Mục lục
Trọng Sinh Chi Lãng Tử Quay Đầu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bọn lính trừng lớn đôi mắt.

“Này, người này có quan hệ với đại sư X?!”

“Hắn nhận thức đại sư X? Trời ạ! Đại sư X là thần tượng của tôi! Thần tượng của tôi! Liệu tôi có thể thông qua hắn để biết thêm tin tức về đại sư X?”

“Đột nhiên tôi cảm thấy có tiến hành so đấu hay không cũng không có vấn đề gì cả! Chỉ cần hắn có thể nói cho tôi đại sư X trông như thế nào tôi tuyệt đối ủng hộ hắn!”

“Vui mừng khắp chốn, quả thực không có tin tức nào có thể làm cho tôi sung sướng hơn!”

“……”

Sắc mặt của đám lính một tên so với một tên đặc sắc hơn, ngay cả đối thủ của Hạ Mạt là Ngô Mai cũng không thể bình tĩnh!

Nàng cho rằng thanh niên trẻ tuổi Cổ Nhạc này đi cửa sau để vào, giống như là đám con nhà giàu tòng quân chỉ để làm đẹp lý lịch giúp sau này dễ thăng chức hơn kia, lại không nghĩ tới người này thực sự có chút tài năng?!

Nhận được sự ưu ái của đại sư X?!

Điều này có ý nghĩa như thế nào?!

Đầu tiên chúng ta phải hiểu được địa vị trong giới chuyên môn của đại sư X!

Trong hơn trăm vị chế tạo sư cấp quốc gia ở Lạp Hỗ tinh cầu từ trước đến nay, người lợi hại nhất cả đời cũng chỉ có thể hợp thành 30 giá cơ giáp cấp S.

Mà đại sư X chỉ trong vòng một năm ngắn ngủi đã có thể hợp thành 117 giá cơ giáp cấp SS, 32 giá phi thuyền Vinh Quang 3000X cấp S, còn có vô cố cơ giáp cấp S mini hoặc cỡ nhỏ.

Thực lực cường đại như vậy quả thực đã siêu việt cực hạn của người bình thường, cho dù dùng cụm từ “không thể tưởng tượng” để hình dung cũng không quá!

Đại sư X cường đại như thế, mà người thanh niên trước mắt này lại là đối tượng nhận được sự ưu ái của đại sưu X!

Điều này nói lên cái gì?

Thuyết minh Cổ Nhạc này có chỗ hơn người!

Ngô Mai không thể không xem kỹ Cổ Nhạc một lần nữa, đồng thời thu liễm tâm thần sẵn sàng đón quân địch!

Vu Dục thấy không khí hiện trường bởi vì lời nói của hắn mà bị khuấy động, dư quang liếc đến Hạ Mạt đứng ở giữa sân, thấy trên mặt cậu cũng không có quá nhiều biểu tình, thậm chí còn có chút thận trọng nghiêm túc liền không khỏi cảm thấy buồn cười.

Người khác không biết thân phận thật của Cổ Nhạc, hắn lại biết rõ ràng.

Ở trước mặt của đại sư X nổi tiếng toàn cầu, cho dù cơ giáp chế tạo sư cấp quốc gia cũng khó có thể chạm đến bóng lưng này, chứ đừng nói đến Ngô Mai chỉ là một chế tạo sư cấp cao.

Lời nghị luận của đám lính vang lên không ngớt.

Sắc mặt của đám người Trường Thái cũng vô cùng cổ quái, giống như là sự kết hợp giữa cực độ sợ hãi cùng cực độ hưng phấn, khiến cho toàn bộ ngũ quan của hắn đều vặn vẹo.

“Lão, lão đại, tiểu, tiểu tử này giống như có chút bản lĩnh.”

Trường Thái cứng ngắc quay đầu, liếc sang nam Beta vừa nói chuyện, “Tôi biết.”

“Lão đại, chị dâu sẽ thua sao?”

Trường Thái đập một cái lên đầu hắn “Tiểu tử này nói cái gì vậy?”

Nam Beta đặc biệt vô tội mà che lại đầu của mình, “Không phải em đang nói thật sao, anh đánh em làm gì?”

“Câm miệng!” Trường Thái ra vẻ hung ác mà trừng hắn một cái.

Cả người nam Beta run lên, chui xuống phía sau.

Mấy người Randall đứng cách đó không xa.

Trần Tuấn Vũ chú ý tới phản ứng của mấy người Trường Thái, không khỏi cảm thấy buồn cười, hắn nghĩ lại câu nói kia của Vu Dục, nhẹ giọng hỏi Randall: “Này…… Cổ Nhạc không phải là cậu ấy đấy chứ?” Trần Tuấn Vũ nói chuyện phi thường cẩn thận, cố ý dùng “cậu ấy” thay thế tên Hạ Mạt chính là để phòng ngừa bị người nghe trộm.

Randall liếc hắn một cái, không khẳng định cũng không phủ định.

Trần Tuấn Vũ bừng tỉnh đại ngộ, ngay sau đó trừng lớn mắt, hạ giọng nói: “Hắn, hắn đã hơn ba tháng đi? Có được không?”

Nhắc tới chuyện này, mặt Randall chậm rãi trầm xuống.

Trần Tuấn Vũ vừa thấy vẻ mặt của hắn liền hiểu ra mình nói đến nỗi đau của hắn, lập tức thức thời mà lui về phía sau hai bước, sau đó cùng Trần Khiết làm mặt quỷ.

Ba người Lance, Vu Triết cùng Trương Lợi vội vội vàng vàng đuổi tới hiện trường.

Vu Triết từ xa đã thấy mấy người Randall, vội vàng giật nhẹ ống tay áo Lance, chỉ phương hướng cho y.

Lance thuận theo tay hắn nhìn lại, tức khắc nhìn thấy Randall, túm lại Vu Triết đi về phía trước.

Binh lính vây xem thấy Lance liền phi thường tự giác mà nhường ra một con đường cho y.

Ba người Lance nhẹ nhàng chạy đến bên người Randall.

“Hoàng huynh, bọn họ đánh nhau chưa?” Khẩu khí tràn đầy vui sướng khi người gặp họa.

Randall nhàn nhạt nhìn y.

Tươi cười trên mặt Lance nháy mắt cứng lại rồi, y chậm rãi gục đầu xuống, nghĩ nghĩ lại cảm thấy thực không vui, vì thế đánh bạo nói thầm: “Nhìn em như vậy làm gì? Em lại không nói sai cái gì? Lại nói……” Y nhìn Vu Triết, cùng chung kẻ địch, “Tên Cổ Nhạc này rõ ràng là nam hồ ly tinh, bằng không làm sao mê hoặc Vu Dục thúc thúc đến không biết trời đâu đất đâu như vậy?”

“Phốc!” Trần Tuấn Vũ cười đến phá âm, “Nam hồ ly tinh? Em nói hắn là nam hồ ly tinh?”

Lance nghi hoặc mà nhìn chằm chằm hắn, trong lòng yên lặng phun tào Trần Tuấn Vũ hôm nay làm sao lại không ủng hộ mình? Dư quang thoáng nhìn Trần Khiết cũng cúi đầu, hai vai run run, rõ ràng đang cực lực nghẹn cười. Y tức khắc không nghĩ ra, “Sao các anh lại có phản ứng như vậy? Em nói sai cái gì sao?” Y nghiêng sang nhìn Trương Lợi cùng Vu Triết cũng đang ở trạng thái như lâm vào sương mù, nhíu mày rống Trần Tuấn Vũ: “Đừng chỉ lo chính mình vui có được không? Các anh rốt cục đang cười cái gì?

Trần Tuấn Vũ nhịn cười, vẫy tay với y.

Lance nghi ngờ đi qua.

Trần Tuấn Vũ bám vào bên tai y, thanh âm đè đến rất thấp, khi đôi môi khép mở Lance không những cảm giác được dòng khí thổi vào trong lỗ tai mà còn có thể cảm giác được miệng của Trần Tuấn Vũ động đến vành tai y!

“Cổ Nhạc cũng không phải là hồ ly tinh gì. Nếu hắn là hồ ly tinh, Randall điện hạ là cái gì?”

Tai Lance phiếm hồng, cũng không biết là bởi vì lực chú ý của y bị dời đến trên người Trần Tuấn Vũ hay là đại não của y chậm hiểu, nói tóm lại y không nghe hiểu hàm nghĩa của những lời này.

Trần Tuấn Vũ thấy y vẫn không rõ, vì thế lại nói: “Cổ Nhạc là hoàng tẩu của em.”

“……”

Lance chậm rãi ngẩng đầu, Trần Tuấn Vũ gật đầu khẳng định với y; y lại quay đầu nhìn về phía Cổ Nhạc đứng ở giữa sân, tròng mắt dạo qua một vòng lại một vòng, cuối cùng dừng lại ở trên người hoàng huynh thân ái Randall.

Y cảm thấy mình vừa nghe được chuyện cười lạnh nhất thế kỷ này.

Ha hả a!

Cổ Nhạc cư nhiên là hoàng tẩu của y?

Không nói đến chuyện thân phận đại sư X của hoàng tẩu tôn quý đến mức nào, phụ hoàng phụ hậu không có khả năng để hắn lâm vào nguy hiểm, chỉ riêng chuyện trong bụng của hoàng tẩu mang thai hai cháu ngoại sinh đôi hiếm gặp, hoàng huynh cũng không có khả năng đồng ý hắn đi đến diễn tập quân sự!

Y xuyên không sao?

Nếu không loại chuyện có khả năng xảy ra gần như bằng không này làm sao có thể phát sinh?

Y dùng sức chớp chớp mắt, ý đồ làm cho mình bảo trì thanh tỉnh, “Hoàng, hoàng huynh, hắn, hắn, Cổ Nhạc, hoàng tẩu…….”

Randall nghiêng đầu nhìn y, ánh mắt bình tĩnh, không có một chút cảm xúc dao động nào “Lời Trần Tuấn Vũ nói là sự thật.”

“……”

Bùm bùm!

Lance chỉ cảm thấy giống như trên không trung rơi xuống một đạo tia chớp, bổ cho y đầu choáng mắt hoa!

“Phụ hoàng…… Phụ hậu……”

“Bọn họ không biết.” Randall thực bình tĩnh.

“Vậy như thế nào…….”

“Thế nhưng hiện tại hẳn là biết.”

“……”

Một hơi của Lance nghẹn ở ngực, suýt nữa đem chính mình nghẹn chết. Hoàng huynh, vì để thân thể và tinh thần của đệ đệ ngài được khỏe mạnh, ngài không thể một hơi nói hết lời sao?

Trải qua hai phút, Lance mới có thể tiêu hóa xong tin tức đáng sợ này.

Trương Lợi nghe bọn họ giao lưu đã đoán được đại khái, nhưng Vu Triết lại không rõ: Mấy tên nam nhân lớn tuổi này thần thần bí bí cái gì? Có ý nghĩa hay không?

Hắn vô cùng không vui mà kéo ống tay áo của Lance.

Lance cúi đầu, ngơ ngẩn nhìn hắn, sau đó chậm rãi khom lưng đến bên vành tai hắn, nói mấy từ, “Hoàng tẩu.”

Vu Triết lập tức sửng sốt một chút, trừng lớn đôi mắt nhìn y, trong ánh mắt tất cả đều là dò hỏi cùng nghi hoặc.

Lance gật gật đầu.

Vu Triết chậm rãi quay đầu nhìn Cổ Nhạc đứng ở giữa sân, chỉ cần ngắn ngủn vài giây, đôi mắt nhỏ lập tức từ căm ghét biến thành khâm phục.

Giữa sân thi đấu, Vu Dục thấy thanh âm nghị luận của mọi người đã dần thu nhỏ liền đúng lúc chen vào, “Đã giới thiệu xong hai bên khiêu chiến, tiếp theo xin mời người khiêu chiến tự định ra đề mục thi đấu.” Nói xong, Vu Dục xuống sân khấu.

Cổ Nhạc hơi khom lưng với Ngô Mai, “Đề mục thi đấu do em quyết định hẳn cũng không quá đáng đi?”

Ngô Mai hoàn hồn, “Tuổi em còn nhỏ, tuổi tôi lớn hơn, đề thi nên từ em ra để tránh cho mọi người cảm thấy tôi ỷ lớn hiếp nhỏ.”

Trần Tuấn Vũ nhỏ giọng nói: “Đối phương tốt xấu là con gái, hắn lại có thể hạ thủ được, không biết thương hương tiếc ngọc một chút nào.”

“Con gái thì làm sao?” Lance khoanh tay trước ngực, một bộ kiêu ngạo, “Đừng quên, Ngô Mai chính là Beta, chỉ nói đến tố chất thân thể thì Beta mạnh hơn Omega nhiều.”

Trần Tuấn Vũ cười cười, không phản bác.

Cổ Nhạc hai tay ôm quyền, “Như vậy đa tạ.” Tiếp theo, cậu nhìn mọi người xung quanh, lúc ánh mắt liếc qua mấy người Randall thì ý cười trong mắt nhiều hơn vài phần, “Mọi người đều biết, trong trận thực chiến lần này cơ giáp X chiếm một tỉ lệ nhất định, quan chỉ huy coi cơ giáp X là đòn sát thủ, có thể nói, cơ giáp X là điểm mấu chốt cho việc chúng ta có giành được thắng lợi lần này hay không. Thế nhưng, đại sư X không thể tham gia thi đấu mà tỉ lệ bổ sung năng lượng cho cơ giáp X của những chế tạo sư bình thường khác cực thấp. Nói cách khác, nguồn năng lượng bổ sung của cơ giáp X chính là chìa khóa cho thành công lần này của chúng ta.”

Mọi người sôi nổi gật đầu, tỏ vẻ tán thành với lời nói của cậu.

“Trong thời điểm này, nếu như có người có thể tiến hành bổ sung năng lượng cho cơ giáp X 100%…… Các chiến sĩ có thể không lo nghĩ gì đến chuyện sau này, toàn tâm toàn ý mà ứng phó tình hình chiến đấu thay đổi thất thường trước mặt hay không? Chúng ta có thể rửa mối nhục xưa, cướp lấy bảo tọa quán quân của Triều Qua tinh cầu hay không?”

Lời này thực có tính kích động, lập tức có binh lính tự giác vỗ tay trầm trồ khen ngợi.

“Tuy nói như vậy……” Ngô Mai dừng lại hai giây, “Chẳng lẽ em chắc chắn có thể bổ sung năng lượng 100% hay sao.” Trong ánh mắt của nàng rõ ràng cất giấu hai chữ “hoài nghi”.

Binh lính vây xem bởi vì vấn đề này của Ngô Mai mà càng thêm khẩn trương, sôi nổi ngừng thở chờ câu trả lời của Cổ Nhạc.

Lại thấy Cổ Nhạc hơi hơi mỉm cười, định liệu trước mà nói: “100% không dám bảo đảm, 90% lại chắc chắn được.”

“……”

90%?

Một lời thật chắc chắn!

Hết chương 303

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK