Thấy Trình Du còn muốn tiếp tục, Cố Mỹ Đình không vui lớn giọng: "Đủ rồi Trình Du, anh còn tiếp tục thì sẽ làm anh ấy chết mất, đừng có quên hiệp nghị giữa chúng ta."
Trình Du quay đầu, nhìn cô ta như nhìn một kẻ ngu: "Cô nghĩ hiện tại tôi sẽ dừng tay sao? Đúng là con đàn bà không có đầu óc."
Người đàn ông vốn đang chĩa súng vào Từ An đột nhiên quay qua, nổ súng vào đầu Cố Mỹ Đình, cô ta ngã xuống, chết không nhắm mắt.
Trình Du giễu cợt, trong tay hắn ta là một quả cầu lửa màu cam nho nhỏ nhưng lại có nhiệt độ cực kỳ cao. Dị năng hỏa hệ cấp bậc như hắn, thông thường có thể tạo ra cầu lửa màu đỏ, nếu áp súc lại thì sẽ tạo được cầu lửa màu cam, nhưng phải tốn gần như toàn bộ sức lực.
Cần phải tiến cấp cao hơn mới có thể tạo ra cầu lửa màu vàng, vàng nhạt và màu sáng trắng, dị năng càng cao thì nhiệt độ ngọn lửa ngày càng cao, màu sắc cũng ngày càng tinh thuần. Cầu lửa màu cam có nhiệt độ khoảng 1000ºC, chạm vào người liền có thể để một người cháy đến tro cốt không còn.
Trình Du giơ tay lên, muốn đánh hỏa cầu trên tay về phía Từ Vũ Hàn. Người đàn ông đột nhiên đổi hướng súng bắn vào tay Trình Du, hai mắt Từ An cũng trong nháy mắt biến thành màu ngọc bích. Trình Du bị đau giật tay lại, ngay sau đó cả người hắn ta trì trệ rồi đột nhiên nổ tung như bóng nước bị bóp vỡ.
Chỉ là Từ An vẫn chậm hơn một bước, bởi vì quả cầu lửa đã phát động, đánh về phía lồng ngực Từ Vũ Hàn.
Khi Từ Vũ Hàn thấy Trình Du vận sức áp súc hỏa cầu, hắn cũng âm thầm tạo ra một lớp băng, màu sắc từ xanh đậm dần biến thành màu lam mới ngừng lại. Thấy cầu lửa đánh về phía mình, Từ Vũ hàn lập tức dùng tường băng chặn lại. Băng và lửa va chạm nhau, quả cầu nóng rực nhỏdần sau đó biến mất, chỉ để lại trên bề mặt tường băng một lỗ hổng.
Từ An vội chạy đến bên cạnh Từ Vũ Hàn, thậm chí không để ý đến đôi mắt phát ra ánh sáng màu ngọc bích cùng với vết thương đang rỉ máu trên đùi mình. Lúc này cậu đang lo sợ, thực sự sợ một khắc sau phải nhìn thấy người trước mắt này mất đi.
Động tĩnh bên trong quá lớn, Kiều Âu và A Quân ngay lập tức tiến vào. Lúc nhìn thấy màu mắt của Từ An, A Quân lập tức ra lệnh cho những người khác canh giữ bên ngoài.
Hai người muốn tiến lên đỡ lấy Từ Vũ Hàn một thân đầy vết thương, chỉ là vừa lại gần đã cảm nhận được áp lực cực lớn từ tinh thần, khiến bọn họ một bước cũng không thể di chuyển.
Kiều Âu có chút ngạc nhiên, còn A Quân thì bình tĩnh hơn nhiều, vì đây không phải lần đầu anh gặp phải loại áp lực này. Lúc ở siêu thị, anh cũng cảm nhận được áp lực tương tự phát ra từ trên người Từ An.
Từ An thấy ánh mắt Từ Vũ Hàn toát lên vẻ kinh ngạc, mới giật mình nhìn lại bộ dạng của chính mình. Đùi phải vẫn đang rỉ máu, cậu đặt tay lên đùi, ở một góc độ từ Vũ Hàn không nhìn thấy, vươn móng tay dài sắc nhọn đâm vào da thịt, lấy viên đạn ra khỏi vết thương.
Đầu óc Từ An lúc này rất mơ màng, chỉ biết phải chữa thương cho Từ Vũ Hàn, hơn nữa không được để hắn phát hiện ra bản thân không phải con người.
Một tay Từ An che đi đôi mắt Từ Vũ Hàn, một tay đưa lên miệng mình, dùng răng nanh cắn ra một vết thương sâu. Cậu thực để máu của mình chuẩn xác rơi xuống vết thương trên người Từ Vũ Hàn, miệng vết thương cháy đen dùng tốc độ kinh người nhanh chóng khôi phục.
Từ Vũ Hàn ngửi được mùi máu tươi ngay trước mũi, cảm nhận được vết thương của mình đang dần khép miệng, trong lòng hắn đột nhiên thấy khủng hoảng: "Tiểu An... mau dừng lại..."
Từ Vũ Hàn muốn ngăn Từ An, nhưng bản thân lại bị tinh thần lực của cậu hạn chế, cộng thêm vết thương trên người khiến hắn một câu lưu loát cũng không nói ra được, nói chi đến có thể cử động. Cảm nhận được hơi thở của Từ An mỗi lúc một yếu ớt, mỗi lúc một mỏng manh, thần kinh Từ Vũ Hàn căng thẳng, gấp gáp đến muốn phát điên.
Vết thương trên người Từ Vũ Hàn gần như đều đã lành lặn, nhưng máu trên tay Từ An vẫn không ngừng nhỏ giọt. Trước mắt cậu lúc này đã tối đen, hoàn toàn không cảm nhận được gì nữa, chỉ biết nói với bản thân không được ngừng lại, bức bách cơ thể không cho phép vết thương trên cổ tay khép miệng.
Mất máu quá nhiều, Từ An không thể tiếp tục duy trì tinh thần lực lâu hơn nữa. Ngay khi áp lực suy yếu, A Quân lập tức di chuyển đến phía sau Từ An, vung tay lên đánh ngất cậu.
Cơ thể Từ An ngã về trước, Từ Vũ Hàn lập tức vươn tay tiếp được cậu, đau lòng vuốt ve gương mặt tái nhợt không còn chút máu của người trong ngực.
Hắn không nói lời nào nhưng A Quân cũng hiểu, ra lệnh cho thuộc hạ lập tức thu dẹp trở về, người của Trình Du tất cả đều giết chết. Không đến một giờ đoàn xe đã trở lại căn cứ tiến thẳng vào khu trung tâm, Từ Vũ Hàn ôm Từ An, xe chưa ngừng hẳn đã mở cửa xe lao đi.
Ở trong phòng nghiên cứu, Từ An bất tỉnh nằm trên giường, Từ đứng bên cạnh không ngừng dùng tinh thần lực giúp cậu chữa thương. Dị năng hệ tinh thần của anh ngoại trừ không chế và bạo nổ, còn có một kỹ năng cực hiếm đó chính là hồi phục.
Chỉ là Từ An mất máu quá nhiều, thậm chí còn cưỡng chế không cho vết thương khép miệng, so với mấy ngày trước, tình trạng lúc này của cậu tệ hơn rất nhiều.
Từ Vũ Hàn đứng một bên, dù hắn cũng kiệt sức nhưng vết thương trên người đều đã lành lặn, vậy nên mặc kệ A Quân và Kiều Âu khuyên bao nhiêu, Từ Vũ Hàn vẫn chẳng rời một bước. Hắn nhìn gương mặt tái nhợt không thấy chút máu của Từ An, đau lòng nhíu mày: "Nếu mất máu vậy truyền máu được không? Không đủ máu thì có thể thử của tôi, nói không chừng tôi có cùng nhóm máu với cậu ấy."
Từ lắc đầu, mệt mỏi khàn giọng nói: "Không được, Từ An không có khả năng tiếp nhận máu của bất kỳ ai, chỉ có thể chờ cậu ấy tự mình hồi phục."
"Không thể tiếp nhận máu? Vì cái gì?" Từ Vũ Hàn gấp gáp, vẻ mặt rất là dọa người.
Từ cũng biết hiện tại còn không thể nói ra thân phận của Từ An, chỉ có thể dùng lý do nửa thật nửa giả phù hợp nhất vào lúc này: "Có thể lúc kích phát dị năng thì cơ thể của tiểu An đã tiến hóa, hiện giờ máu của cậu ấy hoàn toàn khác với chúng ta."
Vì đã tiến hóa nên mới có thể chữa thương cho hắn, vì hắn, thậm chí nguy hiểm đến tính mạng cũng không để tâm, như vậy có đáng không?
Từ Vũ Hàn nhắm mắt, trong lòng là một ngọn lửa nóng bỏng, càng cháy càng lớn, đến cuối cùng cũng không thể dập tắt được nữa. Từ An, em như vậy, bảo tôi làm thế nào có thể buông tay được đây?
Sau một tuần, Từ An rốt cuộc từ trong hôn mê tỉnh lại, mở mắt ra thì mơ màng nhìn thấy trần nhà màu xám tro, đầu giường là một cái đèn ngủ phát ra ánh sáng mờ nhạt. Đơ người một lúc, Từ An mới nhận ra đây là phòng của mình và Từ Vũ Hàn.
Tầm mắt có chút mờ, Từ An định đưa tay lên xoa thì cổ tay đã bị người khác nắm lấy, một bàn tay dịu dàng xoa mắt của cậu, lực đạo nhẹ nhàng như đối đãi với trân bảo.
Vì dùng dị năng quá mức nên khi tỉnh lại phản ứng của Từ An vẫn có chút chậm chạp, lúc sau mới nhận ra mùi hương quen thuộc này là của Từ Vũ Hàn. Cậu mở miệng gọi: "Anh họ." Giọng khàn khàn tương đối khó nghe, Từ An nói xong mới cảm thấy cổ họng đau rát.
"Là tôi." Nhìn ra cậu khó chịu, Từ Vũ Hàn trả lời sau đó vươn tay đỡ Từ An dậy, lấy cốc nước ở đầu giường cho cậu uống. Chỉ vừa uống một ngụm Từ An đã bị sặc, gương mặt đỏ bừng, khóe mắt đọng hơi nước.
Ánh mắt Từ Vũ Hàn tối đen, ngón tay vuốt khóe môi cậu, hắn ngửa đầu rót một ngụm nước vào miệng mình rồi kề môi xuống.