Mục lục
Trọng Sinh Chi Lãng Tử Quay Đầu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tất cả mọi người đều vô cùng tán thành lời nói của Lannado, thế nhưng cùng lúc đó, chế tạo sư cao cấp cũng có nghi hoặc mới.

“Năng lực của Hạ đại sư phải giữ bí mật với bên ngoài, có nghĩa là khi hắn chế tạo cơ giáp thì không thể đánh số thứ tự, nhưng là nếu như không có số thứ tự thì những cơ giáp này làm sao có thể xuất hiện dưới con mắt của công chúng một cách bình thường?”

Hạ đại sư?

Hạ Mạt nhạy cảm bắt được ba chữ kia, kinh ngạc nhìn về phía một vị chế tạo sư cao cấp đang nói chuyện, thấy hắn vẻ mặt nghiêm túc, không có một chút làm ra vẻ nào, không khỏi quẫn bách mà cúi thấp đầu, cậu còn rất nhiều chỗ thiếu sót trên lĩnh vực chế tạo cơ giáp, làm sao có thể xứng với tôn xưng của chế tạo sư cao cấp?

Thế nhưng người chung quanh, ví dụ như bệ hạ, đế hậu, Randall, Lance, thậm chí là sư phụ Diệp Vĩ đều không biểu hiện một chút khác thường nào, cho nên…

Đây coi như là chấp nhận mọi người gọi cậu là “Hạ đại sư”?

“Vấn đề mà ngài hỏi này vô cùng tốt.” Lannado nói: “Đối với cái này, chúng ta đã nghĩ kỹ sách lược ứng đối. Đầu tiên, nếu như không phải tình huống bất đắc dĩ thì sẽ không sử dụng cơ giáp do Hạ Mạt chế tạo ra, nói cách khác những cơ giáp có tính năng siêu phàm này sẽ giữ bí mật với bên ngoài. Tiếp theo, chỉ cần là cơ giáp do Hạ Mạt chế tạo ra đều sẽ đánh chữ ‘X’, ký hiệu này sẽ thay thế cho số thứ tự của chế tạo sư. Bước mấu chốt trong đó thì chúng ta đem lợi dụng đặc quyền đả thông.”

“Lợi dụng đặc quyền? Chỉ sợ sẽ thành cái cớ để Nội các công kích.”

“Đúng vậy. Thế nhưng trước mắt đây đã là biện pháp tốt nhất.”

Mọi người yên lặng gật đầu.

Thấy mọi người đều đồng ý cách làm này, Vương thúc đề nghị: “Về sau chúng ta gọi chung những cơ giáp do Hạ đại sư chế tạo là cơ giáp X, cũng dễ phân biệt với cơ giáp do những người khác làm.”

Mọi người gật đầu tán thành.

Sau khi quyết định xong việc này, Vương thúc lại nói: “Hạ đại sư có được thiên phú hơn người trong lĩnh vực chế tạo cơ giáp, tôi cho rằng nên tiến hành đào sâu hơn ở phương diện này, tranh thủ trong thời gian ngắn nhất chế tạo ra được càng nhiều cơ giáp cao cấp, phong phú thực lực của Hoàng đảng”

Lannado trầm ngâm một lát, “Hạ Mạt hôm nay vẫn là học sinh năm nhất của Exxon, tùy tiện bỏ học sẽ bất lợi với sự phát triển của hắn. Huống hồ, một bộ phận lực chú ý của Nội các đều đặt lên người của Hạ Mạt, nếu như hắn đột nhiên biến mất, chỉ sợ sẽ khiến cho người khác hoài nghi.”

Vương thúc vội vàng nói: “Tiêu chuẩn của Hạ đại sư hôm nay đã hoàn toàn vượt qua khả năng hiểu biết của các lão sư trong trường học, ở lại trường học chẳng phải lãng phí? Đồng thời cũng làm trễ thời cơ lớn mạnh Hoàng đảng.”

Randall mặt lạnh nói: “Thân phận của Hạ Mạt là học sinh, học tập ở trường là thiên chức của hắn”

“Bệ hạ, Randall điện hạ, đối với một thiên tài như Hạ đại sư, chúng ta cũng không thể lãng phí, hơn nữa cũng không lãng phí nổi a!”

“Ý của ông là Hạ Mạt nên dành tất cả thời gian để chế tạo cơ giáp?”

“Vâng! Điện hạ! Ngài không phải không biết tình cảnh của Hoàng đảng có bao nhiêu gian nan! Nhiều một phần giá trị vũ lực, khả năng chiến thắng của Hoàng đảng sẽ cao hơn một phần! Hiến thân vì Hoàng đảng, hiến thân vì Lạp Hỗ tinh cầu, là chức trách cùng vinh dự của Hạ đại sư!”

“Quả thực là nói năng bậy bạ! Chẳng lẽ theo ý của ông Hạ Mạt cũng chỉ là công cụ chế tạo cơ giáp sao?”

“Điện hạ! Lão thần cũng không phải ý tứ kia, lão thần chỉ là lo lắng cho tương lai của Hoàng đảng, lo lắng cho tương lai của Lạp Hỗ tinh cầu!”

“…”

Ngữ tốc của hai bên càng ngày càng nhanh, ngữ khí cũng càng ngày càng kịch liệt.

Hạ Mạt có thể rõ ràng cảm nhận được không khí giương cung bạt kiếm.

Đối diện bàn hội nghị, Randall sắc mặt nguội lạnh. trong nội tâm của Hạ Mạt lại mềm mại vô cùng. Randall một lòng suy nghĩ cho cậu, cậu làm sao không hiểu được loại yêu mến gần như muốn tràn ra bên ngoài này? Cậu biết rõ Randall không muốn cậu tạm nhân nhượng vì lợi ích toàn cục, thế nhưng trong mắt cậu, chỉ cần là vì Randall, vậy không tính là cái gì.

Cậu nhẹ nhàng mà gõ bàn một cái, hai người đang rơi vào tranh cãi kịch liệt lại không nghe được tiếng gõ của cậu.

Cậu hắng giọng một cái, nói: “Randall điện hạ, Vương xưởng trưởng, có thể nghe tôi nói một câu?”

Hai người vẫn không có để ý đến cậu.

Gân xanh trên trán nổi lên, cậu thoáng đề cao âm lượng, “Có thể an tĩnh một chút sao?”

Hai người còn chưa có để ý đến cậu.

Hạ Mạt bạo phát, “Tất cả yên lặng cho tôi!”

Randall cùng Vương thúc lập tức tịt ngòi, không hẹn mà cùng mang theo kinh ngạc nhìn về phía Hạ Mạt.

“Coi tôi là người chết sao?!” Hạ Mạt hít sâu một hơi, cậu thực sự không muốn để lại ấn tượng hung ác trong mắt của phụ hoàng, phụ hậu cùng cậu em chồng tương lai, nhưng nếu như bây giờ cậu không nổi giận thì sợ rằng trận chiến này vĩnh viễn sẽ không kết thúc được!

“Tôi mới là người trong cuộc, tôi mới có quyền quyết định con đường tương lai của mình.” Hạ Mạt nhìn Vương thúc, “Ngài nói rất đúng. Tôi là người kiên quyết bảo vệ Hoàng phái, trả giá vì Hoàng đảng là chuyện đương nhiên. Huống chi, bên trong Hoàng đảng có người mà tôi cần phải bảo vệ.”

Vương thúc không kịp thở nghe thấy lời này của cậu, trong nội tâm lập tức thư thản.

Randall thì lại nhìn cậu bằng ánh mắt phức tạp

Hạ Mạt dời tầm mắt chuyển qua người Randall, “Randall điện hạ nói cũng đúng. Tôi là một con người độc lập, có một nhân cách cùng cuộc sống độc lập, cho nên, làm một học sinh, tri thức vô cùng quan trọng đối với tôi.”

Vương thúc vừa thở hổn hển vừa nhìn cậu, lời này đến cùng là ý gì?!

“Cho nên, tôi có một suy nghĩ.” Ánh mắt Hạ Mạt xẹt qua mỗi người ở đây, “Sáng từ thứ 2 đến thứ 6, tôi sẽ ở trong trường học, làm việc mà mỗi học sinh đều làm. Buổi chiều sau khi tan học, tôi sẽ đến xưởng chế tạo cơ giáp, lợi dụng mấy giờ trước khi đi ngủ để chế tạo cơ giáp. Thứ bảy chủ nhật thì hoàn toàn ở xưởng chế tạo cơ giáp. Đối với đề nghị của tôi, mọi người thấy thế nào?”

Vương thúc không nói lời nào, mà là dùng ánh mắt còn lại dò xét Randall.

Randall hơi nhíu mày, “Em quá mệt mỏi.”

“Không sao.” Ánh mắt Hạ Mạt nhìn hắn vô cùng ôn nhu, “Chỉ cần có thể giúp người kia thì dù có làm cái gì em đều cam tâm tình nguyện.”

Lance nghe hiểu câu nói này lập tức cúi đầu cười trộm, ai nha nha, hoàng huynh đây là được tỏ tình trước mặt mọi người a?! Có phải rất cảm động hay không?!

Lannado cùng Edern thì có thâm ý khác liếc nhau một cái.

Randall nhìn cậu không nháy mắt, sau một hồi lâu, chậm rãi dịch chuyển ánh mắt, “Tùy em.”

Hạ Mạt mỉm cười, sau đó hỏi Vương thúc, “Ngài cho rằng ý kiến này như thế nào?”

Vương thúc chu mỏ, đề nghị này khác rất nhiều so với ý nghĩ của hắn, thế nhưng đây đã là nhượng bộ lớn nhất mà Randall có thể làm, mặc dù hắn quả thực không rõ tại sao Randall điện hạ vẫn luôn công tư phân minh lại thiên hướng Hạ Mạt rõ ràng như vậy, vẫn là nói: “Được rồi, ta đồng ý.”

Hạ Mạt nhìn về phía Lannado ngồi ở chủ vị.

Lannado hiểu ý, lập tức nói: “Ý kiến đã được nhất trí, hội nghị hôm nay liền kết thúc tại đây đi, tan họp.”

Sau đó, chín vị chế tạo sư cao cấp đều mắt sáng long lanh nhìn Hạ Mạt, muốn nói mấy câu với Hạ đại sư, nếu như có thể từ đó cảm ngộ được tâm đắc trong chế tạo cơ giáp vậy thì càng tốt hơn! Thế nhưng bên người Hạ đại sư lại luôn được người của hoàng gia vây quanh, căn bản là không thể đến gần người, chỉ có thể vò đầu bứt tai lòng tràn đầy oán niệm rời đi.

Sau khi bọn họ rời đi, Lannado cùng Edern cũng đi ra.

Vị Chinh dặn dò Hạ Mạt vài câu, liền ngồi phi thuyền trở lại quân bộ.

Chờ đến khi Hạ Mạt trở lại xưởng 10, bên người cũng chỉ còn lại Randall, Lance cùng Diệp Vĩ.

Sau khi tiến vào nhà lớn, Hạ Mạt liền ngửi thấy một mùi thơm cực kỳ mê người, là Dương đại mụ sao? Quả nhiên là đầu bếp cao cấp ah! Xuất thủ bất phàm! Bụng “Ùng ục ục” kêu lên, cậu nhìn về phía nhà ăn, chỉ thấy Dương Xuân Hoa đang bưng thức ăn từ trong bếp đi qua.

“Hạ xưởng trưởng… ân, Randall điện hạ, Lance điện hạ, Diệp đại sư, mấy vị đều về rồi sao?” Dương Xuân Hoa gác lại mâm thức ăn, vội vàng trở về phòng bếp lấy thêm mấy cái bát đũa.

Diệp Vĩ thấy thế, khoát khoát tay nói: “Không cần lấy cho ta, ta còn có việc, lập tức phải rời khỏi.”

Hạ Mạt muốn giữ lại.

Diệp Vĩ cự tuyệt, “Hôm nay tinh thần lực của con bị tiêu hao rất nhiều, thời gian đã không còn sớm, ăn cơm rồi nghỉ ngơi sớm.”

“Vâng.”

“Chương trình học của con về sau ta sẽ làm ra điều chỉnh thích hợp, tranh thủ để cho con có càng nhiều thời gian nghiên cứu và chế tạo cơ giáp.”

“Cảm ơn sư phụ.”

“Không có việc gì, những thứ này đều là ta phải làm, con…” Diệp Vĩ nhẹ nhàng mà vỗ vỗ bờ vai của cậu, “Sư phụ rất kỳ vọng ở con, nhất định không thể để cho sư phụ thất vọng ah.”

“Sư phụ xin yên tâm.”

Sau khi Diệp Vĩ rời đi, Hạ Mạt chuyển ánh mắt đến Lance, Lance lập tức tễ mi lộng nhãn nói: “Đừng cho là tớ rất rảnh rỗi, lúc đầu tớ cũng rất bận rộn! Lại nói có hoàng huynh ăn cùng với cậu, sẽ không cô đơn! Chào!”

Một đám người vốn đang náo náo nhiệt nhiệt bỗng nhiên chỉ còn lại hai người.

Hạ Mạt lặng lẽ ngẩng đầu quan sát Randall. Từ sau khi cậu đưa ra đề nghị kia, Randall liền không yên lòng, cũng không biết có phải là bởi vì cậu tự chủ trương mà tức giận hay không.

Dương Xuân Hoa đứng ở cửa phòng bếp, bên trong khay còn vài chiếc bát cùng mấy đôi đũa, cô dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn về phía Hạ Mạt, định từ chỗ Hạ Mạt để hiểu rốt cuộc Randall điện hạ có ăn cơm ở đây hay không

Tiếp thu được ánh mắt của Dương Xuân Hoa, Hạ Mạt cẩn thận từng tí hỏi: “Điện hạ, ở lại ăn cơm đi?”

Randall hoàn hồn, ánh mắt rơi vào gương mặt thanh tú kia, thần sắc thậm chí có chút hoảng hốt. Cánh tay rũ xuống bên cạnh mép quần khẽ nhúc nhích, hắn muốn sờ sờ má của Hạ Mạt, chờ đến khi tay nâng lên một nửa, mới ý thức được có người ngoài còn ở đâu. Hắn lại thu tay lại, khô khốc nói: “Ừm.”

Hạ Mạt vội vàng hưng phấn mà nói với Dương Xuân Hoa, “Điện hạ muốn lưu lại ăn cơm, nhanh đem bát đũa lên.”

“Ài!” Dương Xuân Hoa nhanh nhẹn dọn xong bát đũa.

Hết chương 203.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK