Mục lục
Vợ À Đừng Nghĩ Trốn Thoát Anh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHương 637:

 

Tối qua ở nhà họ Mộ, thuốc mê đã làm cô và con gái choáng váng, còn con gái cô thì sao? Bây giờ con bé đang ở đâu?

 

Ý thức được điều này Cố Tiểu Mạch đã thốt lên: “Con gái tôi đang ở đâu, con bé đang ở đâu?”

 

“Chết rồi” Hứa Nhân Nhân nói một cách trôi chảy, không chút thương tiếc.

 

Cố Tiểu Mạch trợn tròn mắt, nhất thời không dám tưởng tượng hay.

 

thăm dò xem những gì người phụ nữ nói là thật hay giả, Hứa Nhân Nhân nhẹ nhàng nắm lấy cằm của cô, từ từ xoa nắn rồi mỉm cười, âm u nói: “Con gái của cô đã chết, tiếp theo sẽ đến lượt của cô”

 

“Cô là ai, rốt cuộc cô là ai!” Cố Tiểu Mạch rốt cuộc không thể kiềm chế được hoàn toàn suy sụp hét lên, giọng nói gần như lạc đi.

 

Hứa Nhân Nhân lạnh lùng nhìn cô, trong lòng dâng lên một cảm giác thỏa mãn khi trả thù thành công, Cố Tiểu Mạch, Cố Tiểu Mạch, chỉ là do cô quá ngông nghênh thôi nên, đừng trách tôi không khách sáo.

 

Cố Tiểu Mạch cố hết sức giấy giụa và thoát ra khỏi bàn tay đang giữ chặt cằm cô của Hứa Nhân Nhân, những ngón tay trên mặt đất có chút run rẩy, cô khó tin mấp mấy cánh môi: “Nấm Nhỏ không thể chết được, không thể nào!”

 

Tin tức này như một tia sét đánh thẳng vào hàng phòng ngự trong trái tim của Cố Tiểu Mạch khiến cô hoàn toàn sụp đổ.

 

Hứa Nhân Nhân không chừa đường lui cho cô, kích thích: “Ngày hôm qua trên đường đi tôi đã ném nó xuống đường núi rồi. Một đứa trẻ năm tuổi, cô nghĩ nó có thể sống sót sao? Cho dù nó may mắn thoát chết thì cũng sẽ bị gãy tay, gãy chân trở thành một đứa tàn tật không nơi nương tựa trong núi, sẽ không ai tìm thấy nó, cũng chỉ là một đứa trẻ”

 

Đúng vậy, cũng chỉ là một đứa trẻ thôi, sẽ không biết cách tự bảo vệ mình, một đứa trẻ yếu ớt không có giá trị trong mắt của Hứa Nhân Nhân. Một chút thương xót cũng không có.

 

Cố Tiểu Mạch hoàn toàn bị chấn động, giống như một đứa trẻ co quắp nằm trên mặt đất, đồng tử co rút lại, không ngừng lắc đầu, lớn tiếng quát: “Không thể! Con gái sẽ không chết Tại sao lại đối xử với chúng tôi như vậy?”

 

“Bởi vì cô đáng chết, cô không nên xuất hiện ở Kinh Đô, càng không nên xuất hiện..” trước mặt người đó.

 

Nội tâm cảu Hứa Nhân Nhân điên cuồng gào thét, nếu nhìn kỹ sẽ phát hiện Hứa Nhân Nhân lúc này không bình thường, đôi mắt cô ta đục ngầu hung ác nhìn xuống nhìn Cố Tiểu Mạch, suýt nữa thì mất lý trí.

 

Cô ta cũng bệnh không điều khiển được cảm xúc của mình, trong những ngày đêm cô ta ở Kinh Đô, trong giấc mơ của cô ta luôn xuất hiện cảnh tượng Mộ Bắc Ngật thân mật ôm Cố Tiểu Mạch, đó là vị trí của cô ta, anh Bắc Ngật phải ở bên cạnh cô ta.

 

Cô ta rõ ràng là người thân mật nhất với anh Bắc Ngật, nhưng Cố Tiểu Mạch đã chen vào và cướp đi hạnh phúc của cô ta.

 

Người thứ ba chen chân vào mối quan hệ của người khác thì sẽ không có kết quả tốt đâu.

 

Cố Tiểu Mạch lung lay cơ thể, con ngươi dần dần tập trung vào thân hình của Hứa Nhân Nhân, giống như có thể xuyên thấu chiếc mặt nạ đó, giọng nói của cô trở nên hoảng hốt, sững sờ nói: “Cô là…Hứa Nhân Nhân”

 

Cố Tiểu Mạch rõ ràng nghe thấy giọng nói khó tin của chính mình, vốn Hứa Nhân Nhân đã thay đổi giọng nói, nhưng chỉ vì tức giận nên đã lộ ra giọng nói cảm xúc cũng ngày càng bộc lộ rõ hơn.

 

Hứa Nhân Nhân cứng đờ, sau đó vẻ mặt dữ tợn nhìn chằm chăm Cố Tiểu Mạch sau đó cô ta đột nhiên bật cười.

 

Đêm nay Cố Tiểu Mạch sẽ không còn sống mà thoát khỏi tay cô ta, cho dù cô biết bộ mặt thật của cô ta thì như thế nào?

 

Hứa Nhân Nhân không hề kiêng dè giơ tay tháo mặt nạ ra, lộ ra gò má tinh xảo sau đó độc ác nhìn chằm chằm vào Cố Tiểu Mạch đang ngồi trên mặt đất.

 

Bây giờ Cố Tiểu Mạch đã hoàn toàn sững sờ, toàn thân hóa đá, trái tim cũng ngừng đập, vẻ mặt của cô rất phức tạp: “Hứa Nhân Nhân, tại ô lại làm như vậy?”

 

“Cố Tiểu Mạch, cô còn mặt mũi để hỏi tôi tại sao lại làm như vậy hả? Cô nói đi, cướp mất người tôi yêu, bây giờ còn cho rằng tôi làm chuyện vớ vẩn sao”

 

Sắc mặt của Cố Tiểu Mạch càng thêm khó coi: “Mộ Bắc Ngật? Anh ấy coi cô như em gái của mình”

 

“Hoang đường! Nam nữ không có quan hệ huyết thống làm sao có thể có quan hệ trong sáng như vậy? Tôi chưa bao giờ coi Mộ Bắc Ngật là anh trai của mình, đáng lẽ trong lòng anh cũng chỉ có duy nhất một mình tôi thôi. Chúng tôi ở bên nhau nhiều năm rồi, đều do cô, cô đã hủy hoại hết tất cả hạnh phúc của tôi nên cô phải chết! “

 

Hứa Nhân Nhân đột nhiên mất kiểm soát và hét lên, Cố Tiểu Mạch giật mình vì những gì cô ấy nói.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK