Mục lục
Trọng Sinh Chi Lãng Tử Quay Đầu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trong điện, không khí dị thường áp lực.

Lannado ngồi phía trước, tức sùi bọt mép, không còn vẻ hiền lành nhân từ ngày xưa; Edern ngồi bên cạnh hắn, sắc mặt trắng bệch, ánh mắt bi thương.

Vị Chinh ngồi ở bên phải, trong ánh mắt tràn đầy ảo não cùng phẫn nộ, hắn một bàn tay ôm Ngọc Chương, một cái tay khác tắc gắt gao nắm lấy bàn tay đặt trên đầu gối của Ngọc Chương.

Ngọc Chương rũ đầu, bả vai co rúm lại, từ khi hắn nghe tin Hạ Mạt xảy ra chuyện vẫn chưa từng nói thêm một câu nào.

Bốn người Randall thẳng tắp đứng ở phía dưới, biểu tình mỗi người đều phi thường trầm trọng.

Trong đại điện trống trải, tất cả mọi người trầm mặc.

Bầu không khí áp lực trước sau vẫn không thể giảm bớt.

Thẳng đến nửa phút sau, Lannado mới ra tiếng, “Cho nên, Mạt Mạt là vì cứu con, mới có thể cuốn vào bão không gian?”

“Vâng.”

“Hoang đường!” Lannado đột nhiên đứng lên, lớn tiếng nói: “Thân phận của Mạt Mạt đặc thù đến thế nào con còn không biết sao?! Làm sao lại cho phép hắn làm chuyện nguy hiểm như vậy?! Còn có Vu Dục, không phải bảo hắn nhìn kỹ Mạt Mạt?!”

Randall hai đầu gối quỳ xuống đất, không dám cãi lại câu gì.

Ba người Trương Lợi, Vu Triết cùng Trần Tuấn Vũ đứng bên cạnh hắn thấy thế cũng quỳ xuống.

Lannado tức giận không nhẹ, ngay cả hô hấp đều không thông thuận.

Edern theo sát đứng dậy, túm túm ống tay áo của hắn, “Phát giận có ích lợi gì? Mau ngồi xuống.”

Lannado cắn răng, một lúc sau mới ngồi xuống ghế.

Lúc này, Vị Chinh nói: “Mạt Mạt xảy ra chuyện như vậy đầu sỏ gây tội hẳn là thần. Nếu không phải thần đồng ý nó tham gia diễn tập quân sự thì các chuyện phía sau cũng sẽ không xuất hiện.”

Ngọc Chương trở tay nắm lấy tay hắn, gian nan nói: “Anh cũng không thể ôm hết trách nhiệm lên người mình, hiện tại trong lòng mọi người đều không dễ chịu.” Thanh âm Ngọc Chương thực nhẹ, thậm chí là đứt quãng, nhưng mọi người ở đây đều nghe ra tiếng nức nở của hắn.

Đúng vậy, Hạ Mạt xảy ra chuyện, người khổ sở nhất chính là vị ba ba đã một tay nuôi lớn Hạ Mạt này, những ngày tháng trước kia trải qua vô cùng khổ nhọc, nhưng dù thế nào thì tốt xấu cũng có hai cha con nâng đỡ nhau, hiện giờ Hạ Mạt lại bị cuốn vào bão không gian.

Bão không gian là cái gì?

Đó chính là thời gian và không gian cùng hỗn hoạn, giống như một cái hố đen nhỏ vậy, không ai biết người bị cuốn vào sẽ đi đâu?

Nghe thấy Ngọc Chương khóc nức nở, thân thể Randall càng cứng ngắc, hắn đã từng vô số lần hứa hẹn với Ngọc Chương sẽ bảo vệ Hạ Mạt, lại lần lượt nuốt lời.

Nếu có thể, hắn hy vọng người bị cuốn vào bão không gian chính là hắn mà không phải Hạ Mạt! Chỉ cần có thể làm Hạ Mạt an toàn trở về, cho dù bảo hắn đi tìm chết hắn đều cam tâm tình nguyện!

Nhưng là hiện tại, Hạ Mạt sinh tử chưa biết!

Thân thể Randall cứng đờ như là cực lực thừa nhận thống khổ thật lớn, hắn bỗng nhiên hung hăng đập đầu một cái, cái trán chạm mạnh vào nền đá cẩm thạch, phát ra thanh âm nặng nề.

“Khẩn cầu phụ hoàng cùng phụ thân giúp con tìm về Hạ Mạt.”

Lannado cùng Vị Chinh vẫn không nói gì.

Vị Chinh là bởi vì vẫn còn đắm chìm trong ảo não cũng tự trách vô hạn; mà Lannado lại băn khoăn thái độ của Vị Chinh. Rốt cuộc trong chuyện liên quan đến Hạ Mạt, Vị Chinh có tiếng nói hơn hắn.

Ngọc Chương thấy hai người đều không nói lời nào, chỉ cho rằng hai Alpha này đều nghĩ hài tử của mình đã không cứu được, nước mắt cường chống rốt cục không nhịn được rơi xuống, hắn hai mắt đỏ bừng mà nhìn chằm chằm Vị Chinh, thanh âm khóc nức nở càng thêm rõ ràng, “Không đi tìm Mạt Mạt sao? Các anh đều từ bỏ sao?”

Thấy thần sắc tuyệt vọng hoảng sợ của Ngọc Chương, tim Vị Chinh như bị đao cắt, hắn là nguyên soái quân đội trên toàn Lạp Hỗ tinh cầu mà ngay cả hài tử, người yêu của mình cũng không bảo vệ được! Hắn chính là Alpha ngu xuẩn, yếu đuối nhất trên thế giới này! Hắn gắt gao ôm bả vai Ngọc Chương, như là trả lời, càng như là thề: “Ta khẳng định sẽ mang con trở lại, khẳng định sẽ, xin tin tưởng ta!”

“Nếu không có Mạt Mạt, em……”

Lúc sau, cảm xúc của Ngọc Chương liền không khống chế được, nước mắt cũng càng chảy càng nhiều.

Vị Chinh đỡ hắn quay về trước.

Hai người đi rồi, Lannado thở dài một hơi, nhìn bốn người Randall vẫn quỳ trên mặt đất như cũ, vô lực vẫy tay, “Đều đứng lên đi.”

Mấy người Randall chậm rãi đứng lên.

Lannado thở ngắn than dài, như là lầm bầm lầu bầu: “Vì cái gì cố tình là Hạ Mạt? Vì cái gì cố tình là Hạ Mạt?”

Ngay từ đầu nghe thấy Hạ Mạt đã xảy ra chuyện, trong đầu hắn nháy mắt không thể suy nghĩ được gì cả!

Nói trên phương diện nhỏ, Hạ Mạt là chuẩn vương phi mang thai hai bảo bảo, trên phương diện lớn, Hạ Mạt là đại sư chế tạo cơ giáp cấp quốc gia, là hy vọng để Hoàng đảng chiến thắng Nội các!

Sự tồn tại của Hạ Mạt đối Hoàng Đảng tới nói là quan trọng nhất, nhưng vì cái gì cố tình cậu lại là người bị bão không gian cuốn đi?!

Lannado thống khổ mà nhíu nhíu mày, giống như chỉ trong mấy phút mà đã già đi vài tuổi.

Edern thấy bộ dáng này của hắn, nhẹ giọng nói: “Ai cũng không nghĩ tới mọi chuyện sẽ trở thành như thế này. Chuyện bây giờ nên làm chính là dùng hết toàn lực để tìm kiếm Hạ Mạt.”

Lannado dùng tay che lại mặt, thanh âm mỏi mệt đến cực điểm, “Đúng vậy, cho dù như thế nào cũng phải tìm được hắn, nếu không Hoàng đảng cũng không còn hy vọng……”

“Cô……”

“Cô……”

“Cô……”

Hạ Mạt thực sự buồn ngủ, thế nhưng âm thanh phát ra từ trong bụng quá mức triền miên lâm li, làm cho cậu không thể không tỉnh táo lại.

Đôi mắt chậm rãi mở, một mảnh đen nhánh.

Hắn mở ra quang não, ánh sáng màu xanh nhạt chiếu ra bốn phía, đây là một khoang điều khiển đã hoàn toàn biến hình, mà cậu đang bị đai an toàn cột vào ghế lái.

Tại sao cậu lại ở trong khoang điều khiển? hơn nữa vẫn là tư thế lộn nhào như thế?!

Hạ Mạt nghiêng đầu cẩn thận hồi tưởng, a đúng rồi, cậu nghĩ ra!

Bọn họ vốn đang tiến hành diễn tập quân sự ở TU301, sau đó Hắc Vương Tinh cùng phái đoạt quyền của Triều Qua tinh cầu liên hợp công kích quân đội Lạp Hỗ cùng phái cầm quyền Triều Qua tinh cầu, chiến tranh bởi vậy bùng nổ.

Vốn Lạp Hỗ tinh cầu nhờ vào trình tự phân giải ly tử tự động đã chiếm thế thượng phong, lại không nghĩ kẻ thù bị buộc đến bước đường cùng lại có ý tự bạo, mà Randall lại gặp phải nguy cơ lớn trước nay chưa từng có!

Vì thế cậu liền tự tiện thao tác Vinh Quang 3000X, bay về phía Randall!

Randall cuối cùng bình yên rơi xuống đất, nhưng cậu lại gặp phải gió lốc? Không, có lẽ dùng “Bão không gian” tới hình dung càng thêm chính xác, cho nên……

Cậu hiện tại đã bị bão không gian cuốn vào nơi không biết?

Trong lòng “Lộp bộp” một cái, Hạ Mạt vội vàng ấn nút mở đai an toàn, ấn liên tục mấy phát mà đai an toàn vẫn không có phản ứng, hẳn là hỏng rồi đi?

Cậu thử phát ra tinh thần lực, cũng may, tuy rằng trong bụng rỗng tuếch nhưng tinh thần lực vẫn no đủ. Cậu linh hoạt thao tác sợi tinh thần phân giải đai an toàn, chỉ trong vài phút ngắn ngủi cậu đã thành công rơi xuống đáy phòng điều khiển.

Phi thuyền bị nghiêng, cho nên cậu chỉ có thể phóng thấp trọng tâm, đỡ mép thuyền, mượn dùng chút ánh sáng nhỏ nhoi phát ra từ quang não để đi đến bên cửa sổ.

Vinh Quang 3000X được trang bị năng lực tự bảo vệ mình, sau khi cơ giáp bị cuốn vào bão không gian, khung máy móc đã tự động khởi động cơ chế phòng ngự, cho nên cửa sổ đã bị những tấm thép hợp kim kiên cố phong bế, Hạ Mạt không thể nhìn thấy gì cả.

Hạ Mạt ngay từ đầu còn không có nghĩ đến chuyện đấy, dù gì cậu cũng chưa từng xảy ra chuyện như thế này, cho nên khi cậu nhìn thấy bên ngoài đen sì sì còn kinh ngạc một phen: Đây là nơi nào? Thế mà ngay cả một ngôi sao cũng không có?

Nghĩ nghĩ, Hạ Mạt cảm thấy hay là liên hệ với Randall trước đi.

Vì thế cậu định ấn số của Randall, nhưng quang não lại biểu hiện là “Không internet”.

Hạ Mạt quả thực vô lực phun tào!

Không mạng a?! Đó rốt cục là tinh cầu nguyên thủy đến cỡ nào?! Không phải là bão không gian đã đưa cậu về địa cầu cổ đấy chứ?!

Không không không!

Tư duy không thể quá phát tán! Cậu hẳn là không nên tự hỏi vấn đề này, cậu cần phải lập tức làm rõ hoàn cảnh vị trí của mình bây giờ, sau đó nhanh chóng nghĩ cách trở về!

Cậu thao tác sợi tinh thần phân giải màng chắn cửa sổ, bên ngoài cơ giáp đầu tiên xuất hiện một tia sáng nhỏ, Hạ Mạt vui vẻ trong lòng, đây là ánh sáng?

Cậu lập tức đẩy nhanh tốc độ, thực mau, một lối ra hình tròn có đường kính khoảng 1m xuất hiện.

Hạ Mạt thò đầu ra, nhìn xuống, tức khắc bị dọa đến ba hồn ném bảy phách!

Trời ạ phi thuyền bị mắc kẹt ở trên cây a! Cách mặt đất cả trăm mét đó! Nếu vừa rồi cậu ngu ngốc ngây thơ đưa một chân ra thì lúc này chỉ sợ đã đi đời nhà ma đi?!

Hạ Mạt thụt đầu về, quan sát ngoài cửa động một lát, bước đầu phán định nơi này là rừng rậm, tinh thần lực phát ra bốn phía, cảnh vật trong phạm vi 500m lập tức hiện ra trước mắt.

Không có giống loài nguy hiểm!

Cậu nhanh chóng mặc vào thiết bị đẩy phản trọng lực, sau đó chậm rãi chui ra khỏi động, bay xung quanh phi thuyền nhìn một vòng, bên ngoài phi thuyền đã bị nhiệt độ siêu nóng hòa tan, biến hình phi thường nghiêm trọng, trong đó bên trái là bị tổn hại nhiều nhất.

“Cô……”

Bụng lại lần nữa truyền đến tiếng vang, dạ dày hơi đau nhức, Hạ Mạt che lại dạ dày, rời mắt khỏi cơ giáp, trước mắt vẫn là lấp đầy bụng đi! Trong bụng còn hai tiểu bảo bảo đâu, cũng không thể các con đói.

Đôi mắt tuần tra khắp nơi, trên cây có rất nhiều trái cây, thế nhưng cậu không dám tự tiện ăn, chỉ có thể trước tiên dùng tinh thần lực hợp thành dịch dinh dưỡng để trấn an dạ dày đang không khỏe.

Đồ ăn xuống bụng, cho dù hương vị cũng không ngon lành gì thế nhưng tốt xấu cũng bổ sung chất dinh dưỡng cho cả ngày.

Cảm giác đau đớn ở dạ dày quả nhiên giảm bớt không ít, Hạ Mạt bắt đầu xác định xem đây rốt cục là tinh cầu gì.

Cậu dùng thiết bị đẩy phản trọng lực xuyên qua từng tán cây dày rộng, đi lên phía trên cánh rừng, phóng mắt nhìn về phía xa, một mảng màu xanh lục sinh cơ dạt dào!

Nhan sắc trân quý cỡ nào!

Từ sau khi nhân loại chuyển đến Lạp Hỗ tinh cầu, thảm thực vật nghiễm nhiên thành quý hiếm, người bình thường căn bản không thể mua nổi rau dưa cùng thịt cá mới mẻ, làm sao giống như bây giờ, đập vào mắt đều là một màu xanh biếc!

Tinh cầu như thế này nhất định vẫn chưa được khai phá đi?!

Căn cứ quan sát của cậu, hoàn cảnh nơi này vô cùng thích hợp thực vật sinh tồn, cũng không biết có động vật tồn tại hay không, nếu có, nơi này có lẽ có thể thành căn cứ nuôi trồng đồ ăn tự nhiên của Lạp Hỗ tinh cầu ―― mười tinh cầu đứng đầu trong liên minh cơ bản đều có một hoặc là một vài viên tinh cầu nguyên thủy, thế nhưng tác dụng của các tinh cầu cũng không phải đều giống nhau, có chuyên môn dùng cho khai thác khoáng thạch, có dùng cho nuôi trồng thực động vật tự nhiên ……

Hạ Mạt chậm rãi bay về phía xa.

Không trung xanh thẳm, màu xanh lục đầy tầm mắt, tất cả mọi thứ đều làm cho người ta cảm thấy vui vẻ thoải mái! Đi được khoảng năm sáu phút, một con sông nhỏ uốn lượn xuất hiện trước mắt, Hạ Mạt dừng lại giữa không trung, không bao lâu liền thấy từ trong rừng rậm đi ra một đám sinh vật có bề ngoài giống ngựa một sừng, sau đó lại phát hiện chỗ tán cây bay ra một đoàn chim trắng.

Động vật?!

Ánh mắt Hạ Mạt sáng lên, thực vật, động vật, không khí, nguồn nước……

Đây còn không phải là một tinh cầu nguyên thủy sinh cơ dạt dào, giống loài phong phú sao?!

Nếu như tinh cầu này vẫn chưa bị những tinh cầu khác trong liên minh cho vào phạm vi quản lý, như vậy Lạp Hỗ có thể dựa vào thân phận người phát hiện để chiếm lĩnh địa phương này!

Hết chương 311

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK