Mục lục
Mao Sơn Quỷ Vương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Điều đầu tiên mà Cát Vũ muốn nói là vóc dáng của nữ ngôi sao này thật sự rất đẹp, Cát Vũ nhìn kỹ hơn thì phát hiện ra, hình như nguc của nữ ngôi sao đã bị thứ gì đó cắn, máu thịt be bét, sưng đỏ thối rữa, trông hơi thê thảm không nỡ nhìn tiếp.

Nhìn thấy cảnh tượng này, Cát Vũ sửng sốt một lát, nữ ngôi sao đã đỏ mặt đến tận cổ, vội vàng mặc đồ của mình vào.

Cát Vũ chưa kịp định thần lại thì nữ ngôi sao đã lên tiếng: "Cát tiên sinh... Lúc nãy... ngươi đã nhìn thấy rồi chứ?"

“Hả...” Cát Vũ gật đầu đáp: "Ta đã... nhìn thấy rất rõ rồi..."

Cát Vũ cũng cảm thấy hơi lúng túng, đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy chỗ đó, coi như hôm nay đã được mở mang tầm mắt.

Sau một hồi sửng sốt, Cát Vũ vội hỏi: "Thứ cho ta nhiều lời hỏi một câu, tại sao cô cứ khăng khăng cho ta xem chỗ đó, rốt cuộc vết thương ở đó do đâu mà ra?"

Chu Nhã Đình thở dài, hai mắt ngấn nước, khẽ khóc thút thít, trông rất đáng thương.

Thấy cô đau lòng như vậy, Cát Vũ cũng không tiếp tục truy hỏi nữa, đành phải kiên nhẫn ngồi bên cạnh chờ đợi, chỗ đó bị thành như vậy, thật sự rất đáng thương, xem ra làm công việc gì cũng không dễ dàng, ngôi sao cũng có nỗi khổ của ngôi sao.

Chu Nhã Đình khóc một lúc mới khẽ nói: "Cát tiên sinh, không giấu gì ngươi, trước đó đã có hai nhóm người đến xem tình trạng của ta, một nhóm là nhà họ Lôi âm dương ở thành phố Giang Thành, nhóm còn lại là nhà họ Hà âm dương ở thành phố Đông Thành. Ta chỉ nói sơ qua về tình trạng của mình, nhưng bọn họ lại lắc đầu lia lịa, bảo rằng bọn họ không thể giúp gì được. Có điều nhà họ Hà đã nói với ta rằng, ở trường Đại học Giang Thành có một bảo vệ họ Cát cực kỳ lợi hại, cả tỉnh Nam Giang cũng chỉ có Cát tiên sinh mới nghĩ ra cách cứu ta."

"Ta lại liên tưởng đến chiều nay, khi chứng bệnh của ta đột ngột phát tác, ngươi đã hộ tống ta lên xe. Ngươi vừa liếc mắt đã nhìn thấu tình trạng của ta, nên ta nghĩ có lẽ ngươi chính là Cát tiên sinh ở trường Đại học Giang Thành mà nhà họ Hà đã nói. Vì thế ta đã gọi cho hiệu trưởng Vương mời ngươi tới đây... Ta có hơi đường đột, mong Cát tiên sinh đừng để bụng... "   

“Nhà họ Lôi và nhà họ Hà đều đã xem qua vết thương trên người cô rồi ư?” Cát Vũ hỏi.

Chu Nhã Đình lắc đầu đáp: "Không có, ta chỉ nói rõ tình huống với bọn họ, bọn họ đã nói không làm được. Ông cụ nhà họ Hà nói chỉ có Cát tiên sinh mới có thể giải quyết được chuyện này, còn bảo ta phải tiếp đãi chân thành, bằng không ngươi sẽ không bao giờ ra tay."

Trong lòng Cát Vũ tràn đầy bất đắc dĩ, còn tưởng rằng hôm nay hắn đã nhắc nhở Chu Nhã Đình, nên Chu Nhã Đình mới tìm đến mình, ai dè Chu Nhã Đình đã tìm đến nhà họ Lôi và nhà họ Hà rồi.

Trong toàn tỉnh Nam Giang, nhà họ Lôi và nhà họ Hà đều có danh tiếng lẫy lừng, giúp rất nhiều người vừa có tiền vừa có thế xem phong thủy. Nếu Chu Nhã Đình đã đến đây, tất nhiên sẽ nghĩ đến nhà họ Lôi và nhà họ Hà đầu tiên rồi.

Xem ra hắn thật sự đã nghĩ nhiều, đâu có ai rảnh rỗi mà nghĩ tới một tên bảo vệ như hắn cơ chứ?

Nhưng nói đi cũng phải nói lại, lão già Hà Vi Đạo kia đã đào hố mình, rõ ràng lão ta muốn mình ra mặt giải quyết chuyện này.

Đợi hắn giải quyết xong, chắc chắn sẽ đi tìm Hà Vi Đạo để nói cho rõ.

Cát Vũ hít sâu một hơi, nhìn Chu Nhã Đình trầm giọng nói: "Được rồi, ta đã hiểu rõ mọi chuyện, cô hãy nói tình hình cụ thể cho ta biết đi, để ta xem có thể giúp được gì cho cô hay không? Chỉ cần có một cách, ta cũng sẽ cố gắng hết sức.”

“Ta hiểu rồi, cô cứ yên tâm, ta nhất định sẽ không nói cho ai biết, cô mau nói xem cô đã xảy ra chuyện gì đi.” Cát Vũ nói.

Chu Nhã Đình gật đầu nói: "Chuyện là thế này, ta đã làm nghề này được vài năm rồi. Hai năm trước ta đóng phim ca hát, nhưng mãi không khởi sắc, lúc nào cũng diễn vai nhân vật nhỏ, hoàn toàn không có một chút danh tiếng. Bỗng có một ngày, ta nghe một người bạn ngôi sao nói ở Thái Lan có một pháp thuật thần kỳ, có thể giúp sự nghiệp của ta thăng tiến, hơn nữa còn giới thiệu với ta một người, đó chính là sư phụ Hắc Y A Tán nổi tiếng ở Thái Lan, tên là Khôn Ba."

"Từ khi nuôi tiểu quỷ này, ta không ngờ rằng công việc của mình lại thật sự tốt lên rất nhiều, ngày càng có nhiều người tới tìm ta đóng phim, linh cảm cũng nhanh chóng bộc phát. Mỗi bài hát của ta đều được nhiều người ủng hộ. danh tiếng cũng ngày càng lớn hơn... Nhưng hai tháng trở lại đây, ta cảm thấy tình hình có hơi bất ổn. Nửa đêm khi đi ngủ, ta luôn cảm thấy có một đứa trẻ đang nói bên tai mình rằng mẹ ơi, con đói quá... con muốn uống máu, muốn uống sữa... "

"Ban đầu ta cũng không bận tâm, tưởng rằng dạo này áp lực công việc quá lớn, tinh thần uể oải, nên mới nằm mơ như vậy, nhưng tình hình ngày càng trở nên tồi tệ, tối nào ta cũng mơ thấy một đứa trẻ toàn thân đen kịt, nằm nhoài bên tai ta nói như vậy, giọng nói cũng trở nên thê thảm dữ tợn hơn..." 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK