Mục lục
Mao Sơn Quỷ Vương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Chỉ dựa vào ngươi à, tốt hơn là ngươi nên cầu phúc đi. Ta đã nghe nói đến Bảo gia kia chẳng phải là kẻ thiện lương gì, nếu ngươi đắc tội ông ta, chết thế nào cũng không biết được đâu.” Vương Hạo liếc nhìn Cát Vũ lắc đầu tỏ vẻ bất lực, sau đó nhìn về phía Chu Nhã Đình nói: “Đình Đình, cô ở đây chờ ta, để ta xuống dưới xem tình hình thế nào. Chúng ta hãy chạy về Kinh Đô trước, đó mới là nhà của chúng ta, chờ về đến Kinh Đô rồi, Bảo gia này sẽ không làm gì được chúng ta nữa.”

Nói xong, Vương Hạo nghiêng người bước ra khỏi phòng, có lẽ là đi thăm dò tình hình trước.

Chỉ cần tìm một chiếc xe, đưa thêm nhiều tiền để rời khỏi tỉnh Nam Giang, thì không cần phải lo lắng chuyện này nữa.

Nhưng Cát Vũ cảm thấy sự việc chắc chắn không đơn giản như vậy, bây giờ Vu Long đã liên lạc lại với Bảo gia, đương nhiên khách sạn Quốc Tân này cũng đã bị Bảo gia cho người theo dõi, nhằm phòng bị Chu Nhã Đình sẽ trốn đi.

Nhìn thấy Vương Hạo đi ra ngoài, Chu Nhã Đình lo lắng nói: “Cát tiên sinh, hay là ngươi đi trước đi, chắc chắn lát nữa Bảo gia sẽ dẫn người qua đây tìm ngươi. Ta là người của công chúng nên ông ta sẽ không dám làm gì đâu, cùng lắm là bắt xin lỗi rồi ăn cơm với ông ta thôi. Nhưng ngươi thì khác, vừa rồi ngươi đã đánh người của ông ta, chắc chắn ông ta sẽ không bỏ qua đâu.”

“Yên tâm đi, người là do ta đánh, đương nhiên ta sẽ phụ trách chuyện này đến cùng. Tên Bảo gia cũng quá ngang ngược vô lý rồi, thế mà lại đi bắt nạt một cô gái, ta không vừa mắt chút nào cả, vừa lúc muốn dạy dỗ cho ông ta một trận.” Cát Vũ bình tĩnh nói.

Chu Nhã Đình nghĩ mình đã nghe nhầm chăng, đánh người của Bảo gia thì cũng thôi đi, thế mà hắn còn muốn dạy dỗ cho Bảo gia một bài học, đây là ăn gan hùm mật gấu hay sao?

Trong hai năm trở lại đây, Chu Nhã Đình rất nổi tiếng, đã gặp nhiều người quyền thế, quen biết nhiều ông chủ lớn, biết thủ đoạn của những người này, họ có thể giết người mà mặt mày không hề biến sắc. Cái bọn họ có chính là tiền, muốn giết một người, căn bản không cần chính họ phải ra tay.

Còn Cát Vũ không tiền không thế, sao có thể đấu lại bọn rắn độc như Bảo gia chứ.

Chu Nhã Đình cũng lo lắng rằng Cát Vũ sẽ gặp nguy hiểm, cô vẫn thuyết phục Cát Vũ rời đi, nhưng hắn lại không hề lay chuyển.

Cát Vũ cũng biết rõ nếu hắn bỏ đi, Chu Nhã Đình sẽ không chỉ ăn cơm với Bảo gia một cách đơn giản, có lẽ sẽ trả giá đắt hơn. Người là do hắn đánh, sao có thể bỏ của chạy lấy người, không thể bỏ lại cục diện rối rắm này cho cô được.

Ai kiên trì hơn mới là người đàn ông đích thực.

Cát Vũ nói chuyện phiếm với Chu Nhã Đình trong phòng một lát, Vương Hạo đã quay lại với vẻ mặt buồn bã, cảm giác nước mắt sắp trào ra, vừa vào phòng đã khóc rống lên: “Đình Đình… lần này chúng ta chết chắc rồi. Dưới lầu đều là người của Bảo gia, tất cả các đường đi đều đã bị chặn, mấy vệ sĩ mà chúng ta đem theo đã bị khống chế, xem ra lần này… muốn thoát thân còn khó hơn lên trời.”

Chu Nhã Đình nghe vậy thì tái mặt, xem tình hình này thì Bảo gia thật sự tức giận rồi, nhất định phải dạy cho một bài học mới chịu bỏ qua.

Cho dù Cát Vũ muốn chạy cũng không thể chạy được nữa.

Cả hai thấp thỏm không yên, Vương Hạo lại cứ lải nhải không ngừng, như một người đàn bà lắm mồm vậy. Cát Vũ nhìn cái mặt ưỡn ẹo ấy chỉ muốn tát cho hắn ta một bạt tai.

“Cô Chu, ở đây có rượu không? Ta muốn uống một ít.” Cát Vũ nói.

Hắn bị tên Vương Hạo kia làm phiền quá, không muốn ngồi một chỗ nên chỉ muốn uống rượu để giết thời gian mà thôi.

“Uống rượu ư?” Chu Nhã Đình nghi ngờ nhìn Cát Vũ, thầm nghĩ lúc này là lúc nào mà còn có tâm tình uống rượu chứ?

Mặc dù nghĩ vậy nhưng Chu Nhã Đình vẫn lấy cho Cát Vũ một chai rượu vang đỏ trị giá mấy vạn tệ, mở cho Cát Vũ.

Chu Nhã Đình tưởng Cát Vũ sợ nên muốn uống rượu để đỡ sợ hơn, mà ngay chính cô cũng cho rằng khó tránh khỏi kiếp nạn này, nên cũng uống một ít rượu để tăng thêm can đảm, những chuyện còn lại thì tới đâu hay tới đó vậy.

Nuôi tiểu quỷ sẽ dẫn đến xui xẻo, màn trình diễn sẽ bắt đầu từ buổi tối hôm nay.

Chu Nhã Đình rót một ly rượu vang cho Cát Vũ và một ly rượu cho mình, hai người cụng ly rồi uống với nhau.

Nhìn thấy hai người bọn họ như vậy, Vương Hạo tức giận giậm chân kêu lên: “Các ngươi còn có tâm trạng uống rượu à, mau nghĩ cách xem thoát ra bằng cách nào đi.”

“Ta nói này, ngươi có thể im lặng một lát được không vậy? Nếu còn lải nhải nữa thì ta sẽ đánh ngươi ngất xỉu trước đấy.” Cát Vũ tức giận nói.

Vương Hạo kia biết Cát Vũ mạnh đến mức nào, nên đành ngậm miệng, tức giận ngồi phịch xuống ghế sô pha.

Cả hai vừa uống cạn ly rượu thì bất ngờ cánh cửa bị đá tung ra một cách thô bạo.

Sau đó lại nghe thấy tiếng bước chân rầm rập truyền đến, rất nhiều người xông vào trong phòng, từ phía xa, Cát Vũ cảm thấy một luồng sát khí mạnh mẽ đang ập đến.

Lúc này có ít nhất ba mươi hay năm mươi người đi tới, lấy hung khí ra, một số cầm dao bầu, một số cầm dao găm, một số cầm côn, ùn ùn xông vào.

Kẻ cầm đầu là Vu Long đã bị Cát Vũ đánh gục ban nãy.

Bên cạnh là một người đàn ông trung niên với cái bụng phệ, đeo gọng kính vàng, vừa bước vào phòng, Vu Long đã chỉ vào Cát Vũ và nói: “Chính là thằng nhóc này đã đánh bọn ta, còn ngăn không cho bọn ta dẫn cô Chu đi.”

Bảo gia ngẩng đầu liếc nhìn Cát Vũ, sau đó đưa tay đẩy gọng kính vàng lên, đôi mắt tuy nhỏ nhưng lại lạnh lẽo sắc bén khiến người ta khiếp sợ.

Vương Hạo đang ngồi trên sô pha lập tức run rẩy đứng lên, đi đến bên cạnh Bảo gia, quỳ phịch xuống đất run giọng nói: “Bảo gia… Bảo gia, là ta không tốt, ta đã không khuyên được Đình Đình đi dự tiệc, thật sự hôm nay cô ấy không khỏe….”

“Con mẹ nó, ngươi cút cho ta!” Đại đao trong tay Vu Long đập vào trán Vương Hạo một tiếng giòn tan, hắn ta ngã xuống đất kêu thảm thiết.

“Vương Hạo...” Chu Nhã Đình bước nhanh tới, kéo Vương Hạo lên.

“Cô Chu, cô đến tỉnh Nam Giang, Hứa mỗ ta đã rất nể mặt cô, chiêu đãi tiệc tùng đủ cả, nhưng cô lại không hề nể mặt ta, còn khiến Hứa mỗ ta ngượng chín mặt, buộc ta phải đích thân qua đây mời cô qua à?” Bảo gia híp đôi mắt ti hí lại, lạnh lùng nhìn Chu Nhã Đình. 

“Ta xin lỗi... Bảo gia... Đúng là hôm nay ta không được khoẻ…”

Chu Nhã Đình chưa kịp nói xong, Bảo gia đã giơ tay tát vào mặt cô…

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK