• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nam nhân tên Từ đó rốt cuộc là người như thế nào, khiến Từ An ngay cả khi đã mất trí nhớ cũng quyến luyến không quên được?

Từ Vũ Hàn trong lòng nảy sinh khó chịu, ngoài mặt vẫn ôn hòa đáp ứng: "Được, cậu có ảnh hay đặc điểm nhận dạng của người kia hay không?"

Từ An liếc nhìn hắn rồi nói: "Em không có ảnh anh ấy, ngoại hình của Từ so với anh có lẽ là tương tự vài phần... hoặc là không. Em... không nhớ rõ lắm." Từ An hơi lo lắng, bộ dáng của nguyên chủ cũng chỉ hơi giống với vẻ ngoài của cậu đời trước, nếu như Từ xuyên qua thì sẽ có bộ dáng thế nào? Từ An một bên ngẩn người, không để ý tới Từ Vũ Hàn đang híp mắt lại, nếu cậu chú tâm một chút sẽ phát hiện được tâm trạng của hắn lúc này đang không tốt.

Từ Vũ Hàn nhớ lại lần gặp mặt ở bệnh viện kia, Từ An cứ luôn miệng gọi hắn là Từ, chẳng lẽ bởi vì hắn và đối phương có vài phần tương tự sao?

Bị cái suy nghĩ đột nhiên nhảy ra của chính mình làm cho khó chịu, hơi thở quanh người Từ Vũ Hàn không báo trước lạnh đi mấy phần: "Người tên Từ đó là người quen trước đây của cậu à?" Kỳ thật hắn muốn hỏi là: 'Đối phương có phải là người yêu của cậu hay không?' Nhưng hai chữ 'người yêu' cứ nghẹn trong cổ họng, chẳng thể nói ra được.

Từ An lo là anh họ nhà mình đang nghi ngờ, một người mất trí nhớ đến cả người thân cũng chẳng nhận ra được, vậy còn có thể nhớ được người quen trước đây sao?

Nhớ đến hôm trước từ trong sách học được năm chữ 'khắc sâu tận đáy lòng', Từ An học theo, cúi đầu meo meo nghẹn ngào nói: "Không biết tại sao, dù không cách nào nhớ rõ nhưng trong lòng em vẫn luôn khao khát, muốn tìm anh ấy bằng được."

Nắm tay đặt dưới bàn siết chặt lại, Từ Vũ Hàn liếc cậu, lạnh nhạt đáp: "Được rồi, cậu về phòng ngủ trước đi, không nên thức quá khuya. Còn về Từ, tôi sẽ cho người tìm giúp cậu."

Nghe được lời hứa hẹn của Từ Vũ Hàn, Từ An ngẩng đầu dùng ánh mắt tha thiết nhìn hắn: "Anh à, cám ơn anh!" Sau đó vội vã rời khỏi phòng Từ Vũ Hàn, giống như sợ hắn sẽ thay đổi ý định.

Mà sự vội vã này của Từ An, vào trong mắt Từ Vũ Hàn liền biến thành 'dùng xong thì bỏ', đơn giản trực tiếp khiến cho hắn phải nghiến răng nghiến lợi.

Sáng hôm sau, Từ An bị cảm giác nóng bức buộc phải thức giấc, cảm thấy cả người từ trong ra ngoài đều khó chịu cực kỳ. Đưa tay sờ trán, Từ An buồn bực 'ngao' một tiếng, cậu vậy mà bị sốt!

Biến thể tổng hợp gen, dị năng giả hệ tinh thần, thí nghiệm tối ưu tú của đám giáo sư kia vậy mà cũng có một ngày phát! Sốt!

Tay chân vô lực, đầu choáng mắt hoa, Từ An nhắm mắt nằm trên giường giả chết, một chút cũng không muốn chuyển động.

Linh hồn quá mạnh mẽ còn cơ thể thì quá yếu đuối, vì có thể hoàn toàn dung hòa được, linh hồn của cậu đã đem các tế bào trong cơ thể biến đổi cho giống với cơ thể nguyên bản của đời trước. Loại biến đổi này đến cả cơ thể của dị năng giả cấp cao còn chịu không nổi, huống chi là một người thường như nguyên chủ, chỉ phát sốt đã được tính là nhẹ.

Từ An hé mắt liếc nhìn đồng hồ để bàn, kim giờ đã lướt qua số tám, kim phút cũng ở phía sau không xa, sắp bắt kịp đến nơi rồi. Hôm nay đoán chừng phải xin nghỉ thôi, đừng nói tới đi học, hiện tại bước xuống khỏi giường cũng là một chuyện khó khăn đối với Từ An.

Giờ này chắc Từ Vũ Hàn đã đến công ty, chỉ có thể nhờ Quân quản gia xin phép. Nói thật, cho dù Từ An có xin nghỉ phép hay không, nhà trường cũng sẽ một mắt nhắm một mắt mở cho qua, nhưng mà Từ An hiện tại đang muốn cải trang thành một đứa trẻ ngoan, không thể vô phép tắc như nguyên chủ được.

Trước kia nguyên chủ không thích có người làm phiền, bởi vậy nên cho dù cậu ta có bệnh chết ở trong phòng, phỏng chừng đến ngày hôm sau mới có người phát hiện. Từ An ngọ nguậy cầm điện thoại sau đó nhấc từng ngón tay, chậm chạp bấm số.

Phòng khách Từ gia vang lên tiếng chuông điện thoại, rất nhanh Quân giản gia đã nghe máy. Từ An khàn giọng mềm nhũn nói: "Quân quản gia, em hơi mệt, anh giúp em xin phép nhà trường..."

Còn chưa nói hết câu, bên kia đã truyền đến tiếng của Từ Vũ Hàn: "Tiểu An bị bệnh?" Sau đó hình như là một loạt âm thanh tiếng bước chân.

Từ An nhắm mắt buông điện thoại, hiện giờ đầu cậu đau như búa bổ, cái gì đó cũng không nghe rõ. Cửa phòng ngủ bị người mở tung ra, sau đó là tiếng khép cửa nhẹ nhàng.

Từ An mơ màng mở mắt, loáng thoáng nhìn thấy Từ Vũ Hàn tiến lại gần giường. Cái đầu như hồ dán của cậu lúc này đột nhiên nhớ tới một vấn đề quan trọng. Suốt một năm cuối cùng trong sinh mệnh ở đời trước, Từ An đều trải qua trong việc bị thí nghiệm, không mặc quần áo riết thành thói quen.

Hiện tại dù sống lại nhưng vẫn không làm quen được với việc mặc quần áo suốt cả một ngày, vậy nên, Từ An đi! Ngủ! Không! Có! Mặc! Đồ!

Đúng vậy, hiện tại Từ An ngoại trừ tấm chăn trên người, còn lại không có bất cứ cái gì. Nói thẳng ra chính là: Hoàn! Toàn! Trần! Trụi!

Từ An với thân xác mười tám tuổi, linh hồn mười ba tuổi, tự coi bản thân như một người trưởng thành, hiện tại đang xấu! Hổ! Muốn! Chết!

Chăn đắp trên người đều sắp trùm kín mặt mũi, Từ An trực tiếp đem cả người vùi vào bên trong. Từ Vũ Hàn lại gần chỉ nhìn thấy một cái bánh cuốn to lớn, còn chưa kịp bật cười đã nghe thấy giọng nói khàn khàn của bánh cuốn hiệu An An vang lên: "Anh họ, em không sao hết! Anh để em nghỉ ngơi một chút sẽ ổn."

Từ Vũ Hàn chau mày nhìn cục bông trước mặt, đi đến bên giường nghiêm giọng nói: "Khó chịu thì để tôi gọi bác sĩ đến, gắng gượng chịu đựng không tốt cho sức khỏe. Ra ngoài..." Động tác kéo chăn thực hiện một nửa, tay của Từ Vũ Hàn đã cứng đờ.

Eo nhỏ cùng với cơ ngực trắng nõn của thiếu niên không chút che dấu bại lộ ngay trước mắt, nhiệt độ cao khiến cơ thể Từ An phủ lên một màu đỏ hồng, tiếng thở cũng có phần nặng nề gấp gáp, Từ Vũ Hàn bất giác cảm thấy miệng đắng lưỡi khô. Bỏ qua cảm giác kỳ lạ lúc nãy, hắn đưa tay sờ trán thăm dò nhiệt độ của Từ An.

Từ An khó chịu cau mày, vì nhiệt độ cơ thể quá cao nên khi bàn tay của Từ Vũ Hàn chạm vào trán, Từ An có cảm giác như vừa chạm phải nước đá, theo bản năng rụt cổ lại, hai tay bất chấp kéo chăn lên. Ngược lại với cậu, Từ Vũ Hàn có cảm giác như vừa chạm vào cục than đang cháy, cả người Từ An nóng đến lạ thường.

Dùng chăn bao cậu lại, Từ Vũ Hàn bế Từ An trong trạng thái trứng cuộn tiến vào phòng tắm. Hắn vừa mở nước chỉnh nhiệt độ vừa lo lắng cho cậu. Khi thấy nước đã đủ ấm, Từ Vũ Hàn kéo chăn ra đặt Từ An ngồi vào bồn tắm, để đầu cậu hơi tựa lên người mình.

Từ An đã muốn hôn mê, vô lực tựa vào người Từ Vũ Hàn. Hắn kêu hai tiếng, thấy Từ An không phản ứng, Từ Vũ Hàn vội bế người ra khỏi bồn tắm, lau khô mặc đồ cho cậu, sau đó đặt cậu nằm trên giường đắp kín chăn.

Đúng lúc cửa phòng mở ra, Từ Vũ Hàn để bác sĩ giúp Từ An khám còn hắn vẫn ngồi bên cạnh quan sát. Người mới đến là bác sĩ tư nhân của Từ gia, ông ta làm việc ở Từ gia không phải mới một ngày hai ngày, nhưng trước giờ chưa từng nhìn thấy Từ Vũ Hàn lo lắng như vậy.

Cẩn thận giúp Từ An kiểm tra một lượt, sau đó âm thầm thở ra, quay sang nói với Từ Vũ Hàn: "Không có việc gì, chỉ là hơi sốt một chút, để cậu ấy nghỉ ngơi cho tốt là được rồi. Tôi sẽ kê đơn thuốc, sau khi cậu An dùng chút thức ăn thì cho cậu ấy uống."

Từ Vũ Hàn nhíu mày: "Sao chỉ là 'hơi sốt một chút'? Rõ ràng cơ thể cậu ấy nóng đến phỏng tay."

Bác sĩ nghi ngờ hỏi lại: "Sao có thể? Rõ ràng chỉ sốt gần ba mươi tám độ." Từ Vũ Hàn lại sờ trán Từ An, vẫn nóng bỏng như trước, hắn nheo mắt nhìn bác sĩ đầy nguy hiểm.

Quân quản gia thấy vậy, bước lại vươn tay dò xét một chút, sau đó lắc đầu với Từ Vũ Hàn: "Cậu An chỉ hơi nóng một chút, tôi cho người nấu cháo, để cậu ấy ăn xong rồi uống thuốc, phỏng chừng đến chiều sẽ khỏi hẳn." Thấy ánh mắt của anh ta, Từ Vũ Hàn chỉ có thể tin tưởng rút tay về, ngồi bên giường cúi đầu suy nghĩ. Chỉ là chân mày vẫn nhíu chặt như trước, hai mắt nhìn tay của mình một cách ngờ vực.

Đợi những người kia đều rời khỏi phòng của Từ An, Từ Vũ Hàn mới đứng lên, sau đó giật mình nhìn đũng quần của mình, vẻ mặt có chút hổ thẹn.

Hắn vậy mà cứng lên! Lấy tay che mặt, Từ Vũ Hàn hít sâu bình ổn lại, có chút may mắn vì Từ An không nhìn thấy bộ dạng thất thố của mình lúc này. Từ Vũ Hàn ảo não, không lẽ do gần đây quá bận rộn không để ý đến chuyện an ủi thằng em, hiện tại chỉ mới nhìn một chút sờ một chút đã có phản ứng? Nhưng mà Từ An là em họ hắn, còn là đàn ông, hắn chẳng lẽ lại cầm thú tới mức đó?

Giúp Từ An đắp kín chăn, Từ Vũ Hàn rời khỏi phòng cậu, trong lòng thầm nghĩ cần phải phát tiết một chút, nếu mà lại xảy ra tình trạng này, hắn không còn mặt mũi nào nhìn cậu.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK