Mục lục
Vợ À Đừng Nghĩ Trốn Thoát Anh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 481:

 

Nám Nám không muốn bị tiêm, lại thấy sắp bị kiểm tra toàn thân bèn tung ra đòn sát thủ, bổ nhào vào lồng ngực chú lợi hại làm nũng: “Chú lợi hại, chú bảo người ta đừng tiêm cháu được không, cháu không muốn bị tiêm hu hu hu”

 

Nám Nám nức nở, tiếng như mèo con kêu khiến lòng Mộ Bắc Ngật mềm nhũn. Anh võ đầu cô bé, ra vẻ nghiêm nghị: “Nếu cháu nghe lời kiểm tra, chú sẽ đồng ý tất cả mong muốn của cháu, được không? Không được để mẹ lo lắng chứ”

 

Sau khi Cố Tiểu Mạch tỉnh lại, chắc chắn sẽ rất lo chuyện của cô bé, thậm chí ảnh hưởng đến bệnh của mình.

 

Tạm thời rời đi, không phải nhân nhượng, càng không phải buông tay cùng thoả hiệp.

 

Nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Mộ Bắc Ngật, cô bé tự nhiên không dám nghịch ngợm, đành xụ mặt: “Thế cháu nghe lời chú, chú không được quên lời hứa nhé.”

 

“Chắc chắn”

 

Hai giờ trôi qua, Cố Tiểu Mạch tỉnh lại, đầu đau như búa bổ, ký ức hiện lên dần rõ ràng.

 

Cố Tiểu Mạch mở choàng mắt, khổ sở nhíu mày, cô vừa rồi đã nổi điên trước mặt Mộ Bắc Ngật mất rồi? Anh có bị bộ dáng đấy của cô doạ sợ không?

 

Cố Tiểu Mạch cuộn tròn người trong chăn, toàn bộ sự việc là do Cố Lan Tâm cùng ông Mộ, cô không muốn Mộ Bắc Ngật liên luy vào trong đó.

 

Thế nhưng, vẫn là mất khống chế trước mặt Mộ Bắc Ngật.

 

Cố Tiểu Mạch khổ sở nhắm chặt mắt lại, bên tai truyền đến tiếng bước chân.

 

“Tiểu Mạch, em tỉnh rồi?”

 

Cố Tiểu Mạch mở mắt, Nam Thần An đang sốt ruột, cô hơi ngạc nhiên: “Sao anh lại ở đây?”

 

ệnh của em lại phát tác, bên Mộ Bắc Ngật anh đã giải quyết hộ em rồi. Chút nữa bác sĩ đến kiểm tra lại tình hình của em một lần nữa, bệnh rất nhanh sẽ tốt lên thôi, sau đấy.

 

Nam Thần An chưa nói xong, Cố Tiểu Mạch chợt nhớ đến thứ gì, vội nhổm dậy níu cánh tay Nam Thần An: “Thế Nám Nám đâu rồi hả anh?”

 

Vừa duỗi tay ra, Cố Tiểu Mạch chợt phát hiện mình mặc áo hai dây, da thịt trắng nõn hở ra trong không khí, hơi lạnh thấm vào người.

 

Hai người đều ngây người, Cố Tiểu Mạch trong chốc lát bừng tỉnh lại, rút về trong chăn, giọng điệu hơi mất tự nhiên: “Nám Nám thế nào rồi ạ?”

 

“Nám Nám vẫn ổn, đang ở trong phòng bệnh. Em không cần lo lắng”

 

Dứt lời, Cố Tiểu Mạch vỗ ngực thở phào một hơi.

 

Nam Thần An nhìn quanh phòng một lượt, chỉ còn mỗi chiếc áo.

 

lông màu trắng dính máu đang nằm yên lặng trong thùng rác.

 

Bất đắc dĩ, Nam Thần An quay người lại, dịu dàng nói: “Để anh tìm người lấy quần áo mang vào cho em”“

 

“Thế tốt quá… Hay là anh đi ra ngoài trước đã nhé.”

 

Nam Thần An không chần chừ, lập tức quay người rời đi. Đến khi cánh cửa phòng bệnh đóng lại, Cố Tiểu Mạch mới xốc chăn lên, nhìn vào trong.

 

Chỉ mặc độc cái áo hai dây mỏng tang.

 

Trên tay còn quấn băng vải, vẫn còn hơi đau đớn.

 

Nhẹ nhàng cắn môi đỏ, cô thầm đỏ mặt, Mộ Bắc Ngật bôi thuốc thì bôi, làm gì đến mức phải cởi quần áo chứ.

 

Nói đến đây, biểu tình của cô bỗng chốc tràn ngập cô đơn, lại kiên định, tay nằm chắc thành giường kẽo kẹt. Cố Lan Tâm, đừng để cô điều tra ra cô ta còn làm chuyện gì khác, nếu không đừng hòng cầu xin dù chỉ một chút tình thương của cô.

 

Mặc quần áo chỉnh tề, Cố Tiểu Mạch không màng Nam Thần An khuyên bảo, cô khăng khăng đi đến phòng bệnh của Nám Nám.

 

Cô mặc cái áo lông khác, bởi vì đây là loại cổ tròn nên bên ngoài cô đành tròng thêm áo khoác của bệnh viện, che khuất cổ.

 

“Chào cháu, chúng ta lại gặp rồi.’ Lương Dật An cười, ông ta mặc một cái áo xám màu ghi, bên ngoài trùm áo lông màu đen, cách nói chuyện đầy lịch lãm, nhã nhặn.

 

Cố Tiểu Mạch ngước mắt, trong lòng thắc mắc người này định làm gì.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK