Từ An vừa xuất hiện ở buổi tiệc đã trở thành tâm điểm của sự chú ý. Cậu mặc âu phục trắng, cổ thắt nơ màu xanh sẫm, ánh mắt linh động, khóe môi mang một nụ cười mỉm, cả người toát lên khí chất dương quang tươi sáng.
Thời gian gần đây giới thượng lưu của S thị ai mà không biết tiểu tai họa của Từ gia này bị mất trí nhớ, sau đó thoắt một cái biến thành đứa trẻ cực kỳ ngoan ngoãn, ngoan ngoãn đến mức khiến người ta phát lạnh.
Trước giờ hai anh em họ Từ này một chút cũng không hòa thuận, Từ An có gây chuyện quậy phá bao nhiêu, miễn không đến mức nguy hiểm mạng sống, không ảnh hưởng lớn đến Từ gia thì Từ Vũ Hàn đều không nhúng tay vào, đương nhiên hậu quả cũng do chính Từ An tự mình gánh lấy, ai biết được lần này lại khác.
Thời gian trước Lý Tín bị Từ An đánh đến mức phải nhập viện, tức tối tìm người muốn đi trả thù, ai ngờ Từ Vũ Hàn ra mặt, vài câu nói khiến cho Lý gia phải nghẹn lại cục tức này. Dù không biết là thật lòng quan tâm hay chỉ là giả ý, nhưng ở mặt ngoài, quan hệ của Từ An với Từ Vũ Hàn đã tốt hơn so với quá khứ. Đối sự biến hóa của tiểu tai họa này, mọi người đều có dịp trầm trồ, đồng thời cũng ôm tâm lý đứng ngoài cuộc xem diễn biến.
Bữa tiệc này chính yếu mời người của giới thượng lưu, đương nhiên không thiếu mấy vị tiểu thư xinh đẹp. Bị không ít ánh mắt kỳ quái dòm ngó, Từ An cực kỳ không quen. Cậu đưa mắt nhìn qua thì thấy mấy cô gái quay mặt đi, khi cậu không nhìn nữa thì bọn họ lại tiếp tục đem tầm mắt đặt lên người cậu, Từ An ngoài mặt bất biến nội tâm thì không hiểu sao, giống như trúng âm phong mà không ngừng run rẩy.
Những ánh mắt đó không phải toàn bộ đều là ái mộ, bộ dạng đơn thuần trong sáng này của Từ An cũng khiến không ít người nổi lên tâm tư không đứng đắn.
Chẳng hạn như một vị phu nhân kéo tay con gái nhà mình: "Con xem con xem, đứa nhỏ Từ An đó thật là đáng yêu. Thật muốn đến gần nhéo mặt cậu nhóc hai cái làm sao giờ?"
Hay là một vị tiểu thư đang thì thầm với một vị tiểu thư khác: "Cậu nhìn đi, rõ ràng là dương quang xinh đẹp mà." Đối phương không đồng ý: "Sai rồi, phải là ngây thơ ngốc manh với đúng!"
"Kỳ thực là bánh bao nhân mè đen cũng không chừng." Đây là tiếng lòng của người nào đó.
Dù rất muốn quay đầu bỏ chạy nhưng tình huống không cho phép, Từ An chỉ có thể tiếp tục rèn luyện bản thân dưới loại áp lực vô hình này. Dù sao hôm nay cậu là nhân vật chính, nếu cứ thế bỏ đi không những mất mặt Từ gia, cậu còn biến thành trò cười của giới thượng lưu. Nhưng mà Từ An nghĩ như vậy so ra còn tốt hơn tình huống trước mắt.
Cố Mỹ Đình đi tới trước mặt cậu, bên cạnh là một cô gái, bộ dáng khiến cậu không cách nào dậy nổi thiện cảm. Cô gái đó nhìn ngang nhìn dọc Từ An, sau đó rất tự nhiên chống tay lên nói: "Từ An, tôi là Cố Ngọc. Cậu làm bạn trai tôi đi!"
Câu nói này nói rất vang, Từ An đã thu hút không ít ánh mắt, sau một câu này thì gần như mọi người đều nhìn về phía cậu. Khóe môi Từ An run run, người xung quanh hứng thú ngập tràn mà vây xem thái độ của cậu.
Cô gái kia chống tay hất cao cằm chờ Từ An lên tiếng, nhưng cậu chậm chạp mãi không đáp khiến cô ta thẹn quá thành giận chỉ vào mặt cậu lớn tiếng: "Từ An! Tôi nói cậu, cậu không nghe hiểu à?"
Trong mắt Từ An lóe lên một tia nóng nảy nhưng rất nhanh bị tinh thần lực chính mình đánh tan. Từ An trong lòng thở phào may mắn, nếu không lấy thân phận của cậu ở tại chỗ này giết chết một người đang sống sờ sờ, không chừng sẽ khiến Từ Vũ Hàn gặp rắc rối: "Xin lỗi, lý do gì tôi phải đáp ứng cô?"
Cố Ngọc như thực hợp lý mà nói: "Tôi là em họ của chị Mỹ Đình, mà chị Mỹ Đình là chị dâu của cậu. Chúng ta quen nhau sẽ khiến quan hệ của hai nhà thân thiết hơn, đúng không?"
Cha cô nói trong tay Từ An có một số cổ phần không nhỏ, hiện giờ cậu ta vừa mất trí nhớ, đầu óc nhất định không tốt. Nếu cô cùng cậu ta qua lại biết đâu được có thể lừa đi cổ phần trong tay cậu ta? Mấy việc này không phải Cố Ngọc chưa từng làm qua.
Từ An chớp mắt hai cái, thầm nghĩ hóa ra là chị em họ, hèn gì đầu óc đều không bình thường như nhau. Cậu rất tốt tính, tươi cười nói: "Chị gái này có lẽ hiểu lầm rồi, tôi không nhớ trong nhà tôi còn có chị dâu."
Người ta hay nói là: Lời nói không mất tiền mua. Từ An tận dụng rất triệt để vế này, một câu nói tức chết hai người, một mũi tên trúng hai con nhạn. Trước đả kích Cố Ngọc, sự thực là cô ta lớn tuổi hơn Từ An. Câu sau là đả kích Cố Mỹ Đình, bởi vì Từ Vũ Hàn còn chưa có kết hôn, dù sắp đính hôn nhưng vẫn tính là người đàn ông độc thân nha.
Cố Mỹ Đình vừa xấu hổ vừa giận dữ lớn tiếng: "Từ An, cậu đừng quá đáng! Cậu có tin tôi sẽ..."
"Sẽ như thế nào?" Giọng Từ Vũ Hàn từ phía sau vang lên, Từ An như gặp được cứu tinh mà quay người lại, mặc dù biểu cảm không thay đổi nhưng ánh mắt trở nên sáng hẳn.
Từ Vũ Hàn nhìn biểu hiện của Từ An, trong lòng cảm thấy vui vẻ. Khi nhìn sang Cố Mỹ đình, ánh mắt trở nên lãnh đạm: "Cố tiểu thư, chúng ta đừng nói tới kết hôn, lễ đính hôn còn chưa cử hành, không biết từ khi nào em trai tôi lại có thêm một người chị dâu vậy?"
Cố Mỹ Đình thấy xung quanh mọi người đều nhìn về phía bọn họ, đè thấp giọng xuống tức giận nói: "Từ Vũ Hàn, anh đừng quên, nếu không cùng tôi kết hôn thì cổ phần của cha tôi sẽ không đưa cho anh. Đến lúc đó muốn cùng bọn người kia tranh đấu, anh đừng mong có cửa thắng!"
Nghe câu nói này liền biết, hay người bọn họ đính hôn tất cả đều là vì lợi ích. Từ An chẳng hiểu sao cảm thấy rất vui vẻ, mím môi cười ra tiếng, mặc kệ ánh nhìn như muốn ăn tươi nuốt sống của Cố Mỹ Đình, quay người bước lên sân khấu ở giữa buổi tiệc.
Từ Vũ Hàn hơi ngạc nhiên, nhướng mày muốn đi theo, Từ An cầm lấy mic trong tay cậu MC còn chưa kịp lên sân khấu, cho Từ Vũ Hàn một ánh mắt 'tin tưởng em' rồi mới nhìn mọi người.
"Thưa các vị, hôm nay là sinh nhật mười tám tuổi của Từ An này, đầu tiên là cảm ơn mọi người đã đến dự tiệc."
Kết thúc câu nói đầu tiên, bên dưới vang lên một tràng tiếng vỗ tay. Đến khi đã yên lặng lại Từ An mới nói tiếp: "Chắc là rất nhiều người ở đây đều biết việc này, khi đủ mười tám tuổi thì tôi sẽ có toàn quyền quyết định đối với cổ phần của mình." Lời Từ An như là quăng ra một quả bom nổ chậm, khiến mọi người hai mặt nhìn nhau.
Từ Vũ Hàn đứng bên dưới nhíu mày nhìn thiếu niên đang là trung tâm của buổi tiệc, không biết đối phương muốn làm gì. Nếu ngay lúc này Từ An nói là chọn đứng về phía cha mình, đối với Từ Vũ Hàn cũng không có ảnh hưởng bao nhiêu, nếu đổi lại trước kia, hắn sẽ không lo lắng. Nhưng vì khoảng thời gian tiếp xúc gần đây, Từ Vũ Hàn nhận ra kỳ thật bản thân mình có chút chờ mong.
Thật ra thì trong lòng Từ An đang rất bối rối, nghe kỹ sẽ phát hiện âm cuối của cậu có chút run nhẹ.
Đời trước ngoại trừ bị đem đi triển lãm trước mặt mấy tên giáo sư trong phòng thí nghiệm, Từ An chưa từng đứng trước nhiều người như thế này, mà nhất là toàn bộ lực tập trung của bọn họ đều đặt trên người cậu.
May là tinh thần Từ An vẫn rất vững, cậu cao giọng nói: "Hôm nay, tôi xin chuyển nhượng lại toàn bộ cổ phần của mình sang tên của Từ Vũ Hàn, tức là anh họ tôi, hiện tại, đối với tập đoàn Từ thị, tôi hoàn toàn không liên quan." Từ An dứt lời, Lục Khang đang ở chỗ khuất liền bước lên, đưa một tập hồ sơ cho cậu.
Từ An mỉm cười gật đầu rồi xuống khỏi sân khấu, đi đến trước mặt Từ Vũ Hàn, đưa thứ đó cho hắn.
Từ Vũ Hàn không nhận lấy, chau mày nhìn chằm chằm vào cậu. Từ An hơi thấp đầu, nhỏ giọng: "Anh, anh trước tiên cầm đi, về nhà em sẽ giải thích." Từ Vũ Hàn cầm lấy, nhưng sắc mặt không có dấu hiệu tốt lên.
Bữa tiệc cứ tiếp tục rồi kết thúc trong một loại không khí quỷ dị, bởi chẳng ai ngờ được Từ An sẽ thẳng thắng giao toàn bộ cổ phần của mình cho Từ Vũ Hàn. Trong bữa tiệc có một vài người của tòa soạn, nếu Từ Vũ Hàn không ngăn cản, chắc chắn ngày mai thông tin này sẽ lên trang bìa.