Mục lục
Mao Sơn Quỷ Vương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ngay cả Hà Vi Đạo lớn tuổi như vậy cũng phải gọi Cát Vũ một tiếng sư thúc, huống chi là con trai và cháu trai của Hà Vi Đạo.

Hết cách rồi, vai vế của Cát Vũ thật sự quá lớn. Trên toàn bộ Mao Sơn, Cát Vũ có thể gọi chưởng giáo Long Hoa Chân Nhân là sư huynh, vì thế dù là ông lão hơn chín mươi tuổi cũng phải gọi một tiếng sư thúc khi nhìn thấy Cát Vũ. Mà dựa vào vai vế này, Cát Vũ cũng chiếm được không ít tiện nghi.

Thấy người nhà họ Hà đã bị khuất phục, Cát Vũ cũng không nói gì nữa, mà dứt khoát bấm pháp quyết, nhanh chóng thu hồi bảy thanh tiểu kiếm đang bay lượn ở xung quanh, tiếp tục treo trên thanh chủ kiếm lần nữa. Cát Vũ lại vung tay lên, Mao Sơn Thất Tinh Kiếm liền trở thành kiếm có kích thước bằng một tấm lệnh bài, được treo ở trên thắt lưng của hắn.

“Đạo Thông đúng không? Ta hỏi lại ngươi lần nữa, ngươi đã biết sai chưa?” Cát Vũ chắp tay ra sau lưng, bắt chước dáng vẻ của sư phụ hồi trước.

Lúc này, sau khi Hà Vi Đạo biết người đang đứng trước mặt chính là sư thúc của mình, thì đâu dám bất kính nữa. Lão ta quỳ dưới sàn, hai tay để ngửa, đầu đặt giữa hai tay, không dám nhìn Cát Vũ, luôn mồm nói: "Đệ tử biết sai rồi...  Đệ tử biết sai rồi... xin sư thúc pháp ngoại khai ân, tha cho ta lần này. Đệ tử bảo đảm sẽ không có lần sau."

"Cũng may là ta phát hiện sớm, nên các ngươi chưa dùng thuật huyết trớ để hại tính mạng người khác. Nếu chuyện người chết này truyền đến tai của Mao Sơn Hình Đường, có lẽ nhà họ Hà các ngươi coi như xong rồi. Ngươi có biết hay không?" Cát Vũ lại hỏi.

“Ta biết, ta biết… Kính mong sư thúc tha mạng, tha cho đệ tử lần này.” Hà Vi Đạo khổ sở cầu xin.

"Tội chết có thể miễn, nhưng tội sống khó tha. Ngươi đã dùng pháp thuật Mao Sơn để làm điều xằng bậy. Nếu ngươi đã bị ta bắt gặp thì nhất định phải bị phạt đôi chút. Chỉ có như vậy ngươi mới có thể xem như đây là lời cảnh báo, ngươi có phục hay không? ”Cát Vũ trầm giọng nói.

"Ta phục! Xin sư thúc trách tội!" Hà Vi Đạo cung kính đáp.

“Ngươi hãy tự phế bỏ tu vi của mình đi.” Cát Vũ lạnh nhạt nói.

Hà Vi Đạo nghe vậy thì ngẩng đầu lên, mặt như đưa đám nói: "Sư thúc... Đây là tâm huyết cả đời của đệ tử... Nếu nói phế là phế... Không bằng giết ta đi... Mong sư thúc hãy nương tay."

"Sao thế, ngươi không chịu à? Nếu ngươi đã làm sai thì phải trả giá vì chuyện đó. Chẳng lẽ ngươi muốn ta phải đích thân ra tay à?" Cát Vũ hừ lạnh.

Cả người Hà Vi Đạo khẽ run, bất đắc dĩ thở dài, đành phải giơ tay lên, làm động tác định chưởng vào vùng đan điền khí hải của mình. Một khi lão ta xuống tay sẽ phế bỏ tu vi trong người, nhưng sư mệnh khó trái, Hà Vi Đạo đâu dám làm trái ý của Cát Vũ.

Lúc tay của Hà Vi Đạo sắp giáng xuống, bỗng có một người bước ra lớn tiếng nói: "Khoan đã!"

Hà Vi Đạo và mọi người đều sửng sốt, nhìn về phía người mới lên tiếng kia, mà bàn tay của Hà Vi Đạo cũng ngừng ở giữa không trung.

Người lên tiếng chính là Lôi Kinh Vũ – ông cụ nhà họ Lôi.

Chỉ thấy Lôi Kinh Vũ đi tới bên cạnh Cát Vũ, rồi cúi người xuống, vô cùng cung kính nói: "Hóa ra các hạ là cao thủ có vai vế chữ ‘Long’ của Mao Sơn, thứ lỗi cho lão phu nhìn lầm, không nhận ra thân phận tiên tôn của ngài, mong đạo trưởng Long Viêm rộng lòng tha thứ."

“Lôi lão tiên sinh, ngài nói câu này là có ý gì?” Cát Vũ thắc mắc.

"Long Viêm đạo trưởng, nhà họ Lôi ta và nhà họ Hà cũng được xem là không đánh không quen biết, đúng như câu nói, oan gia nên cởi không nên buộc. Nếu nhà họ Hà là đệ tử ngoại môn của Mao Sơn, còn Cát tiên sinh lại là sư thúc của lão ta, không bằng nể mặt lão phu được không? Chuyện này cứ thế trôi qua đi. Mặc dù cháu trai Lôi Phong Vân của ta đã bị thương đôi chút, nhưng không nguy hiểm đến tính mạng. Mà người của đối phương cũng bị huyết trớ phản phệ, nhận được hình phạt thích đáng. Chỉ cần nhà họ Hà cam kết sau này không được dùng thuật Mao Sơn để hại người nữa, thì ta cảm thấy vẫn có thể tha thứ cho bọn họ.” Lôi Kinh Vũ lên tiếng.

Phải nói rằng ông lão Lôi Kinh Vũ này rất đa mưu túc trí, nếu hôm nay Hà Vi Dạo thật sự phế bỏ tu vi của mình, vậy thì nhà họ Lôi và nhà họ Hà sẽ hoàn toàn kết thù, cho dù sau này bọn họ không dám công khai động dao động súng, nhưng sẽ ngáng chân ở trong bóng tối. Tục ngữ có một câu rất hay, không sợ bị trộm chỉ sợ kẻ trộm nhớ, nhà họ Hà có thế lực rất lớn ở thành phố Đông Thành, một khi chơi trò ám chiêu thì nhà họ Lôi bọn họ sẽ không chịu đựng nổi.

Không bằng lúc này ra mặt cầu xin, nói không chừng sau này hai nhà vẫn có thể làm bạn, rồi cùng nhau phát tài.

Vậy thì tại sao lại không làm như vậy?

Cát Vũ trầm ngâm một lúc, cảm thấy hơi bất đắc dĩ, nếu khổ chủ không cảm thấy gì, mà mình lại cố chấp trừng phạt Hà Vi Đạo thì không được tiện cho lắm.

Ngay cả Hà Vi Đạo ở bên cạnh cũng cảm thấy hơi khó tin, không ngờ kẻ thù không đội trời chung này lại nói đỡ giúp mình.

Thấy vẻ mặt cực kỳ ảm đạm của Cát Vũ, Lôi Kinh Vũ lại chắp tay nói: "Mong Long Viêm đạo trưởng hãy nương tay tha cho nhà họ Hà lần này."

Lúc này Cát Vũ mới gật đầu nói: "Thôi được rồi, nếu khổ chủ đã nói như vậy thì ta chỉ có thể tha cho nhà họ Hà các ngươi lần này. Nhưng ta hi vọng đây là lần cuối cùng, lần sau tuyệt đối không được dùng thuật Mao Sơn để hại người, rồi hủy hoại thanh danh của Mao Sơn nữa, bằng không Hình Đường sẽ không nể mặt các ngươi đâu."

“Cảm ơn… Cảm ơn sư thúc, đệ tử xin dập đầu với ngài.” Hà Vi Đạo không ngừng dập đầu về phía Cát Vũ.

Nhưng Cát Vũ lại nói: "Ngươi cảm ơn ta làm gì. Người ngươi nên cảm ơn là nhà họ Lôi mới đúng. Vì người ta không truy cứu nữa, nên chuyện này mới kết thúc như vậy. Còn ta chỉ đóng vai trò thanh lý môn hộ thay Mao Sơn mà thôi."

Hà Vi Đạo vội vàng đứng dậy, đi đến bên cạnh Lôi Kinh Vũ, cúi người xuống, cực kỳ khách sáo nói: "Cảm ơn Lôi sư huynh đã giơ cao đánh khẽ, không so đo hiềm khích lúc trước, chắc chắn sau này nhà họ Hà ta sẽ không dám bất kính một chút nào với nhà họ Lôi nữa. Chúng ta hãy xí xóa mọi chuyện xảy ra trước ngày hôm nay đi, là nhà họ Hà ta đã làm sai, hơi quá đáng, mong Lôi huynh hãy lượng thứ cho bọn ta.”

"Đâu có đâu có... Lúc trước nhà họ Lôi bọn ta cũng không biết doanh nhân giàu có ở Đông Thành đã mời nhà họ Hà các ngươi, nên bọn ta mới đi tới đó để làm ăn. Nếu tuân theo quy tắc giang hồ, nhà họ Lôi cũng có rất nhiều chỗ không được chu toàn. Vì thế chúng ta hãy lượng thứ lẫn nhau đi.” Lôi Kinh Vũ cũng khách sáo nói.

Cuối cùng sóng gió lần này cũng được giải quyết, cả hai nhà đều rất hoan hỉ.

Đúng lúc này, một tiếng ho dữ dội bỗng vang lên, có người bên nhà họ Hà đang nằm dưới sàn phun ra một ngụm máu lớn, nhuốm đỏ cả mặt sàn.

Người hộc máu là Hà Dũng, con trai thứ của Hà Vi Đạo, cũng chính là người đã dùng thuật huyết trớ với Lôi Phong Vân, rồi bị Cát Vũ phản phệ trở lại.

Thấy con trai thứ của mình như vậy, sắc mặt Hà Vi Đạo nhất thời thay đổi, lão ta cực kỳ đau lòng, cung kính nhìn Cát Vũ nói: "Sư thúc... Thuật huyết trớ của con trai ta là do ngài phản phệ lại đúng không?"

"Mong sư thúc hãy ra tay cứu mạng con trai ta. Nó còn trẻ không hiểu chuyện. Ta bảo đảm sau này sẽ không bao giờ tái phạm chuyện như vậy nữa..." Hà Vi Đạo cầu xin.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK