Mục lục
Trọng Sinh Chi Lãng Tử Quay Đầu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hạ Mạt ngốc ngốc chưa phản ứng lại, Lance cũng đã nhanh như gió mà thông báo cho tất cả bạn bè thân thích một lần.

Chưa đầy ba phút, trong quang não của Hạ Mạt đã nhận được đầy tin nhắn chúc mừng của bạn bè, cậu mờ mịt mà ngồi trên máy kiểm tra, còn chưa tiêu hóa kịp tin tức tốt này.

Randall thấy cậu ngơ ngác liền nâng tay nhẹ nhàng chạm vào gương mặt của cậu.

Hạ Mạt hoàn hồn, tầm mắt chậm rãi dời về phía trước, nhìn chằm chằm ngũ quan lạnh lùng của Randall, nghẹn giọng hỏi: “Là hai tiểu O?”

Randall cúi đầu hôn trán cậu, “Đúng vậy, chính là hai tiểu bảo bối mảnh mai, về sau em càng phải cẩn thận, biết không?”

“Vâng.”

Đến bây giờ, đầu Hạ Mạt vẫn trống rỗng như cũ.

Tỉ lệ sinh ra của bảo bảo Omega tuyệt đối thấp hơn nhiều so với tiểu bảo bảo Alpha! Vật lấy ít làm quý, Omega có số lượng cực nhỏ đương nhiên phi thường nổi tiếng.

Được rồi, bảo bảo còn chưa sinh ra, cậu đã có thể đoán được những tiểu tử Alpha huyết khí phương cương kia vì tranh đoạt bảo bảo nhà mình mà làm đủ trò ngốc. Nghĩ như vậy, Hạ Mạt tức khắc quẫn, loại ưu thương nhàn nhạt khó hiểu này là như thế nào vậy?

Bên hông đột nhiên thoáng tăng thêm lực đạo, Hạ Mạt lấy lại tinh thần.

Randall ôm eo cậu, nhẹ giọng hỏi: “Làm sao vậy? Còn đang ngẩn người?”

“Không.” Hạ Mạt xấu hổ cười cười, hai chân rơi xuống đất, ngồi trên sô pha.

Lúc này Lance đang ngồi ở một đầu khác, mặt mày hớn hở nói chuyện phiếm cùng một người nào đó. Hạ Mạt tập trung tinh thần nghe lén, hình như đối tượng nói chuyện là Trần Tuấn Vũ.

Hạ Mạt vốn định trêu chọc vài câu, còn chưa nói ra khỏi miệng thì cửa lớn đã bị đẩy ra.

Edern cùng Lannado một trước một sau đi vào.

“Mạt Mạt, là Omega bảo bảo?” Edern lên tiếng đầu tiên.

Randall thấy hắn đi tới cũng phi thường tự giác mà đứng dậy khỏi ghế.

Edern ngồi bên người Hạ Mạt, nắm lấy bàn tay cậu, nhẹ giọng hỏi: “Lance nói là hai Omega bảo bảo?”

“Vâng, phụ hậu.”

Lance ngồi ở một bên vội vàng đóng lại quang não, thò qua cười hắc hắc không ngừng, “Phụ hậu, ngài có phải cũng vô cùng kích động hay không?”

“Mấy tháng sau ta có thể làm hoàng gia gia, có thể không kích động sao?” Edern chọc đầu Lance một cái, “Thế còn con, việc chung thân đại sự khi nào thì có tin tức đây?”

“Phụ hậu!” Lance bĩu môi trốn đến phía sau Randall, dò ra nửa cái đầu, “Đều có hoàng tôn rồi, làm sao lại luôn túm lấy con không bỏ?”

“Con cái đứa này.” Edern hận sắt không thành thép, “Đừng trách phụ hậu không nhắc nhở con, nếu như gặp được đúng người thì nhanh chóng biểu lộ, đừng chờ đến khi bỏ qua rồi mới hối hận……”

“Biết biết, mỗi lần gặp mặt người đều nói đến chuyện này, lỗ tai đều mọc kén……”

“Còn dám già mồm, con……”

“A!” Lance kêu lên một tiếng, quay đầu nhìn về phía ngoài cửa, “Con sực nhớ ra có một chuyện phải làm, mọi người ở lại nhé!”

Bóng dáng Lance nhanh chóng biến mất sau cánh cửa.

Edern bất đắc dĩ lắc đầu, quay đầu lại nói với Hạ Mạt: “Đứa nhỏ này vẫn không yên tĩnh được, nếu có thể giống con thì thật là tốt.”

Hạ Mạt cười gượng nhìn nhìn Randall đứng ở bên cạnh, nói: “Kỳ sinh lý của cậu ấy còn chưa tới phải không? Hiện tại vẫn là hài tử a, phụ hậu, yêu cầu của người đối với cậu ấy quá cao. Lại nói chuyện tình cảm này gấp cũng không được, nếu kết hôn qua loa cũng không tốt cho Lance.”

“Ta cũng không phải thúc giục nó kết hôn, chỉ là hy vọng có thể nhanh chóng tìm đối tượng, chờ đến kỳ sinh lý mới dễ chịu hơn một ít.”

“Kỳ thật Lance hiểu ý của người, chỉ là rất khó tìm đúng người.”

“Thôi thôi, ta lười lăn lộn cùng với nó.” Edern thay đổi đề tài, “Mạt Mạt, phụ hậu hỏi con một chuyện.”

“Mời người nói.”

“Trong trận diễn tập quân sự có phải con đã từng dùng nhảy không gian để cứu Randall?”

“Tại sao người bỗng nhiên nhớ đến chuyện này?”

Randall đi đến phòng bếp lấy trà cho Edern cùng Lannado, đặt ở trước mặt bọn họ rồi yên lặng đứng ở phía sau Hạ Mạt, an tĩnh nghe bọn họ nói chuyện.

Edern lộ ra thần sắc khó xử, “Vốn phụ hậu định chờ con nghỉ ngơi mấy ngày rồi mới nhắc lại chuyện đó, thế nhưng sáng nay chúng ta lại nhận được tin tức, việc phê duyệt Lục Tinh chưa đến năm ngày nữa sẽ có kết quả, đến lúc đó việc xây dựng cùng khai phá Lục Tinh sẽ được lên kế hoạch.

Con cũng biết, trước mắt Lạp Hỗ tinh cầu không thể tự sản xuất ra phi thuyền loại hình nhảy không gian, nếu như muốn giải quyết vấn đề khoảng cách giữa Lạp Hỗ và Lục Tinh thì quả thật phi thường khó khăn.”

Hạ Mạt đã hiểu, “Phi thuyền nhảy không gian đúng là một việc vô cùng cấp bách. Chỉ là……” Hạ Mạt quẫn bách vuốt vuốt mặt, “Chuyển biến từ một chiếc phi thuyền bình thường đến một chiếc phi thuyền loại không gian quá lớn, cho nên tạm thời con vẫn chưa hiểu rõ nguyên lý trong đó.”

“Không vội không vội, phụ hậu nói chuyện này cho con cũng không phải là bắt con hợp thành một chiếc phi thuyền không gian trong thời gian ngắn, điều đó quá áp lực cho con.” Nói xong lời này, thấy biểu tình Hạ Mạt vẫn có chút cứng đờ, vì thế vỗ vỗ bờ vai của cậu, “Nghĩ lùi một bước, cho dù con không thể hợp thành phi thuyền loại không gian thì chúng ta cũng có thể nhập khẩu từ Gamma tinh cầu.”

Hạ Mạt gật đầu, “Con cũng hiểu mà. Phụ hậu xin yên tâm, con sẽ làm hết khả năng của mình, đồng thời cũng sẽ điều tiết áp lực hợp lý.”

Edern đứng dậy, vuốt phẳng nếp nhăn trên quần áo, “Chúng ta đi về trước, các con nghỉ ngơi thật tốt.”

Randall cùng Hạ Mạt tiễn hai người ra ngoài cửa, đợi đến khi bọn họ đi vào phi thuyền mini mới trở về. Randall một tay ôm Hạ Mạt, tận lực ôn nhu hỏi: “Hôm nay có kế hoạch đặc biệt gì không?”

Hạ Mạt nghĩ nghĩ.

Từ sau khi trở lại Lạp Hỗ tinh cầu có quá nhiều chuyện vặt vãnh phải làm, đầu tiên là cùng phụ hậu tham gia buổi họp báo khẩn cấp, sau đó lại là cuộc họp báo cáo, rồi lại đến đại hội động viên….. thẳng đến tối mới thoáng nghỉ được một chút.

Nói thật, cậu thực sự rất muốn cùng Randall ngọt ngào ở chung mấy ngày. Chỉ là sắp đến việc khai phá Lục Tinh, trước mắt cũng không phải là thời điểm để nghỉ ngơi. Cậu cần phải tìm ra bí quyết để hợp thành phi thuyền loại hình nhảy không gian, nếu không Hoàng đảng khó có thể bảo trì tiên cơ trong việc khai phá thuộc tinh.

Randall thấy Hạ Mạt do dự là biết cậu đang muốn nhanh chóng nghiên cứu ra phi thuyền loại hình nhảnh không gian để trợ giúp Hoàng đảng duy trì ưu thế vất vả lắm mới có được này.

Nói đến cùng, hết thảy đều là vì hắn.

Randall thực cảm động, trái tim có chút lên men. Hắn liên tiếp lưu lại những nụ hôn nhỏ vụn trên mặt Hạ Mạt, hai tay ôm mặt cậu, nghiêm túc nói: “Đừng bức bản thân quá chặt, hôm nay đi hẹn hò cùng ta, đừng nghĩ đến những chuyện phiền lòng đấy, được không?”

“Hẹn hò?” Hạ Mạt động lòng, từ sau khi xác định cảm tình với Randall đến nay bọn họ rất ít khi ở riêng với nhau, đa số thời gian đều hao tốn trên việc đấu đá với Nội các.

Randall cúi đầu, dùng môi chạm chạm môi Hạ Mạt, “Đồng ý không?”

“Được rồi! Phi thuyền loại không gian cũng không thể xong một sớm một chiều!” Hạ Mạt ngẩng đầu hôn một cái lên chóp mũi Randall, vui sướng hỏi, “Đi nơi nào hẹn hò?”

“Công viên rừng rậm.”

“Công viên rừng rậm?” Hạ Mạt cảm thấy tên này đặc biệt quen thuộc.

“Công viên rừng rậm Hoàng gia. Tuy tất cả mọi thứ trong đấy đều là cảnh quan nhân tạo, nhưng……” Randall bỗng nhiên cong cong khóe miệng, bổ sung: “Phi thường thích hợp hẹn hò.”

“Ha?” Có lẽ là bị nụ cười của Randall làm kinh diễm, mạch não của Hạ Mạt trong phút chốc không thể suy nghĩ được, “Có phải nhân tạo hay không thì có liên quan gì đến chuyện thích hợp hẹn hò?”

“Đi sẽ biết.” Randall nhanh chóng vào trong phòng bếp lục tìm một trận rồi đi ra ngoài.

Hạ Mạt tò mò nhìn chằm chằm hắn, “Anh cầm cái gì trong bếp đấy?”

“Đừng hỏi nhiều như vậy, đi cùng ta là được.”

Randall trước giờ vẫn luôn là phái hành động, nói làm liền làm!

Hai người ngồi phi thuyền Vinh Quang 3000X đi về phía công viên rừng rậm, mặt sau còn có hai đội hộ vệ Hoàng gia.

Nếu là ngày thường Randall có lẽ sẽ cự tuyệt đội hộ vệ đi theo, thế nhưng hiện tại thân phận của Hạ Mạt lại không giống trước, nơi nơi đều là người có ý đồ tìm hiểu tin tức, Randall không thể không càng thêm cẩn thận.

Công viên rừng rậm Hoàng gia ở phía đông bắc của Hoàng cung, đến nay đã có hơn 3000 năm lịch sử.

Hạ Mạt ngồi trên ghế phụ, xuyên qua cửa kính trong suốt nhìn về phía xa, đập vào mắt là một màu xanh thẫm kéo dài không ngứt. Hạ Mạt đột nhiên nhớ tới đời trước cậu đã từng đến nơi này với Laurent, lúc ấy mục đích của bọn họ không phải là đến du ngoạn, mà là tìm cách đâm mù hai mắt của Randall……

Tâm một trận đau đớn.

Ánh mắt chậm rãi chuyển đến bên người Randall.

Làn da của nam nhân thiên về màu trắng thế nhưng không hề làm cho người ta có cảm giác nhu nhược, bệnh trạng. Đường cong bên sườn của hắn như được được điêu khắc, tóc ở hai bên cắt rất ngắn, sợi tóc hơi dài trên trán được cẩn thận chải phía sau đầu, lộ ra cái trán trơn bóng. Tầm mắt của Hạ Mạt đảo quanh mặt của Randall, cuối cùng dừng lại trên lông mi màu vàng nhạt cùng đôi mắt màu xanh thẫm, cứ như vậy xem đến xuất thần.

Randall cũng không phát hiện sự khác thường của cậu, một bên thuần thục thao tác phi thuyền, một bên nói: “Tầm bảy tám tuổi ta thường đến đây cắm trại với phụ thân. Lúc ấy chức vị của phụ thân là đại tướng, ở một phương diện nào đó yêu cầu phi thường nghiêm khắc. Còn nhớ rõ lần đầu tiên đến nơi này, bởi vì không biết nhóm lửa mà thiếu chút nữa bật khóc, thế nhưng sau này thành thói quen, ngay cả bản lĩnh nấu ăn cũng được luyện từ lúc ấy…….

Nghe thanh âm nhẹ nhàng của nam nhân, Hạ Mạt cũng không biết như thế nào liền cảm thấy trong lòng khó chịu, giống như nước mắt sắp tràn cả ra ngoài. Cậu vội vàng làm bộ thưởng thức phong cảnh bên ngoài.

Randall nghiêng đầu chỉ có thể nhìn thấy gáy của Hạ Mạt, ánh mắt ôn hòa dừng lại trên bụng của cậu hai giây, tiếp tục nói: “Chờ bảo bảo lớn lên một ít, ta cũng muốn dẫn bọn hắn tới nơi này cắm trại dã ngoại……”

Hạ Mạt thật vất vả bình phục tâm tình, còn không dám quay đầu đối diện với Randall, chỉ có thể ra vẻ nhẹ nhàng nói: “Các bảo bảo chính là Omega, chịu được vất vả như vậy?”

“Yêu cầu có thể thấp hơn một chút.” Randall nói: “Omega càng phải học được kỹ năng sinh tồn cơ bản.”

“Được được được, đều nghe anh. Thế nhưng đừng trách em không nhắc anh, nếu như các bảo bảo bị anh làm khó thì anh nhất định sẽ trở thành cái đích cho mọi người chỉ trích.”

Randall cứng đờ, thoáng tưởng tượng ra tình cảnh mình bị mọi người vây công, khó được mà cười ra tiếng, “Chúng ta tới rồi, chuẩn bị xuống phi thuyền.”

Hết chương 333.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK