Mục lục
Mao Sơn Quỷ Vương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mặc dù những gì lão già nói là có cơ sở, nhưng Cát Vũ và Hàn đại sư đều có chút không chắc.

Hàn đại sư liếc nhìn Cát Vũ, hắn khẽ gật đầu, Hàn đại sư nói ngay: "Lão già, mời ông đi cùng bọn ta một chuyến, ông chủ của quảng trường Lam Sơn của các ông đang ở đó, ta muốn xác nhận xem ông rốt cuộc có phải bảo vệ nơi này hay không, ngộ nhỡ ông đến ăn trộm đồ thì sao?"

"Ta ở đây hơn một tháng rồi, sao ngươi lại ngậm máu phun người thế? Rõ ràng là các ngươi tới trộm đồ mà?" Lão già kia hiển nhiên có chút không vui.

“Vì những gì ông nói rất hợp tình hợp lý, vậy thì hãy đi cùng bọn ta đi.” Hàn đại sư lạnh lùng nói.

"Được được được, đi thì đi, nhưng các người có qua hỏi cũng không có ích lợi gì. Ông chủ lớn của quảng trường Lam Sơn chắc không biết một lão già dọn dẹp như ta đâu, thân phận người ta tôn quý như vậy mà..."

Nói xong, lão già bèn đứng dậy, đi theo Cát Vũ và Hàn đại sư, cùng nhau đi về phía chỗ cũ.

Cát Vũ cũng nghĩ như vậy, Lăng Tuấn Hào và con trai của ông ta ít nhất cũng chỉ biết người quản lý và một vài nhân viên chủ chốt của nơi này thôi, không chắc bọn họ sẽ biết một ông già quét tước và chịu trách nhiệm trông coi bãi đậu xe tầng hầm.

Nhưng lý do Cát Vũ bảo lão ta đi là vì có những thứ khác muốn hỏi lão ta.

Lão ta ở đây lâu như vậy, nếu có người bí mật bố trí pháp trận ở đây, hẳn là lão ta sẽ có phát hiện mới phải.

Nghĩ như vậy, cả ba người đi về phía con đường mà bọn họ đi tới, nhưng khi đến nơi thì phát hiện Hà Vi Đạo và hai cha con nhà họ Lăng không còn ở đó. Bọn họ đã đi đâu rồi?

"Người đâu? Mới năm phút đồng hồ thôi mà, người đã đi đâu hết rồi. Lúc nãy sư gia đã bảo bọn họ đợi ở đây rồi mà?" Hàn đại sư kinh ngạc nói.

Cát Vũ cau mày, cảm thấy hơi kinh ngạc, bấy giờ chỉ mới trôi qua vài phút thôi, vậy mà người đã biến mất.

“Sư gia, bọn họ có thể đi nơi khác không?” Hàn đại sư lại hỏi.

"Điều đó khó xảy ra lắm. Ta bảo bọn họ đợi ở đây, không nói tiếng nào mà đã đi hay sao." Cát Vũ nói.

“Vậy thì có phải bọn họ bị người ta ám toán không?” Hàn đại sư nói với vẻ mặt kinh hãi.

"Với thủ đoạn của Hà Vi Đạo, làm sao có thể dễ dàng bị người ta ám toán chứ. Chúng ta cách nhau không xa lắm. Nếu có người muốn ám toán bọn họ, ít nhất Hà Vi Đạo vẫn có thể giằng co. Vừa rồi ngươi có nghe được tiếng đánh nhau không?” Cát Vũ hỏi.

Hàn đại sư vội vàng lắc đầu nói: "Không có... thật sự không có động tĩnh gì, vậy bọn họ đã đi đâu rồi?"

Sắc mặt Cát Vũ trở nên u ám, trong đầu hắn nổi lên một linh cảm rất xấu.

Hàn đại sư lúc này mới lấy điện thoại ra nói: "Ta sẽ gọi điện thoại hỏi bọn họ đang ở đâu."

Nhưng vừa mở máy, Hàn đại sư đã chán nản nói: "Nhà để xe này không có tín hiệu, làm sao bây giờ?"

Đúng lúc này, Cát Vũ đột nhiên có một cảm giác nguy cơ thật lớn nổi lên trong lòng, lông tơ toàn thân lập tức dựng đứng lên, vội vàng tránh qua một bên bằng thủ đoạn Súc Địa Thành Thốn, đồng thời lớn tiếng nhắc nhở Hàn đại sư né tránh.

Chỉ là chưa đợi Cát Vũ nói ra miệng thì đã nghe thấy một tiếng bịch vang lên, sau đó cả người Hàn đại sư bay ra ngoài, điện thoại di động trong tay rơi xuống đất vỡ tan tành.

Lúc này, Cát Vũ mới có thể nhìn thấy rõ ràng chính là lão già bảo vệ kia đã hạ thủ. Vừa rồi lão ta đang đứng bên cạnh hai người, thừa dịp khi Hàn đại sư gọi điện thoại, cả hai đều thả lỏng cảnh giác, sau đó thình lình xuống tay.

Trong khi lão ta dùng một chưởng đánh Hàn đại sư, tay còn lại lão ta cầm một con dao găm, vốn dĩ lão ta định đâm vào bộ phận quan trọng của Cát Vũ, nhưng Cát Vũ đã phản ứng kịp thời.

Lão già kia cũng nhìn ra, tu vi của Cát Vũ mạnh hơn Hàn đại sư kia nhiều, cho nên chỉ dùng dao găm đối phó với Cát Vũ, một khi bị đâm trúng thì không cần lo lắng gì về Hàn đại sư kia nữa.

Nhưng vẫn bị Cát Vũ tránh được.

Hàn đại sư nằm trên mặt đất, tức thì phun ra một ngụm máu tươi. Gã chống người lên, tức giận nói: "Lão tặc nhà ngươi... Ta đã sớm cho rằng ngươi có vấn đề rồi mà... Pháp trận ở đây có phải ngươi bố trí hay không?"

“Ha ha… Hiện tại mới phản ứng lại, có phải hơi muộn không?” Lão già khom người, thay đổi dáng vẻ rụt rè lúc trước, khí tức từ trong cơ thể toát ra mang đến cảm giác vô cùng mạnh mẽ.

Cát Vũ vỗ nhẹ lên Mao Sơn Thất Tinh Kiếm bên hông, nắm chặt trong tay, híp mắt nhìn về phía lão già kia, phát hiện tu vi của người này quả thực rất cường đại. Vừa rồi mình đã không phát hiện lão ta là một người tu hành, bình thường thì người tu hành sẽ toát ra một loại khí tràng có thể dễ dàng cảm nhận được, mà đối phương lại che giấu khí tức của bản thân quá tốt, chỉ có thể chứng minh một điểm, tu vi của đối phương cao hơn mình.

"Vừa rồi ngươi muốn dùng điệu hổ ly sơn ư? Ba người kia đi đâu rồi?" Cát Vũ từng bước tới gần lão già, âm u hỏi.

"Nhóc con, ngươi còn non nớt lắm, lại bị tiểu xảo như vậy đùa giỡn. Ba người mà ngươi mang theo đã chết rồi, bây giờ còn lại hai người các ngươi. Sau khi làm thịt các ngươi, mọi chuyện sẽ ổn cả, không ngờ ngươi lại cảnh giác, vừa vặn tránh được dao của ta.” Lão già nghiến răng nghiến lợi nói.

Nghe đến đây, lòng của Cát Vũ chùng xuống, cha con nhà họ Lăng tạm thời không nói đến, song Hà Vi Đạo là đệ tử ngoại môn của Mao Sơn, người khác bắt giết người của mình ngay dưới con mắt mình, Cát Vũ làm sao có thể chịu đựng được.

"Vừa rồi diễn rất giống đấy. Oscar thiếu ngươi một giải Ảnh Đế rồi. Nói cho ta biết một chút, mục đích thầm kín của ngươi khi bố trí những pháp trận này ở quảng trường Lam Sơn là gì? Ngoài ra, ngươi là ai?" Cát Vũ dừng lại nơi cách lão già đó ba bước, u ám hỏi.

"Những lời này ngươi cứ để dành hỏi Diêm vương gia thì hơn. Ngươi đã phá Tứ Phương Thất Sát Tụ Linh Trận mà lão phu thiết lập ở tầng bốn. Nếu ngươi xen vào việc của người khác, vậy phải chết vì chuyện này. Đây là cái kết mà ngươi đáng phải nhận.” Lão già nói xong, lập tức vứt con dao găm trên tay, sau đó rút hai thanh đoản đao từ ống quần ra.

"Sư gia... đừng nói nhảm với ông ta, cứ giết ông ta trước rồi nói sau. Ông ta đã giết cha con nhà họ Lăng và lão tiền bối Hà Vi Đạo, có chết cũng chưa hết tội." Lúc này, Hàn đại sư đã run rẩy đứng lên, một tay dựa vào tường, thở hổn hển không ngớt, rõ ràng là bị thương không nhẹ.

“Được rồi, nếu ngươi không nói, một lát nữa ta sẽ có cách khiến ngươi mở miệng.” Nói xong, Cát Vũ búng Mao Sơn Thất Tinh Kiếm trong tay, thân kiếm lập tức bành trướng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK