Từ An đợi mãi vẫn không nghe được lời tuyên án, cậu cũng chẳng dám ngẩng đầu lên nhìn Từ Vũ Hàn, hít một hơi lấy dũng khí rồi nói: "Em không cố ý lừa gạt anh, cơ thể này đúng là của Từ An, em họ anh. Em chỉ là một linh hồn đến từ thời không khác, tu hú chiếm tổ nhập vào thân xác cậu ta. Diêu Tinh Từ, tên anh ấy cũng là Từ, anh ấy cũng là người của thời không khác, quan hệ giữa bọn em không phải bạn bè, Từ là ba ba của em."
"Thời gian ở cạnh anh rất vui vẻ, rất ấm áp. Anh đối xử với em thật tốt, vậy nên em mới sợ, mới luyến tiếc, không dám nói sự thật với anh... Em... Em..."
Nhìn bờ vai run run của Từ An, Từ Vũ Hàn thở dài, vươn tay ôm thiếu niên vào lòng, bàn tay khẽ vỗ lưng cậu như đang trấn an.
Dù không có bất kỳ lời nói nào, nhưng hành động của Từ Vũ Hàn đã thể hiện thái độ của hắn. Từ An vui vẻ thiếu chút nhảy cẩn lên vỗ tay hoan hô, nhưng cuối cùng cũng kiềm chế được, chôn mặt vào lồng ngực Từ Vũ Hàn, hai tay vòng qua ôm chặt eo đối phương. (Mấy người thấy con trai tui nó gian chưa? Vỡ hình tượng chưa? Hở?)
Cái lạnh trong phòng tắm nháy mắt tan hết, chừa chỗ cho không khí ấm áp cùng với một chút ái muội.
Một bên áo tắm của Từ An không biết lúc nào đã rơi xuống, để lộ bờ vai trắng nõn cùng với xương quai xanh quyến rũ. Từ Vũ Hàn để trần nửa người trên, bên dưới chỉ mặc cái quần lót, da thịt cả hai dán cùng một chỗ, cậu em của hắn liền hưng phấn dựng thẳng, nhắc nhở hai người sự tồn tại của nó.
Cơ thể Từ An tức khắc cứng ngắc, không thoải mái nhích nhích người, muốn Từ trong lòng ngực Từ Vũ Hàn thoát ra, ai ngờ cánh tay khoác bên hông cậu đột nhiên siết chặt, lực rất lớn khiến eo Từ An có chút tê. Từ Vũ Hàn đặt cằm trên vai cậu, hơi thở nóng hổi thổi vào vành tai khiến cả người Từ An đều nóng bừng, cổ cũng đỏ ửng một mảng.
"Tên của em là gì?" Giọng Từ Vũ Hàn trầm thấp, hơi thở nóng hổi như đang mơn trớn vành tai khiến cho đầu óc Từ An có chút trống rỗng, vừa nghiêng đầu tránh đi vừa lắp bắp hỏi lại: "Tên? Tên gì cơ?"
Từ Vũ Hàn tràn ngập hứng thú trêu chọc người trong lòng, vừa ngậm vành tai đối phương vừa nói: "Tên của em ở nơi đó là gì? Cũng là Từ An sao?"
"Ph...Phải." Từ An mím môi, cảm thấy nhiệt độ hình như ngày càng nóng, cứ như dị năng của Từ Vũ Hàn không phải băng mà là lửa, mạnh mẽ thiêu đốt cậu.
"Tiểu An... Tiểu An... Tiểu An..." Từ Vũ Hàn gọi không biết chán, Từ An buồn bực ngẩng đầu trừng mắt, đúng lúc chạm vào ánh mắt mang theo tình ý dịu dàng của Từ Vũ Hàn: "Tiểu An, anh yêu em."
Mặt Từ An nóng lên, mất một lúc mới nhận ra mình vừa được tỏ tình, còn là tỏ tình trong phòng tắm, dưới tình huống hai người chẳng ai ăn mặc chỉnh tề cả, quá mất mặt có được không?
Từ Vũ Hàn im lặng, không tiếp tục nói nữa, hắn đang chờ đợi câu trả lời của Từ An.
"Em cũng vậy..." Từ An nhỏ giọng nói: "Rất thích anh, rất thích rất thích, cực kỳ thích!"
Từ Vũ Hàn không biết linh hồn của Từ An chỉ mới mười ba tuổi, còn chưa rõ ràng như thế nào là yêu một người. Nhưng hắn biết tình cảm của Từ An rất thuần chất, mọi thứ đều dựa theo bản năng, nếu cậu đã nói thích, còn nhấn mạnh nhiều lần, thì chứng tỏ là hắn đã chiếm một vị trí không nhỏ trong lòng Từ An.
Còn việc sau này khi đã trưởng thành, Từ An liệu có hối hận hay không, Từ Vũ Hàn cũng không lo lắng, bởi vì hắn sẽ không để cậu có cơ hội hối hận.
Từ Vũ Hàn tắt vòi nước, cởi bỏ áo choàng tắm không biết đã ướt đẫm từ lúc nào trên người thiếu niên, vươn tay lấy khăn lông bao Từ An lại rồi bế cậu ra ngoài. Bị quấn trong khăn tắm, hai tay Từ An không động đậy được, ngửa đầu chớp mắt nhìn Từ Vũ Hàn, rặng mây đỏ từ gò má lan đến hai tai.
Đặt Từ An nằm lên giường, Từ Vũ Hàn nhìn thiếu niên dưới thân mình, không lập tức động tay chân mà dụi đầu vào hõm vai Từ An hít sâu vài hơi, ngăn lại xúc động muốn lập tức đâm vào.
Cởi bỏ quần lót, Từ Vũ Hàn cười khổ nhìn hạ thân đã căng trướng đến phát đau, động tác trên tay cũng không gấp gáp, dịu dàng lấy đi khăn tắm bọc trên người thiếu niên.
Từ An tò mò đưa mắt nhìn nơi kia của Từ Vũ Hàn, chỉ liếc mắt một cái lập tức quay đầu nhìn nơi khác, mặt đỏ đến mức sắp nhỏ ra máu.
Từ Vũ Hàn vừa hôn mặt thiếu niên, vừa kéo tay cậu nắm lấy huynh đệ của mình: "Tiểu An ngoan, đây cũng là ca ca của em, không được lạnh nhạt nó."
Nghe ra được khó chịu và kìm nén trong giọng nói của Từ Vũ Hàn, Từ An rốt cuộc lấy lại tinh thần, chủ động nắm lấy vật cứng kia.
Tuy Từ An chưa từng trải qua tình sự, nhưng thân xác này thì không như vậy, gần như có thể coi là thân kinh bách chiến, trong số những ký ức vụn vặt còn lưu lại, không thiếu những thứ liên quan đến phương diện này. Từ An vừa ngẫm nghĩ vừa nâng đầu hôn lên môi Từ Vũ Hàn, bàn tay bên dưới bắt đầu di chuyển lên xuống.
Thịt tự dâng đến miệng, Từ Vũ Hàn không lý nào không ăn, còn rất thản nhiên đảo khách làm chủ, đè gáy thiếu niên lại, dẫn dắt cậu chìm vào trong tình dục. Đầu lưỡi nhẹ nhàng mà ôn nhu liếm hai cánh môi, Từ An 'ưm' nhẹ một tiếng, Từ Vũ Hàn nhân lúc hai cánh môi cậu khẽ mở liền đưa lưỡi vào, quét quanh khoang miệng một vòng, liếm liếm, quấn lấy lưỡi Từ An trêu đùa.
Đột nhiên tiểu đệ đệ bị nắm lấy, Từ An không thích ứng cong lưng lên. Từ Vũ Hàn để huynh đệ của mình kề sát vào tiểu đệ đệ của Từ An, bàn tay to lớn bao bên ngoài tay của Từ An, đồng loạt di chuyển lên xuống.
Trong cổ họng Từ An phát ra vài tiếng rên vụn vặt, sau đó đều bị Từ Vũ Hàn nuốt trọn. Từ Vũ Hàn hôn sâu gần như cướp đi toàn bộ không khí, hạ thân lại bị kích thích, khoái cảm lạ lẫm làm Từ An không thích ứng, trong mắt phủ một làn sương mờ, hơi thở cũng trở nên đứt quãng.
Từ Vũ Hàn lúc này mới thả môi Từ An ra để cậu hít thở, Từ An như cá mắc cạn, lập tức hớp lấy mấy ngụm không khí.
Đột nhiên sống lưng truyền đến cảm giác tê dại, cả người Từ An run rẩy một cái, trong cổ họng Từ Vũ Hàn cũng vang lên một tiếng 'hừ'. Ngay sau đó tay cậu cảm nhận được một cảm giác ấm nóng, còn có chút dinh dính.