Mục lục
Vợ À Đừng Nghĩ Trốn Thoát Anh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 209:

 

Sắc mặt Cố Chấn Hải chợt vô cùng khó coi, ông ta nghiến răng nghiến lợi, “Tiểu Mạch, con!”

 

Mộ Bắc Ngật không hề tin tưởng những lời của Cố Chấn Hải, khóe miệng nhếch lên, giọng nói lạnh lùng: “Tổng giám đốc Cố không hài lòng với cách làm của tôi, đúng không?” Rõ ràng là một câu nói bình thường, không mặn không nhạt nhưng lại như khía vào tim, Cố Chấn Hải sợ hãi mặt tái mét, ông ta mếu máo cầu xin: “Tổng giám đốc Mộ, chuyện trước đây chỉ là hiểu nhầm…”

 

“Hiểu nhầm? Chuyện rõ rành rành như thế này mà Tổng giám đốc Cố còn nói với tôi là hiểu nhầm? Tổng giám đốc Cố, tôi khó tránh được việc cân nhắc đến chuyện hủy hôn ước giữa nhà họ Cố và nhà họ Mộ đó.”

 

Giọng nói lạnh như băng, không chút nể nang.

 

Cố Chấn Hải sợ đến mức mặt trắng bệch, ông ta vội vàng đi đến trước mặt Mộ Bắc Ngật: “Tổng giám đốc Mộ, cậu và Lan Tâm đã ở bên nhau năm năm rồi, tình cảm thắm thiết, cậu không được hủy hôn ước với Lan Tâm, nếu không con bé sẽ không sống nổi, Lan Tâm thích Tổng giám đốc Mộ như vậy, tôi biết, đứa con gái không hiểu chuyện này của tôi đã chen vào tình cảm giữa hai người, nhưng hôn ước tuyệt đối không được hủy bỏ.”

 

“Nếu Tổng giám đốc Cố đã khăng khăng như vậy thì tôi thật không biết làm thế nào, chi bằng để Cố Thị biến mất khỏi Kinh Đô luôn?” Từng câu từng chữ của Mộ Bắc Ngật khiến sắc mặt của Cố Chấn Hải thay đổi liên tục, trắng đỏ rồi đen, sặc sỡ màu sắc.

 

Cố Chấn Hải nghe xong chân mềm nhũn ra, ông ta liếc nhìn Cố Tiểu Mạch, đè nén sự căm hận trong lòng: “Tổng giám đốc Mộ, tôi sẽ không đập mộ nữa, cậu tha cho tôi đi, cậu… nể mặt Lan Tâm, được không?”

 

Mộ Bắc Ngật đi đến trước mặt Cố Chấn Hải, từ từ giơ bàn tay thon dài của mình ra, túm lấy cổ áo của Cố Chấn Hải, anh nghiêng đầu, nhìn về phía Cố Tiểu Mạch, “Muốn giải quyết như thế nào?”

 

Cố Tiểu Mạch biết Mộ Bắc Ngật đang hỏi ý kiến của cô, Cố Chấn Hải lập tức nhìn cô với ánh mắt đe dọa, nhưng lúc Mộ Bắc Ngật quay đầu nhìn Cố Chấn Hải thì Cố Chấn Hải liền thay đổi sắc mặt, thu lại sự hung dữ trong ánh mắt của mình.

 

Cố Tiểu Mạch cười mỉa mai, Cố Chấn Hải thật là biết giả bộ giả tịch! So với việc ngậm đắng nuốt cay thì để ông ta dùng hành động thiết thực để sám hối còn hơn.

 

“Sửa lại mộ cho mẹ tôi, quỳ gối ở đây ba ngày ba đêm, sám hối.” Cố Tiểu Mạch vô cùng hững hờ và điềm tĩnh khi nói ra câu này.

 

Cố Chấn Hải chau mày, ông ta không biết nên làm gì.

 

Lúc Mộ Bắc Ngật biết được ý kiến của Cố Tiểu Mạch, khóe miệng anh nhếch lên: “Tổng giám đốc Cố có làm được không?”

 

“Đương nhiên là được, đương nhiên là được rồi!”

 

“Nếu tôi thấy ông nhích một bước thôi, Cố Thị sẽ không còn tồn tại nữa.”

 

Mộ Bắc Ngật lạnh lùng nói một câu, sau đó buông cổ áo của Cố Chấn Hải ra, không biết là do Cố Chấn Hải sợ quá chân mềm nhũn hay là nhất thời đứng không vững mà lảo đảo rồi quỳ gối xuống đất, chỗ đó lại đúng chỗ hướng mặt về phía bia mộ của Hân Nhiên.

 

Cố Tiểu Mạch buông tay ra, cô đang định đứng lên, cơn đau ập đến, hình như không thể đi nổi nữa.

 

Cố Tiểu Mạch lặng lẽ cắn môi mình, cô cho rằng Mộ Bắc Ngật sẽ không nhìn thấy hành động này của mình nhưng thật không ngờ, Mộ Bắc Ngật đi thẳng đến, cúi người bế ngang người cô lên.

 

Vòng tay truyền đến hơi ấm, sắc mặt Cố Tiểu Mạch chợt thay đổi, nhất thời không biết cảm xúc lúc này là như thế nào.

 

Gần đây hình như Cố Tiểu Mạch lại gầy đi một chút, ôm trong lòng hình như không còn nặng như trước nữa, Mộ Bắc Ngật nhìn cô gái trong vòng tay của mình, sau đó rời đi không thèm nhìn Cố Chấn Hải lấy một cái.

 

Từ nghĩa trang phải đi một đoạn mới đến nơi để xe, có ai từng nghĩ, vừa nãy Cố Tiểu Mạch chân thấp chân cao, bước đi loạng choạng đến đó, trông thật là thê thảm, cảm giác không người giúp đỡ bỗng trào dâng, nhưng lúc đó trong đầu Cố Tiểu Mạch chỉ có một suy nghĩ, đó chính là Cố Chấn Hải điên rồi!

 

Ông ta thật sự lên cơn điên rồi, nếu không tại sao lại đập phá mộ của Hân Nhiên chứ?

 

Lúc này được Mộ Bắc Ngật ôm vào lòng, cơn đau dịu đi một chút, nhưng Cố Tiểu Mạch vẫn cảm thấy không được tự nhiên.

 

Anh và Cố Lan Tâm đã ở bên nhau năm năm, ngủ cùng nhau là chuyện rất bình thường.

 

Nhưng Cố Tiểu Mạch lại có cảm giác ghê tởm, lúc đi đến chiếc xe, Cố Tiểu Mạch động đậy cơ thể của mình, nhẹ nhàng lên tiếng: “Anh đặt tôi xuống đi, tôi có thể tự đi về được.”

 

Cố Tiểu Mạch vẫn lạnh lùng như thế, Mộ Bắc Ngật biết tại sao cô lại tức giận, anh không đặt cô xuống, luồng gió lạnh thổi đến, cơ thể hai người đều cảm nhận được cái lạnh đó.

 

Mộ Bắc Ngật nhìn đôi chân của Cố Tiểu Mạch một lúc lâu, sau đó lên tiếng, “Tôi đặt cô xuống, cô chắc chắn mình có thể an toàn quay về sao, Cố Tiểu Mạch, đừng có cố gắng tỏ ra mạnh mẽ.”

 

Cố Tiểu Mạch không nhịn được mà đáp lại: “Tôi rất rõ lúc này tôi không cần sự giúp đỡ của người khác.”

 

“Trong lòng cô, tôi là người khác?”

 

Tại sao lại bày ra bộ dạng tình cảm nồng nàn như thế này chứ? Trước đây Cố Tiểu Mạch cảm thấy mùi hương trên người Mộ Bắc Ngật rất thơm, đó là mùi hương của riêng anh.

 

Nhưng bây gờ, cô biết rõ anh vừa mới từ chỗ của Cố Lan Tâm đến đây, Cố Tiểu Mạch bỗng có chút bài xích.

 

Cố Tiểu Mạch “Ừ” một tiếng rồi tiếp tục động đậy cơ thể của mình.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK