Từ An chém chết con tang thi cuối cùng đang nhào tới, nhìn một đám khác ở phía xa đang dần đi lại chỗ này, trong lòng bắt đầu bực bội. Vung kiếm lên một cái, vẫy rơi máu cùng với tủy não bám trên thân kiếm xuống, Từ An quay qua nhìn đám người kia cáu gắt nói: "Tránh ra!"
Nửa giờ trước.
Từ An nhận được điện thoại của Từ, anh nói anh đến đây để tìm cậu, anh sẽ chờ cậu ở kho hàng cách trường học một cây số, nếu không đến được thì anh sẽ qua đón.
Từ An biết anh không đến ngay chắc chắn là vì có việc cần xử lý, nên cậu đã nói là sẽ đến chỗ anh.
Sau đó Từ An vào trong tầng hầm nhà mình, cũng là gara để xe, nghiền ngẫm ký ức về cách sử dụng chiếc xe mô tô một hồi, rồi mới phóng xe chạy đi. Lúc đầu cậu định lái chiếc siêu xe thể thao, nhưng màu sắc và hình dạng của nó quá nổi bật. Hơn nữa giao thông đường lớn bây giờ không mấy thuận lợi, còn không tiện bằng lái mô tô, vừa linh hoạt vừa có thể luồn lách trong các ngõ tắt.
Từ An chọn một con đường coi như vắng vẻ, có thể tránh được việc phải quần chiến với tang thi. Nhưng mà cậu suy trước tính sau lại không tính tới việc con đường mà cậu chọn bị một đám người kéo theo một đám tang thi vây kín.
Bọn người đó đoán chừng là học sinh trong trường chạy ra, trên người vẫn còn mặc đồng phục. Có mấy người trong nhóm bị thương, mùi máu tươi thu hút tang thi đuổi theo. Xui xẻo cho Từ An chọn nhầm con đường đó, vậy nên hiện tại mới gặp phải tình cảnh tức chết người thế này.
Một thanh niên nhã nhặn bước ra trước, lên tiếng chào hỏi với cậu. Từ An nhớ ra đối phương hình như là hội trưởng hội học sinh của trường mình.
Thanh niên mỉm cười thân thiện: "Bạn học Từ An, cậu xem mọi người dù sao cũng là bạn học với nhau, hiện tại gặp chuyện khó khăn như thế này, chúng ta không phải nên đoàn kết giúp đỡ lẫn nhau hay sao? Mạt thế đến, không ai có thể sống đơn độc được, mỗi người nên góp một phần sức lực, đoàn kết vượt qua thời kỳ khó khăn."
Cái ngữ khí nói chuyện đúng kiểu 'cậu mạnh cậu phải có trách nhiệm bảo vệ mọi người' này, cộng thêm cách nói chuyện như thuyết giáo của anh ta, quả thực làm Từ An thấy mắc cười.
Từ An không thích phí nhiều thời gian, nếu không phải cố kỵ đây là một thế giới khác, thân phận của cậu bây giờ cũng khác trước, Từ An đã sớm vung đao chém chết đám người này: "Quan hệ của tôi với các người không thân quen gì, tôi không có nghĩa vụ phải bảo vệ các người. Đừng có cản đường của tôi, tránh ra!"
Một nữ sinh thấy Từ An không đồng ý cho bọn họ đi cùng, không vui lớn tiếng nói: "Từ An, cậu thật là không biết điều! Những gì Điền học trưởng nói đều đúng, tại sao cậu lại không nghe cơ chứ? Hơn nữa cậu là nam sinh, ở đây còn có một đám nữ sinh, cậu không phải nên đứng ra bảo vệ mọi người à?"
Cô ta dứt lời, một đám nữ sinh vốn dĩ chỉ yên lặng núp phía sau liền bắt đầu lên tiếng chỉ trích Từ An.
Giờ Từ An mới biết được, hóa ra những người không nói lý so với tang thi còn đáng sợ hơn. Cậu chỉ muốn đi qua thôi, không ngờ lại phiền phức như vậy.
Không hơi sức đâu cùng bọn họ đứng đây tranh cãi, Từ An chặt đứt một cái đầu của tang thi, cầm lên ném về phía đám người. Lợi dụng bọn họ vì hoảng sợ tránh ra một con đường trống, cậu nhanh chóng ngồi lên xe, đội mũ, mở khóa, nhanh gọn lái mô tô chạy đi.
Một loạt động tác nước chảy mây trôi, không cho bọn người kia thời gian phản ứng, Từ An đã chạy đi mất bóng. Cả một đám người đứng tại chỗ không ngừng lớn tiếng mắng chửi, sau đó thấy đám tang thi càng ngày càng gần, không có cách nào khác đành phải nhanh chóng bỏ chạy.
Không tính đến đám người gây chuyện khi nãy, đoạn đường này thật sự khá là vắng, chỉ lác đác vài con tang thi. Với tốc độ lái xe của Từ An, bọn chúng chưa kịp phát hiện thì cậu đã lướt qua rồi.
Khi cách kho hàng mà Từ nói một khoảng ngắn, Từ An dừng xe lại. Trước cửa kho hàng hình như có hai đám người đang tranh chấp, mà trên tay mỗi người bọn họ đều có súng.
Từ An lúc này chỉ lo lắng duy nhất một chuyện, cậu bắt đầu thả tinh thần lực ra, không ngừng đảo quanh tìm kiếm trong cả đám người này.
Lúc Từ An đến đây đã có người chú ý, dù sao thì cậu cũng là một người sống sờ sờ. Người của hai bên vừa đề phòng cậu vừa đề phòng bên còn lại, muốn xác định xem cậu là người của phe nào.
Khi tinh thần lực của Từ An chạm vào một luồng tinh thần lực khác, cậu vui mừng ngẩng đầu nhìn về một hướng. Một người thanh niên xuyên qua đám người, từng bước đi về phía cậu, hoàn toàn lơ đi những họng súng đang ngắm vào mình.
Từ An vui mừng đến mức quên mất quần áo trên người mình còn dính không ít vết máu, nhấc chân lao về phía thanh niên, hai tay giơ lên, trực tiếp nhào vào lòng đối phương: "Từ, cuối cùng cũng tìm được anh rồi."
Từ vò vò đầu tóc rối của Từ An, mỉm cười: "Sai rồi, là tôi tìm được cậu mới phải."
Gương mặt của Từ, vừa nhìn vào liền biết là con lai. Mái tóc đen óng và đường nét gương mặt đặc trưng của người phương Đông, nhưng đôi mắt màu biển đó hiển nhiên là của người phương Tây.
Từ An như đứa nhỏ xa mẹ lâu ngày mới gặp lại, bám dính trên người Từ, thi thoảng còn lấy đầu cọ cọ làm nũng. Đời trước Từ An cũng rất ít làm hành động này, Từ nhịn không được mềm giọng: "Đứa nhỏ không chịu lớn."
Nhìn vết máu dính trên người Từ An, Từ khẽ nhíu mày: "Gặp phải rắc rối hay sao?" Từ An lắc đầu: "Không có gì, giữa đường gặp phải một đám côn trùng sâu bọ ngáng đường thôi, em không sao."
Nếu đám người nào đó biết được mình trong miệng Từ An bị biến thành 'một đám côn trùng sâu bọ', chắc chắn sẽ lại là một hồi thi triển công phu miệng, nhưng rất tiếc, bọn họ không biết.
Người cầm đầu của đám người bên kia bắt đầu không kiên nhẫn, rủa thầm một tiếng 'đồ bệnh hoạn', sau đó lớn giọng nói với Từ: "Vị gì đây, cậu đừng tiếp tục lãng phí thời gian, chúng ta dứt khoát đi. Chia bảy ba, chúng tôi bảy, các cậu ba, thế nào?"
Đám người này không phải dân lương thiện, cũng chẳng phải là kẻ lăn lộn lâu năm trong hắc đạo. Bọn họ bình thường hay tụ tập với nhau làm không ít việc ác, đánh cướp hiếp dâm, giết người bán nội tạng.
Khi biết được mạt thế buông xuống, bọn họ chẳng những không sợ hãi mà còn cảm thấy vui mừng. Sau đó thủ lĩnh của đám người đánh chủ ý lên kho hàng này, bởi vì bọn họ đoán rằng lương thực dự trữ bên trong chắc chắn không ít. Nhưng mà người nhắm đến kho hàng không chỉ có mình, vậy nên mới xảy ra tranh chấp.
Từ xuyên đến thời không này trước Từ An nửa năm, anh biết rõ thời gian bắt đầu mạt thế, vậy nên từ sớm đã bắt tay làm chuẩn bị.
Từ không ngừng cho người tìm kiếm Từ An, như là thăm dò nơi nào có người nào đột ngột thay đổi hoặc là có biểu hiện thất thường hay không, dù sao mạng lưới tình báo của anh rất lớn, sẽ không đến mức trở thành việc bất khả thi.
Cách mạt thế gần một tháng, Từ từ nước A bay đến nước V. Anh không vội đến gặp Từ An, bởi vì theo quan sát, anh đoán có lẽ là Từ An đã quên mất sự kiện mạt thế. Anh nghĩ muốn để cậu có được một quãng thời gian vui vẻ, ít ra là trước khi mạt thế đến có thể thanh thản trải qua từng ngày, còn những việc khác, anh sẽ giúp cậu chuẩn bị.
Kỳ thật nếu bọn họ xuyên đến sớm hơn vài trăm năm, không gặp phải mạt thế bùng nổ, thì Từ cũng không có ý định đi tìm Từ An. Đời trước đối với cậu là một sự trải nghiệm vô cùng tàn nhẫn, nếu có thể thì nên rũ bỏ những ký ức đó, quên đi quá khứ, an nhàn mà sống là tốt nhất.
Bay đến nước V, Từ chỉ mang theo bên người vài thuộc hạ ưu tú, còn lại đều bị anh giao việc đến nơi khác.
Ai biết lại bởi vì nhân thủ ít, bị người ta xem thường.
Từ quan sát kỹ Từ An, dùng khăn lau đi vết máu dính trên mặt cậu, hoàn toàn không thèm nhìn thủ lĩnh bên kia một cái, chỉ đáp ứng một tiếng: "Được."
Người bên kia cứ tưởng anh đồng ý, vui vẻ đi lên phá cửa kho hàng, lấy đi bảy phần vật tư. Từ lúc này mới liếc mắt nhìn động tác của bọn họ, vẻ mặt bình tĩnh: "Có vẻ các người hiểu lầm. Tôi nói là tôi bảy, các người ba."
Tên thủ lĩnh kia nhìn anh, ánh mắt nguy hiểm nói: "Cậu đừng được nước làm tới, các cậu chỉ có vài người, bọn tôi có hơn hai mươi người, dựa vào thực lực, lương thực này bọn tôi lấy bảy phần không có gì khó hiểu cả."
Từ vẫn không nói gì, chỉ tiếp tục cuối đầu dùng khăn ướt giúp Từ An lau chùi. Các thuộc hạ đứng bên cạnh anh, ngón tay sớm đã đặt trên cò súng. Đám người kia thấy thái độ không hợp tác của Từ, nâng súng lên muốn bắn.
Ngay lúc đó thân ảnh Từ An lóe lên, xuất hiện bên cạnh ba người gần nhất, rút kiếm chém bọn họ thành hai khúc. Tiếng súng cùng lúc vang lên, trong nháy mắt người bên kia đã tổn thất hơn một nửa, mà đám người Từ An vẫn nguyên vẹn chỉnh tề, một người cũng không có bị thương.