Khụ khụ…
Tuy đã được cầm máu, nhưng tình trạng của Âu Dương Thế Khanh không ổn lắm, liên tục ho và nôn ra máu.
Khiến cho vết thương vốn đã được cầm máu, sau cùng lại nức ra.
Cô gái cứu anh cũng rất vất vả, hết sát trùng lại còn mổ lấy vết đạn ra.
Tất cả có tám viên đạn, ngoài ra có hai nơi ở nơi sâu nhất và lấy ra khó khăn vô cùng.
Thậm chí còn có vết cháy bỏng do bom đạn để lại. “Là người như thế nào mà khiến cho anh bị thương nặng như vậy chứ”. Cô gái tuy than một mình nhưng vẫn chữa trị cẩn thận.
Băng bó lại xong thì cô ấy đắp thuốc lại, rồi mới từ từ leo lên mật thất của mình.
Nhìn anh ta như vậy, cô ấy liền biết là người nguy hiểm, chắc đang bị truy sát rồi. Không biết là lão đại nhà nào nữa.
....
“Cậu ở đây, tôi …ra bên ngoài…. dụ họ, cậu không bị thương… đi đến nơi của thập lục sẽ nhanh…thôi”. Nam Hiên nói với Phương Hổ. “Đi”.
“Không được!”. Phương Hổ ngăn anh lại. “Anh mà ra sẽ chết, tuyệt đối không được”.
“Thiếu chủ vẫn cần chúng ta đi tìm”. Nam Hiên lắc đầu. “Nếu không cứu kịp thời người sẽ chết”.
“Để tôi dụ bọn họ, nếu có phát hiện tôi vẫn chạy nhanh hơn anh”. Phương Hổ suy tính cách khác. “Phải còn sống”.
“Được”. Họ đập tay nhau. “Phải sống”.
“Bên kia kìa”. Nhìn thấy Phương Hổ chạy ra, một tên liền hô lên và đuổi theo. Nam Hiên cẩn thận nấp vào một gốc, khi thấy không còn ai thì chạy đến đường khác.
Họ ở cách xa thập lục rất nhiều, hiện tại điều bị thương nên Nam Hiên chỉ có cách đi bằng đường bộ mà thôi, với lại muốn đi máy bay cũng chưa chắc đã được.
Vì Âu Dương Kiên có lẽ từ sớm đã cho người bao vây mọi nơi rồi.
Nam Hiên cứ mang theo phía nam mà chạy, chạy được một đoạn mệt thì lại nghĩ.
...
Đúng như Nam Hiên đã nghĩ, các sân bay hay đường sắt đường thuỷ điều được canh gác cẩn thận, thậm chí có xe chạy qua thì còn bị kiểm tra.
“Kiểm tra cho kỹ”.
“Rõ”.
Ngoài ra bọn họ còn dán rất nhiều ảnh của Âu Dương Thế Khanh và thuộc hạ thân cận và treo thưởng. Số tiền thưởng lên đến một trăm triệu đô cho ai nhìn thấy năm người bọn họ.
...
Trần Quân và Lam Ái mới đi nghĩ mát về không ngờ lại bị kiểm tra, khi nhìn thấy hình của Âu Dương Thế Khanh thì ngạc nhiên, tuy ngoài mặt làm như không có gì nhưng động thái nhỏ của họ không qua mặt được tên Âu Dương Kiên đó.
Hắn liền cho người bắt hai người họ lại.
“Chủ mẫu Ngọc thị, anh cũng dám cản đường”. Lam Ái nhìn hắn. “Muốn chết”.
“Thì ra là chủ mẫu Ngọc thị, thật thất lễ, chẳng hay cô có biết Âu Dương Thế Khanh”.
“Biết thì sao? Không thì sao? Bổn chủ mẫu thích thì nói không thích thì sẽ không nói. Anh dám động đến tôi? Liệu rằng Âu Dương cản được à. Chúng ta đi”.
Trần Quân mỉm cười từ tốn khởi động xe.
“Lão đại”. Tên thuộc hạ không biết làm sao cả.
“Mở chốt”. Hắn nhìn Lam Ái. “Ra đến khu vực thì chặn lại”. Hắn muốn cô gái xinh đẹp này, chủ mẫu Ngọc thị thì sao chứ. Vẫn phải bị hắn chơi đùa mà thôi.
Khi ra đến khu vực mở chốt, Trần Quân vẫn điềm tĩnh lái xe nhưng từ xa thoáng nghe được tiếng động cơ xe đang đuổi theo.
“Ngồi chắc nhé em”.
“Được anh cẩn thận đó”. Lam Ái nhắc nhở sau đó gọi điện thoại cho anh họ, nhưng không ngờ Trần Quân phản ứng nhanh bé lái sang một bên khiến cho điện thoại của Lam Ái liền rơi xuống nền xe.
Pằng.
Bùm.
Lạch cạch, một bên bánh xe của họ bị bắn thủng.
“Giữ tay lái giúp anh”. Trần Quân mở chốt an toàn, sau đó thò tay xuống hộc an toàn bên cạnh mà lấy ra một khẩu súng.
Lam Ái ở bên cạnh giữ tay lái giúp anh, cô nhìn qua gương chiếu hậu thấy có vài chiếc xe đuổi theo mình. Được rồi, thích thì chơi tới thôi.
Đã lâu rồi không được chiến đấu như vậy, đã vậy còn được đánh nhau với người thương thì còn gì bằng.
Ha ha.
Mà trông anh thật uy kìa, chà. Hấp dẫn thật. Lam Ái nhìn Trần Quân nghiêm túc lên nòng rồi xả đạn, bất giác liếm môi mình.
Trần Quân dù sao cũng bên Lam Ái nhiều năm, cũng luôn trang bị cho mình một số kỹ năng phòng thân nhất định.
Trước tình hình như vậy, anh cũng không sợ hãi một chút nào, điềm tĩnh xả đạn bắn trả lại họ.
Đám người đó thấy vậy thì liền dừng xe lại. Âu Dương Kiên nhìn chiếc xe rời đi mà tức giận không thôi, lại để vụt mất một người đẹp rồi.
Tiếc thật.
...
“Em có sao không?”. Chạy được một đoạn thì Trần Quân dừng xe lại kiểm tra người của Lam Ái, nhưng lại bị cô xoay người kéo anh lại và hôn lên môi anh một nụ hôn sâu.
Trần Quân thoáng ngạc nhiên nhưng rồi cũng hôn lại cô, anh kéo cô ngồi lên đùi mình, không ngần ngại hôn sâu.
.....
Phương Hổ men theo đường núi mà đi đến phía nam, trên người cũng bị thương không ít. Nhưng anh ta không có thời gian để suy nghĩ, nghĩ ngơi một chút và âm thầm quan sát tình hình, sau đó lại tiếp tục mà đi.
Thiếu chủ đang mất tích, Nam Kha và Nam Hiên bị thương không nhẹ, Phương Nam Thế đang đi tìm tin của thiếu chủ.
Anh ta chỉ có thể cố gắng không ngừng nghĩ mà đi tìm sự giúp đỡ từ thập lục đã lâu không gặp mà thôi.
....
Phương Nam Thế men theo khu vực vực thẩm tìm tin của thiếu chủ, nhưng chỉ tìm được dấu chân và những vết máu còn sót lại đã khô mà thôi.
Nhìn vào biển đêm mênh mông, anh ta phân phó thuộc hạ không được bỏ sót nơi nào mà đi tìm thiếu chủ mà thôi.
Chỉ mong người không sao.
...
Sơn Kiều mới đi hái thuốc về xong, chưa kịp sắc thuốc thì thấy bên ngoài có rất nhiều người đi đến.
Cô ấy liền suy đoán xem là tìm đến người đàn ông đang mê man kia rồi. Không biết là bạn hay là kẻ thù nữa nên chưa vội giao người.
“Có ai ở nhà không?”. Tên thuộc hạ gõ cửa.
“Đến ngay”. Sơn Kiều chạy ra mở cửa và làm như không có gì. “Các người là ai?”.
“Cô có nhìn thấy người đàn ông này không?”. Tên đó giơ ra một bức hình của Âu Dương Thế Khanh. Nhưng Sơn Kiều lại lắc đầu.
“Không thấy tôi mới vừa đi hái lá thuốc về, không thấy ai cả. Nhưng anh ta là ai?”.
“Soát nhà”. Tên đó không trả lời, liền có vài người thuộc hạ đi vào kiểm tra mọi thứ.
“Cẩn thận một chút, lá thuốc đó mai tôi còn đem đi bán”. Sơn Kiều nhắc nhở. “Chiếc bình đó tôi mới mua”. Sau đó thì nhớ ra gì đó, không nói nữa nấp vào một gốc nhìn họ soát nhà.
Những tên đó không soát được thứ gì cả nên liền báo lại.
“Đại ca, không thấy gì cả”. Tên thuộc hạ báo lại.
Tên đại ca không nói gì, lại nhìn thấy cô gái kia đang lo lắng những chiếc lá thuốc của mình. Tên đó kiểm tra nhìn thấy là những vị thuốc trong đông y, sơn chi, hạ thảo, lá quế toàn là những vị thuốc bình thường.
Hắn đã đi mấy nhà rồi, nhưng vẫn không có tin gì cả. Chết tiệt thật, trốn ở đâu thế chứ. Tên khốn kiếp đó.
Mẹ nó!
Bộp, hắn tức giận vung tay hất một mâm thuốc xuống đất. “Đi”.
“Này…thuốc của tôi”.
Bộp.
Một sấp tiền được ném xuống. “Bồi thường”. Rồi hắn đi mất.
Sơn Kiều nhìn họ thật sự rời đi thì mới yên tâm, cô ấy dọn dẹp lại mọi thứ sau đó còn lầm bầm.
Dọn dẹp rác xong thì đem vứt ra ngoài. “Cái bọn xấu, ỷ có tiền thì hay lắm. Xì. Để bà thấy mặt cho biết tay”.
“….”. Những thuộc hạ đứng nấp một góc nghe cô ấy mắng chửi thì chỉ biết im lặng, nhìn cánh cửa khép lại rồi tắt đèn thì họ mới triệt để rời đi.
Sơn Kiều nhìn qua khe hở thấy họ thật sự đi thì mới yên tâm. Vội vàng đi xuống mật thất kiểm tra người đàn ông kia, thấy anh ta đã ngủ thì cô ấy mới yên tâm rời khỏi mật thất đó.