Bấy giờ Từ An mới để ý đến hiện bọn họ đang ở ngoại ô S thị, xung quanh có không ít xe hỏng hóc bị bỏ lại. Xe của ba người vừa mới dừng lại ven đường, phía trước có một đội ngũ tương đối đông, đoán chừng Từ Vũ Hàn có ý định đi cùng đám người kia.
Từ An nhìn qua cửa xe quan sát, phát hiện trong đám người kia đa số đều là học sinh, trên người còn mặc đồng phục của trường học cao trung nào đó. Đội ngũ bên kia cũng đã phát hiện được chiếc Suv bạc của mấy người các cậu, có chút đề phòng và tò mò nhìn sang.
Từ Vũ Hàn và A Quân xuống xe, hai người đi đến nói chuyện với một người đàn ông trung niên, chắc là người dẫn đầu của đội ngũ kia. Từ An kéo kính cửa xuống mở ra một khe hở, lắng tai nghe rõ lời bọn họ.
"Các cậu cũng muốn đến tỉnh N phải không? Trùng hợp là chúng tôi cũng muốn đến đó, hay là chúng ta đồng hành với nhau? Thêm người thêm một phần sức lực." Người đàn ông trung niên khách sáo chào hỏi vài câu, sau đó nói với hai người ý của mình.
Từ Vũ Hàn và A Quân liếc nhau, rất nhanh đã đưa ra quyết định. A Quân ẩn ý nhìn sang đội ngũ kia rồi nói với người đàn ông trung niên: "Được, vậy đoạn đường đến tỉnh N chúng tôi sẽ đi cùng với nhóm các người. Nhưng mà có một nguyên tắc, ngoại trừ dọc đường góp sức đánh giết tang thi ra thì chúng tôi không có nhiệm vụ phải bảo vệ bất kỳ ai, lại càng không muốn lúc đang chiến đấu sẽ bị người ta kéo chân sau. Ông hiểu chứ?"
Người đàn ông có chút chần chờ, nhìn thấy vẻ lạnh băng không muốn nói nhiều của Từ Vũ Hàn, cuối cùng quyết định dứt khoát nói: "Các cậu an tâm, chúng tôi sẽ không gây thêm phiền phức cho mấy người các cậu."
Ông ta muốn cùng với Từ Vũ Hàn kết nhóm đồng hành là bởi vì cảm thấy được thực lực của mấy người bọn hắn không nhỏ, đi cùng người mạnh thì độ an toàn sẽ cao hơn.
Nhóm của ông ta nhiều người nhưng đa số đều là học sinh độ tuổi cao trung, nói thẳng ra chính là một đám nhóc không có sức chiến đấu, cả dao cũng không cầm nổi. Nhưng mà ông ta không thể bỏ mặc đám học sinh này được, dù sao mạt thế tới, tương lai của nhân loại đều dựa vào thế hệ sau này.
Nếu mà Từ An biết được suy nghĩ của ông ta, có thể cậu sẽ ôm bụng cười như điên. Mạt thế đến, rất nhiều người đều mang theo ảo tưởng mình là anh hùng, muốn ra tay cứu giúp người khác. Cũng có những người có suy nghĩ bản thân mình mạnh thì phải bảo vệ người yếu hơn, như vậy thì nhân loại mới có thể sinh tồn.
Đối với Từ An, những cái đó đều giống như một trò hề. Thời kỳ đầu mạt thế, lương thực chưa đến mức khan hiếm, vậy nên mới tồn tại cái thứ gọi là 'lòng tốt', bọn họ không ngại việc chia sẻ thức ăn của mình cho người khác. Nhưng đến trung kỳ mạt thế, thời kỳ dùng mạng đổi lấy thức ăn, ai sẽ tốt bụng đến mức chia thức anh mình vất vả kiếm được cho kẻ không có quan hệ với mình? Đó không phải là tốt bụng, mà chính là ngu xuẩn.
Hiện tại những học sinh kia còn không biết tự giác, chỉ dựa vào những người này bảo vệ. Vậy đến khi không có bọn họ bảo vệ thì sao? Cuối cùng cũng sẽ chết dưới móng vuốt của tang thi.
Vì ngày hôm trước vô duyên vô cớ gặp phải một đám người chặn đường muốn được bảo vệ, Từ An có chút ác cảm đối với những học sinh này. Không phải là cậu vơ đũa cả nắm, nhưng đây là mạt thế. Loại người chỉ biết dựa vào người khác, cho rằng việc bản thân nên được bảo vệ, được chia thức ăn là điều đương nhiên, những người đó sẽ chết rất nhanh.
Người đàn ông kia thấy hai người đã đồng ý kết đội, nhịn không được có hơi tò mò nhìn hướng chiếc Suv. Tuy cửa xe là kính một chiều, không thể nhìn vào bên trong, nhưng vừa rồi cửa kính có kéo xuống một chút, ông ta đoán là bên trong vẫn còn một người: "Nếu đã cùng đồng hành, hay là mời người còn lại ra đây luôn đi, dù sao làm quen với nhau trước cũng tốt hơn phải không?"
Từ Vũ Hàn đang định từ chối thì Từ An đã mở cửa xe bước xuống, vừa ra khỏi xe cậu lập tức cảm nhận được có rất nhiều ánh mắt đang tập trung trên người mình. Xem nhẹ những ánh mắt kia, Từ An đi đến bên cạnh Từ Vũ Hàn. Hắn thấy Từ An đi ra thì hơi nhíu mày, thuận tay vuốt tóc cậu: "Sức khỏe của cậu không tốt, không cần ra ngoài."
Từ An lắc đầu: "Anh đừng lo, em không sao."
Người người đàn ông kia lúc đầu đoán người bên trong là lão đại hoặc là bạn của hai người Từ Vũ Hàn, có thể vì nguyên nhân nào đó mà không muốn xuống xe. Nhưng khi thấy Từ An thì ông ta có chút thất vọng, ông cứ tưởng người này cũng là một người trưởng thành có thể đánh giết tang thi, hóa ra chỉ là một cậu nhóc.
Mạt thế chỉ mới qua một ngày, nhưng hầu như mọi người đều chật vật, quần áo lấm bẩn không nói, có người còn không có quần áo nguyên vẹn để mặc. Mà Từ An từ trên xuống dưới đều sạch sẽ, áo thể thao màu trắng không dính chút bụi, quả thật rất chói mắt. Từ An như vậy đã thu hút không ít ánh mắt chán ghét của mấy học sinh kia, cũng có không ít ánh mắt nhìn cậu mang theo chút ghen tỵ và tính toán.
Một vài người vừa thấy Từ An liền coi thường, tự động gắn cho cậu cái mác 'tiểu bạch kiểm'. Nhưng cuối cùng cũng không có ai nói gì, dù sao trên tay Từ An còn cầm một thanh kiếm vừa nhìn liền biết không bình thường.
Xe của ba người Từ An không còn nhiều xăng, phía trước không xa có một trạm xăng, bọn họ thương lượng liền quyết định điểm đến. Nhóm của đám người kia gồm một chiếc ô tô với một chiếc xe bus, tổng cộng là ba mươi sáu người. Trong đó chỉ có mười hai người đàn ông có sức chiến đấu, còn lại là một đám học sinh và ba người phụ nữ. Đội ngũ này quả thật rất vướng chân.
Khi trở lại xe, Từ An vẫn thấy buồn bực, thấp giọng hỏi Từ Vũ Hàn: "Sao anh lại đồng ý đi cùng với bọn họ, chỉ chúng ta không phải sẽ nhanh hơn sao? Nhiều người vô dụng như vậy, sẽ rất vướng víu."
Thấy Từ An thẳng thắn nói ra suy nghĩ như vậy, Từ Vũ Hàn nhếch môi, vươn móng vuốt niết mặt cậu: "Lựa chọn đi chung là vì muốn lợi dụng bọn họ, anh họ của cậu còn chưa tốt bụng đến mức làm anh hùng cứu vớt nhân loại đâu. Nếu bọn họ gây hại đến chúng ta, tôi sẽ giải quyết, cậu không cần lo nghĩ nhiều."
Từ An trầm mặc, nếu Từ Vũ Hàn muốn lợi dụng họ cậu sẽ không có ý kiến. Dù sao cậu chỉ quan tâm tới những người bên cạnh cậu, người ngoài sống chết như thế nào, Từ an không hứng thú đi quản.
Nếu không phải quen biết Từ Vũ Hàn trước khi mạt thế, Từ An cũng sẽ đối xử với hắn như những người khác. Ngoại trừ Từ ra, Từ An chưa từng nguyện ý tin tưởng bất kỳ một nhân loại nào.
Bởi vì từ trong tiềm thức, Từ An biết rõ con người có bao nhiêu bài xích dị loại. Chính cậu đã thể nghiệm được một cách sâu sắc nhất, cách đối xử lãnh đạm tàn nhẫn của con người đối với những kẻ không cùng loài. Dù cho cậu là do chính tay họ tạo ra đi chăng nữa, dù cho trong người cậu cũng mang dòng máu của con người đi nữa thì cũng chưa từng có quyền được sống như một con người.
Ba chiếc xe cách trạm xăng một quãng thì ngừng lại, phía trước trạm xăng có mấy chiếc xe, đều có dấu hiệu bị đập phá, vừa nhìn liền biết là do con người làm. Đám người cẩn thận đến gần kiểm tra, bên trong xe không có người, trên mặt đất có không ít vết máu.
Tang thi du đãng xung quanh không ít, nghe mùi người sống thì lập tức gào lên lao về phía này. Kỳ lạ là có vài tang thi vẫn không di chuyển, khư khư đứng trước cửa kính của căn nhà sau trạm xăng.
Người của đội ngũ kia dùng búa, dao, xẻng các loại làm vũ khí, không ngừng nhằm vào đầu của tang thi mà đánh. Từ Vũ Hàn và A Quân không muốn phí phạm đạn dược nên sử dụng đao cá mập, lưỡi đao dài hơn ba tấc, tang thi vừa tiếp cận bọn họ lập tức mất đầu.
Từ An liếc nhìn đám học sinh từ đầu đến giờ đều ngồi trên xe bus, tò mò đưa mắt ra ngoài nhìn người khác đánh giết tang thi, hoàn toàn không có ý muốn giúp sức.
Cậu bực bội trong lòng, rất muốn lôi mấy người đó ra đánh cho tỉnh. Nhưng tiếc là không thể làm như vậy, Từ An quyết định trút bực tức của mình lên đám tang thi.