Mục lục
Vợ À Đừng Nghĩ Trốn Thoát Anh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cố Tiểu Mạch nghiêng đầu nhìn Mộ Bắc Ngật, mắt nóng lên, trong lòng ngũ vị tạp trần, rưng rưng nước mắt.

 

Cố Tiểu Mạch vừa mới tỉnh lại, vẻ mặt vẫn chưa hết đau khổ, cứ như vậy nhìn chằm chằm vào Mộ Bắc Ngật.

 

Anh ngồi dậy trên giường, đưa tay vén những sợi tóc rối loạn của cô sang một bên, động tác nhẹ nhàng dịu dàng, mắt của Cố Tiểu Mạch không kiềm chế được mà rưng rưng.

 

Mộ Bắc Ngật thật sự…rất tốt.

 

Cảm xúc của trên mặt của Mộ Bắc Ngật vẫn như bình thường, dường như anh vẫn chưa phát hiện ra Cố Tiểu Mạch đã tỉnh táo trở lại, vẫn diễn vai “mẹ” giống như ngày hôm qua, hé đôi môi mỏng: “Cục cưng, sao chưa chịu đứng lên? Hả?”

 

Cục cưng…

 

Lúc Mộ Bắc Ngật hô lên, cánh tay của Cố Tiểu Mạch không kiềm được mà nổi da gà, cũng không phải là cô chán ghét, mà là lời nói thân mật như vậy lại phát ra từ miệng của Mộ Bắc Ngật, thực sự rất dọa người.

 

Ồ,mnb tại sao lại nói chuyện quen miệng như vậy? Không có chút ngượng ngùng nào hết.

 

Trong nhất thời, Cố Tiểu Mạch không biết nên trả lời anh như thế nào, thậm chí cũng không thể nói một câu nào, chỉ ngơ ngác nhìn chằm chằm anh.

 

Mộ Bắc Ngật thật sự không ngại Cố Tiểu Mạch cứ si mê nhìn anh như vậy, chỉ là hầu kết của anh dao động, hứng thú muốn hôn cô lại xúc động dâng trào.

 

Não anh xoay tròn một vòng, nụ hôn chào buổi sáng cũng không tồi nhỉ?

 

Suy nghĩ này vừa lóe lên trong đầu, Mộ Bắc Ngật đã khom người xuống dựa sát vào Cố Tiểu Mạch, Cố Tiểu Mạch hơi kinh ngạc, chưa kịp phản ứng đã bị anh chặn môi lại.

 

Anh không nhanh không chậm, vừa gặp cô thì đã không nhịn được muốn thân mật hơn một chút, Mộ Bắc Ngật ép bản thân mình phải tỉnh táo lại, chậm rãi buông cô ra.

 

Mặt của cô không rõ cảm xúc, trong lòng thì không nhịn được oán thầm, tối hôm qua cô và Mộ Bắc Ngật hôn chúc ngủ ngon, nhưng mà khi đó tâm trí của cô vẫn là bé gái bốn năm tuổi đó.

 

Cô lúc đó cho rằng anh là mẹ của mình nên hôn một cái cũng không có gì.

 

Nhưng mà bây giờ, cô rất tỉnh táo, biết rõ người đàn ông trước mặt này là ai, mà người này còn không biết xấu hổ mà đánh úp cô, giờ phút này bên tai lại nghe thấy giọng nói trầm thấp quyến rũ của anh: “Tiểu Mạch, đây là nụ hôn chào buổi sáng, có thể đứng dậy chưa?”

 

Cố Tiểu Mạch cảm giác nếu cứ như vậy thì sớm muộn gì cũng xảy ra chuyên thôi, bởi vì Mộ Bắc Ngật không che giấu chút nào trực tiếp nhìn cô bằng ánh mắt đầy dục vọng!

 

Đôi mắt cô xoay một vòng, vội vàng gật đầu, khóe môi của Mộ Bắc Ngật dâng lên một nụ cười không dễ phát hiện, kéo cô ra khỏi ổ chăn, sau đó ôm ngang cô.

 

Cố Tiểu Mạch vốn muốn tự mình đứng dậy nhưng mà giờ phút này đang được anh ôm vô cùng thân mật, đầu tiên là cô sửng sốt một chút, sau đó hai má nóng lên, cô phải tìm cơ hội thích hợp để nói với anh là mình đã tỉnh táo lại rồi, nhưng mà ma xui quỷ khiến như thế nào cô lại để anh ôm đi.

 

Con ngươi đen nhánh của Mộ Bắc Ngật nhiễm ý cười, ôm Cố Tiểu Mạch đi thẳng vào phòng tắm, xem cô giống như con nít mà đặt lên bồn rửa mặt.

 

Mộ Bắc Ngật có bài bản đàng hoàng, lấy bàn chải đánh răng, rồi quét kem đánh răng lên bàn chải đánh răng rồi đưa cho Cố Tiểu Mạch, thản nhiên nói: “Đánh răng đi”

 

Vì thế dưới ánh mắt chăm chú của Mộ Bắc Ngật, cô đánh răng xong.

 

Sau đó Mộ Bắc Ngật trực tiếp lấy khăn lông đã thấm nước lau mặt cho Gố Tiểu Mạch, cô cảm thấy trên mặt lành lạnh trái tim của cũng theo đó mà trầm tĩnh lại.

 

Anh giống như đang chăm sóc một đứa bé, sau khi lau mặt cho Cố Tiểu Mạch thì chậm rãi dùng khăn tỉ mỉ lau tay của cô, từng khớp xương, kẽ hở giữa các ngón tay đều được anh lau sạch sẽ.

 

Anh đứng trước mặt cô, từ góc độ của cô có thể thấy được dung mạo của anh, người mà ngày xưa lạnh lùng ngay cả một biểu tình cũng không có, bây giờ lại đang dịu dàng như nước.

 

Cố Tiểu Mạch nói không khiếp sự là giả, tất cả sự chú ý của cô đều bị Mộ Bắc Ngật hấp dẫn, một lúc lâu sau cũng không nói nên lời.

 

Mộ Bắc Ngật đột nhiên ngước mắt lên, biểu tình si mê nhìn anh của cô bất ngờ đối mặt với đôi mắt đen nhánh của anh. Cố Tiểu Mạch bối rối, vội vàng che giấu chính mình, ánh mắt hướng về nơi khác.

 

Mộ Bắc Ngật nhìn chằm chằm cô, ánh mắt kia giống như có thể nhìn thấu lòng người, hiểu rõ hết tất cả những tâm tư tình cảm của Cố Tiểu Mạch, rất nhanh sau đó Mộ Bắc Ngật im lặng động cười cười.

 

Anh tùy tiện ném chiếc khăn mặt vào bồn rửa mặt, đưa tay cởi áo ngủ của Gố Tiểu Mạch, ngón tay thon dài lạnh lẽo của anh như vô tình lại như cố ý chạm vào da thịt cô, miệng anh không quên giải thích nói: “Tiểu Mạch của chúng ta đã rửa mặt xong rồi, bây giờ mẹ thay quần áo giúp con nhé.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK