Mục lục
Mao Sơn Quỷ Vương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chu Nhã Đình rất kích động, lại nắm lấy tay Cát Vũ lần nữa, bởi vì quá căng thẳng nên lòng bàn tay cô đổ đầy mồ hôi, cô biết Cát Vũ là một người không hề tầm thường, một con tiểu quỷ lợi hại như vậy mà hắn cũng giải quyết được. Có điều cô chỉ nghĩ Cát Vũ biết bắt quỷ thôi, không ngờ võ công của hắn lại giỏi đến thế.

Cả bảy tám tên đàn ông to cao, thậm chí Cát Vũ không cần nhúc nhích, chỉ ném mấy cái đĩa về phía chúng là ai nấy đều ngã gục.

Độ chính xác và tốc độ vừa phải, không trượt phát nào, mỗi một đồ vật đều ném trúng ngay gáy của đối phương.

Vu Long đứng cách đó không xa cũng vô cùng kinh hãi, hôm nay gặp phải gốc rạ cứng rồi, ban nãy hắn ta còn hơi khó hiểu tại sao Chu Nhã Đình này lại từ chối không đi với mình, thì ra là có người dựa lưng, có kẻ biết võ ngay bên cạnh, mà đó lại là một tên bảo vệ có dung mạo tầm thường.

Ngoài mặt Vu Long có vẻ bình tĩnh, hắn ta hừ lạnh: “Cô Chu, không ngờ bên cạnh cô lại có cao thủ, nhưng nơi này là địa bàn của Bảo gia, cô đắc tội với Bảo gia như vậy, chỉ sợ không dễ dàng thoát được. Ngươi có thể đánh được mười tám người nhưng ngươi không thể đánh lại một trăm người đâu.”

Nghe thế, cả Chu Nhã Đình và Vương Hạo đều rùng mình. Đúng vậy, cường long khó đánh lại rắn độc, mà lỡ đắc tội với bọn côn đồ của Nam Giang này thì chết chắc. Đối phương muốn làm khó họ thì họ muốn thoát thân sẽ rất khó.

Ai ngờ, Cát Vũ lại cười nói: “Nếu ngươi tìm được một trăm người lại đây, cứ thử xem ta có đánh gục chúng không?”

Má ơi, tên nhóc này đúng là quá khoác lác mà, thật không biết tự lượng sức mình.

Vu Long nổi điên lên, hắn ta từ từ tiến lại gần Cát Vũ, đưa tay rút ra một con dao ngắn từ phía sau, chém vài nhát vào không khí nghe vù vù, như thể muốn liều mạng với Cát Vũ.

“Nhóc con, bớt huênh hoang khoác lác đi, đánh bại ta trước rồi hãy nói.”

Khi Chu Nhã Đình và Vương Hạo nhìn thấy Vu Long quơ con dao như thế thì hoảng sợ, thầm nghĩ rắc rối to rồi.

Vương Hạo vội vàng bước tới, khúm núm nói: “Vu đại ca… xin hãy bớt giận, chúng ta có chuyện gì thì từ từ nói, không phải chỉ ăn một bữa cơm thôi sao, bọn ta sẽ lập tức lên đường ngay.”

Vu Long cũng không thèm nhìn Vương Hạo, đá hắn ta bay ra ngoài, còn mắng to: “Con mẹ ngươi, tránh xa lão tử ra!”

Vương Hạo bị đá làm cho huyết khí dâng lên, đầu óc ong ong, nằm trên mặt đất không dậy nổi nữa.

Cát Vũ cũng có thể nhận thấy Vu Long là một tay giỏi võ, xem ra hắn ta còn mạnh hơn Ô Nha dưới trướng Đàm gia, tuy nhiên vẫn không thể qua Cát Vũ được.

“Cát tiên sinh… Cẩn thận!” Khi Chu Nhã Đình nhìn thấy đối phương vung dao lên thì sợ hãi đến mức run rẩy.

Vì quá sợ hãi nên cô vẫn nắm chặt tay Cát Vũ không buông, hoàn toàn không ngờ chính cô đã làm cản trở Cát Vũ, cô cũng chưa từng thấy cảnh tượng như vậy bao giờ.

Chẳng mấy chốc Vu Long đã tiếp cận Cát Vũ, chỉ còn cách khoảng hai mét, hắn ta lập tức lao về phía Cát Vũ với tốc độ cực nhanh, con dao trong tay lóe lên ánh sáng lạnh lẽo, đâm tới nguc của Cát Vũ.

Chu Nhã Đình lại sợ hãi hét lên, nhắm mắt không dám nhìn.

Nhưng sau đó không có ai ngã trên vũng máu, cũng không có tiếng động nào, Chu Nhã Đình mạnh dạn mở mắt ra thì thấy Cát Vũ đã nắm được cổ tay của Vu Long, con dao chỉ còn cách nguc hắn vài cm. 

Vu Long cũng giật mình, không ngờ tốc độ của Cát Vũ còn nhanh hơn hắn ta, chưa thấy Cát Vũ ra tay như thế nào thì đã bị hắn nắm lấy cổ tay.

Ngay sau đó, Vu Long lại vung một nắm đấm khác vào đầu của Cát Vũ.

Với nắm đấm to lớn đó, một người bình thường có thể bị đánh chết ngay tức khắc.

Nhưng khi hắn ta vừa giơ nắm đấm lên, vào lúc hạ xuống, Cát Vũ khẽ nhúc nhích rồi đá một cước vào nguc hắn ta.

Vu Long kêu lên, cảm giác như mình bị một chiếc xe tải lớn đâm vào, bay thẳng lên không trung cách đó năm mét, cả người và dao đều văng ra xa.

Vu Long ngã chỏng vó trên mặt đất, nguc đau nhói, thở không ra hơi, cảm giác như xương cốt rã rời, đau đến nỗi hít một hơi lạnh.

Mãi một lúc sau, Vu Long vẫn chưa phản ứng lại được, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy? Thân thủ của hắn ta đã vô cùng lợi hại rồi. Bình thường mười tám người còn không lại gần được hắn ta, thế mà dưới tay của tên nhóc này còn chưa qua được hai chiêu.

Ước chừng nằm trên mặt đất cả phút đồng hồ, Vu Long mới chật vật đứng dậy, ánh mắt hung tợn, một tay ôm nguc, tay kia chỉ vào Cát Vũ nói: “Được lắm, nếu thằng nhóc nhà ngươi có gan thì cứ ở lại đây chờ lão tử!”

“Được, ta sẽ đợi ngươi.” Cát Vũ cười.

Ngay sau đó, Vu Long đưa tay ra hiệu, đám người đang nằm trên mặt đất đều loạng choạng đứng lên, ôm lấy cái đầu đang chảy máu, mở cửa lục tục kéo nhau đi.

Lúc đến thì hùng hổ, lúc đi thì lủi thủi.

Sau khi đám người Vu Long đi khỏi, sắc mặt của Vương Hạo muốn khó coi bao nhiêu thì khó coi bấy nhiêu.

“Ôi thôi, xong rồi, mọi chuyện coi như tiêu đời. Ngươi đánh người của Bảo gia, nhất định ông ta sẽ không tha cho ngươi đâu, chắc chắn lát nữa sẽ dẫn thêm người qua đây. Đều tại tên bảo vệ này, nếu ngươi không đụng tới người ta, ta và Đình Đình đi ăn cơm với họ là giải quyết êm xuôi rồi, ngươi lại khiến cho mọi chuyện không thể cứu vãn.” Vương Hạo chỉ vào Cát Vũ nói.

“Vương Hạo, ngươi đang nói cái gì vậy, nếu không phải nhờ Cát tiên sinh giúp thì ta đã bị bọn họ bắt ép đi rồi, ngươi không cảm tạ hắn thì thôi, còn nói với hắn như thế à, ngươi có còn lương tâm không đấy?” Chu Nhã Đình tức giận nói.

“Đình Đình, đây không phải chuyện có lương tâm hay không, chúng ta đã gây ra hoạ rồi, tốt hơn hết là mau chạy đi. Lát nữa người của Bảo gia dẫn người tới thì chỉ sợ càng thêm phiền toái đó.” Vương Hạo kích động nói.

“Yên tâm đi, ai làm người nấy chịu, nếu ta đã nhúng tay vào, thì ta sẽ chịu trách nhiệm tới cùng, ta sẽ ở đây đợi họ.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK