Mục lục
Vợ À Đừng Nghĩ Trốn Thoát Anh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 395:

 

Mộ Bắc Ngật lạnh lùng liếc nhìn mọi người có mặt ở đây: “Tốt nhát là cầu nguyện cho con bé không sao, néu không thì nơi này cũng sẽ gặp họa đáy!”

 

Dứt lời, Mộ Bắc Ngật trực tiếp sao chép camera giám sát của trường, kéo Có Tiểu Mạch rời đi, họ đến đồn cảnh sát để lầy manh mối của video.

 

Sau khi lên xe, Cố Tiểu Mạch vẫn còn ngây người ra đó, nghiền răng chịu đựng.

 

Từ phản ứng bắt thường chiều hôm qua, Mộ Bắc Ngật lờ mờ nhận tháy Có Tiểu Mạch không thẻ chịu được sự kích động, lúc này mới đưa tay lên chạm vào trán cô, mồ hôi lạnh toát ra.

 

“Còn có thể chồng đỡ nồi không? Nếu không thì tôi đưa em về nhà nghỉ ngơi.”

 

Các ngón tay của Có Tiểu Mạch đan vào nhau, vì căng thẳng mà móng tay đã đâm vào lòng bàn tay, nơi đó cũng có nhưng vết máu chảy ra, Có Tiểu Mạch cắn đâu lưỡi, dường như muốn giữ bản thân tỉnh táo và bình tĩnh.

 

Ngay cả sự hỗn độn khi bóng đen không ngừng lướt qua trước mắt, những bức ảnh làm hại đến Nám Nám, Có Tiểu Mạch cũng tuyệt đối không thể bộc phát bệnh vào lúc này được.

 

Điện thoại tiếp tục đỗ chuông, Mộ Bắc Ngật cúi đầu nhìn xuống, trước khi Có Tiểu Mạch định thả ngón tay để chạm vào màn hình thì đã bị Mộ Bắc Ngật trực tiếp tắt máy.

 

“Bây giờ đừng phân tâm, tôi hứa, sẽ không có chuyện gì với Nám Nám đâu.”

 

Anh ta nói một cách bình tĩnh và đầy sự vững chãi, khởi động xe và phóng nhanh đến đồn cảnh sát.

 

Đồng thời, anh cũng chỉ đạo Dịch Bách âm thầm điều tra kẻ có thể lẻn vào trường và bắt đi một đứa trẻ tầm hơn một tuổi rưỡi.

 

Sở cảnh sát đã vào cuộc điều tra toàn diện, Mộ Bắc Ngật đứng trước màn hình, ánh mắt trùng xuống, trong lòng chợt có phần lạnh lẽo.

 

Lúc đó, khi anh đưa Nám Nám đến trường, bên cạnh trường có đỗ một chiếc xe chở hàng, nó đã đỗ ở đây được máy tiếng rồi.

 

Nhưng khoảng thời gian khi Nám Nám biến mát, chiếc xe chở hàng đó đã từ từ rời khỏi.

 

Mặc dù không có manh mối nào bị lộ ra nhưng Mộ Bắc Ngật vẫn thận trọng để bắt được, sau khi bàn bạc với cảnh sát, Mộ Bắc Ngật đã bí mật quyết định kiểm tra chiếc xe đó.

 

Ra khỏi đồn cảnh sát, Mộ Bắc Ngật kéo Có Tiểu Mạch giống nhưng người mắt hồn, anh gọi cho Dịch Bách, lạnh lùng căn dặn, “Dịch Bách, điều tra biển số xe, không được phép chậm trễ!”

 

Có Tiểu Mạch ngơ ngác nhìn về phía trước, lại bị căn bệnh trong lòng khống ché, chịu đòn kép, sự tỉnh táo dần trở nên mơ hồ.

 

Có Tiểu Mạch chỉ đứng ở cổng đồn cảnh sát, nhìn những chiếc xe đang lao tới trước mặt, đột nhiên như thể nhìn tháy một cô bé gái mặt chiếc váy ba lê ở phía đường đối diện, Có Tiểu Mạch ngay lập tức hoảng sợ.

 

Cô cố gắng mở to mắt đề nhìn khuôn mặt của bé gái đó, bé gái đó đang nắm tay một người đàn ông và chuẩn bị rời đi.

 

Không, không được đi!

 

Mộ Bắc Ngật vẫn đang dặn dò, Có Tiểu Mạch ở bên cạnh giống như diều đứt dây mắt khống chế mà lao về phía trước!

 

Ở đây đang có xe cộ qua lại, cô đột nhiên lao vào như vậy thì nguy hiểm biết bao!

 

Vẻ mặt của Mộ Bắc Ngật ngây ra đó, sau đó anh nhanh chóng cầm điện thoại di động chạy về phía trước! Đều chặn lại tất cả những âm thanh ồn ào bên tai, chỉ có một suy nghĩ, đó chính là chặn cô bé đang mặc váy ba lê đó lại, không thể để Nám Nám chạy mắt!

 

Tiếng còi xe bên tai đã làm cho cô đỉnh tai nhức óc, cô đột nhiên lao qua đó, một chiếc xe còn chưa kịp phanh chỉ có thể bóp còi liên tục!

 

Có Tiểu Mạch cuối cùng phản ứng lại được mọi chuyện, nghiêng đầu nhìn chằm chằm vào chiếc xe đang lao về phía cô!

 

Cô dường như không thể nói nên lời, dù chỉ một âm thanh nhỏ cũng không phát ra, chân trở nên mềm nhũn, ngây người đứng đó!

 

Vào giây phút cuối cùng khi xe đụng vào, một lực mạnh phía sau đột nhiên kéo Có Tiểu Mạch lại, lưng của Có Tiểu Mạch đập vào ngực Mộ Bắc Ngật, cả hai lùi lại một bước, lưng của Mộ Bắc Ngật sau khi tỳ vào xe thì mới không để cho cả hai người ngã xuống đường!

 

Điện thoại của Dịch Bách nghe tháy tiếng phanh chói tai ở đầu bên kia của điện thoại, tay liền tăng tốc chuyển động đi điều tra, hãi hùng vô cùng!

 

Người tài xế suýt gặp tai nạn định mở cửa sổ chửi bới dữ dội, nhưng anh ta thoáng nhìn thầy chiếc Rolls-Royce của Mộ Bắc Ngật thì lập tức ngậm miệng lại, nhanh chóng nâng cửa kính xe lên rồi lái như bay rời đi.

 

Sau khi Có Tiểu Mạch cảm nhận được cơn đau, lý trí dường như đã trở về, giờ cũng có thể nhìn thây một bé gái tràn ngập sức sống đi phía sau người đàn ông, không phải Nám Nám.

 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK