiểu Thảo?"

Phong Uyển Tư giận đến run run, tóc rơi ra tán loạn ngồi ở trên giường, bộ dạng như mới bị chồng bỏ. (Bị tỷ tỷ bỏ :">)

Lăng Sương từ sô pha đứng lên, ôm hai tay trước ngực, nghiêng người nhìn Phong Uyển Tư.

"Cô nhìn cô đi, cô xem chính mình hiện tại là cái dạng gì? Cô như vậy, còn không phải là ghen tị với Tiểu Thảo sao?"

"Tôi làm sao? !"

Phong Uyển Tư dùng sức xoa xoa mặt, hung thần ác sát nhìn Lăng Sương, thật là tức đến chết.

Lăng Sương không nhìn nàng, ngữ khí cũng là khinh bỉ đến cực điểm.

"Nhìn cô như bây giờ, tính trẻ con bốc đồng, ném ra đường cái cũng không có ai thèm nhặt về."

"Cô, cô nói cái gì? !"

Phong Uyển Tư lập tức đứng dậy, cắn răng nhìn Lăng Sương. Lăng Sương nhún vai, một bộ dạng không quan tâm. Lâu như vậy , nàng cũng nhìn thấu tính tình Phong Uyển Tư, người này, sẽ không thể khuyên bảo, không thể an ủi, nói trắng ra là không thể nói lời hay, bằng không nàng ta sẽ lên mặt, không biết xấu hổ mà làm tới.

"A, ha ha...... Cười chết tôi!!! Tôi không có người nhặt về? Tôi là mỹ nữ mỹ mạo như vầy mà không có ai cần sao?"

Phong Uyển Tư nở nụ cười, hơn nữa là cười đến mức rợn cả người, nghe thấy hết sức nham hiểm, Lăng Sương bị nàng cười làm cho cả người rét run, trong lòng cũng không hiểu vì sao mình sợ hãi, xoay người, muốn đối mặt với Phong Uyển Tư, nhưng vừa xoay lại, Lăng Sương lập tức trừng mắt, mặt nóng rực giống như bị bàn ủi áp lên.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK