Mục lục
Vợ À Đừng Nghĩ Trốn Thoát Anh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 230:

 

Sắc mặt Cố Tiểu Mạch lạnh vô cùng, bởi vì lời vừa nãy của Vương Duệ khiến sắc mặt cô chợt thay đổi, cô có chút lo sợ, chuyện “ngoài ý muốn” của năm năm trước khiến cô lạnh lùng hơn.

 

Cô mấp máy đôi môi hồng hào, từ từ lấy máy ghi âm từ trong túi ra, “Anh cho rằng tôi làm chuyện mà không có sự chuẩn bị gì sao?”

 

“ĐM!”

 

Vương Duệ nhìn thấy máy ghi âm liền gầm lên một tiếng, hắn tức giận đi đến muốn cướp lại chiếc máy ghi âm, nhưng động tác của Cố Tiểu Mạch rất nhanh, cô lập tức nắm chặt máy ghi âm trong tay, tránh được sự động chạm của Vương Duệ.

 

Vương Duệ trở nên hung dữ, dù sao Cố Lan Tâm cũng đã nói, muốn bắt nạt Cố Tiểu Mạch như thế nào cũng được, có lên giường cũng không sao!

 

Địa điểm và thời gian lúc này đều rất thích hợp, Vương Duệ cũng muốn dạy dỗ người phụ nữ này một chút, lập tức kéo cô đi đến giường!

 

Vương Duệ vứt cô lên giường một cách thô bạo, Cố Tiểu Mạch không kịp đề phòng, cô trợn trừng mắt, hét lên, “Vương Duệ anh muốn làm gì?”

 

Vương Duệ đi đến bên giường, vừa nới cổ áo vừa nói: “Người phụ nữ như cô là cần được dạy dỗ, hôm nay tôi sẽ dạy dỗ cô một trận! Tôi muốn nếm thử xem mùi vị của cô bây giờ và năm năm trước có gì khác nhau!”

 

“Cút!”

 

Thấy Vương Duệ bỗng nhiên muốn lên cơn háo sắc, sắc mặt Cố Tiểu Mạch chợt tối sầm, trên mặt hiện lên sự lo lắng, cô dùng hết sức đề vùng vẫy, chân tay đạp loạn xạ.

 

Vương Duệ một tay nắm chặt chân của cô, Cố Tiểu Mạch sợ hãi đến mức toàn thân toát mồ hôi, cô giơ chân đạp về phía Vương Duệ, không quan tâm hậu quả mà đạp vào chỗ giữa hai chân của Vương Duệ.

 

Vương Duệ lập tức kêu thảm thiết, khuôn mặt hiện lên sự đau đớn nhưng hắn lại cangg tức giận phẫn nộ hơn, hắn túm lấy chân của Cố Tiểu Mạch định đè lên người cô.

 

Đúng vào lúc này, Mộ Bắc Ngật đang đi đến phòng bệnh của Cố Tiểu Mạch, vừa nãy lúc ở trong xe, Mộ Bắc Ngật nhìn ngắm bức ảnh ở trong điện thoại rất lâu, trong bức ảnh Cố Tiểu Mạch mặc váy màu xanh nhạt, tóc buộc cao, bộ dạng ngoan ngoan dịu dàng, mặc dù trên mặt rõ ràng đã được photoshop nhưng Mộ Bắc Ngật chợt sững sờ!

 

Anh nheo mắt nhìn chằm chằm vào bức ảnh, Cố Tiểu Mạch trong bức ảnh có chút giống với cô gái năm năm trước, anh đã điều tra cô gái năm đó là người nhà họ Cố, vậy có khi nào năm đó anh nhận nhầm người không?

 

Mộ Bắc Ngật không bình tĩnh được nữa, anh muốn biết người con gái năm đó là ai, cô có còn ấn tượng gì không?

 

Anh bước đi vội vã, cơ thể cao lớn đi như bay trên hành lang bệnh viện, lúc đi đến phòng bệnh, ánh mắt anh chợt tối sầm lại!

 

Phòng bệnh bị người ở bên ngoại đạp “phịch” một tiếng mở ra, Vương Duệ chợt dừng lại, Cố Tiểu Mạch không ngừng vùng vẫy giãy giụa nhưng quần áo vẫn bị Vương Duệ làm lộn xộn!

 

Sắc mặt Mộ Bắc Ngật vô cùng u ám và đáng sợ, anh lao về phía trước, từ phía sau túm lấy cổ áo của Vương Duệ, vứt hắn sang một bên, cơ thể nặng trĩu phía trên đã bị vứt sang chỗ khác, Cố Tiểu Mạch vội vàng chỉnh lại quần áo của mình, cô bật dậy rồi ngồi thẳng.

 

Đập vào mắt cô là Mộ Bắc Ngật, sặc mặt lạnh như băng, không khí xung quanh đều cô đặc lại.

 

Bởi vì sợ hãi và giãy giụa nên mặt Cố Tiểu Mạch đỏ ửng, cô nhìn Vương Duệ đang nằm dưới đất, ánh mắt vô cùng lạnh lùng, nhưng cô… sợ hãi hắn ta sẽ bỏ chạy, vậy thì bệnh của Nám Nám sẽ trở nên tồi tệ rồi!

 

Mộ Bắc Ngật từ trên cao nhìn Vương Duệ, “Làm sao, anh chỉ coi những lời cảnh cáo của tôi như gió thổi qua tai thôi sao?”

 

Vương Duệ nhìn thấy Mộ Bắc Ngật, ánh mắt có chút sợ hãi, hắn mở miệng, “Tôi và Cố Tiểu Mạch vẫn còn tình cảm xưa, làm chuyện nãy cũng không quá đáng chút nào.”

 

Hắn không biết, khuôn mặt của Mộ Bắc Ngật lạnh như băng, cơ thể Cố Tiểu Mạch run run, nói thật cô rất ghét Vương Duệ chạm vào người cô.

 

Nhưng tại sao, năm đó cô lại giúp hắn chứ?

 

Mộ Bắc Ngật đang tức giận, anh rất dễ bị kích động, anh bước đến trước mặt Vương Duệ, lạnh lùng nói, “Cô ấy có đồng ý không? Anh vứt bỏ cô ấy và Nám Nám suốt năm năm, bây giờ vẫn còn mặt mũi sao? Anh mau cút đi cho tôi, nếu anh còn thách thức sự kiên nhẫn của tôi thì tôi sẽ không bỏ qua cho anh đâu.”

 

Cảnh tượng ban nãy vẫn còn in trong đầu anh, anh rất đố kỵ, anh không muốn nhìn chút nào!

 

Lúc này Mộ Bắc Ngật thật sự rất đáng sợ, sợ đến mức người ta không dám thở mạnh, mặc dù Vương Duệ tức giận nhưng hắn cũng không dám làm gì trước mặt Mộ Bắc Ngật, hắn chỉ có thể nuốt cục tức xuống và bò ra ngoài.

 

Người vừa ra khỏi phòng, bầu không khí dịu đi không ít.

 

Cố Tiểu Mạch chớp chớp đôi mắt to tròn long lanh của mình, không biết cô đang nghĩ gì, Mộ Bắc Ngật thu lại ánh mắt lạnh lùng, quay đầu lại thì nhìn thấy cô đang cúi đầu, trông cực kỳ đáng thương.

 

“Lúc đầu cô thích anh ta ở điềm nào thế? Một người đàn ông vừa mới bị cảnh cáo đã bỏ chạy, có gì đáng để thích chứ?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK