Điển lễ trao giải được tổ chức vào buổi tối khi Mộc Nhã đến, khi những người tham gia đều đã đến, Mộc Nhã mới biết rằng mọi chuyện không dễ dàng như cô vẫn nghĩ. Toàn bộ quá trình điển lễ diễn ra, Mộc Nhã thực sự cảm thấy rất mỏi mệt, rất muốn nghỉ ngơi và nằm phịch xuống ngay tại đây. Ngoài cảm giác mỏi mệt ra, Mộc Nhã cũng thu hoạch được rất nhiều, không chỉ chiếm được giải thưởng biên kịch tốt nhất mà còn giao lưu nhiều bạn bè. Dù lúc đầu có hơi ngại ngùng, khó xử trước mặt truyền thông, nhưng có Lôi Gia Hãn hộ tống, nói tổng thể là mọi chuyện đều thuận lợi.
Trước kia, thanh danh Mộc Nhã chỉ vang xa ở nước ngoài, bởi vì cô không tham dự những điển lễ trong nước, cho nên mọi người cũng không nói cái gì. Nhưng năm nay, đêm nay Mộc Nhã đã đến tự nhiên nhận được phần đông lời tán thưởng cùng chúc mừng, su khi điển lễ kết thúc bị yêu cầu mở thêm một hội chúc mừng. Mộc Nhã dưới cái gật đầu của Lôi Gia Hạn, tự nhiên mà đồng ý mở hội chúc mừng. Hội Chúc mừng sẽ được tổ chức trong một khách sạn, người tới tham gia ước chừng 25 người, thực náo nhiệt thực vui mừng.
Người ngoại quốc ở phương diện cảm tình luôn thật mở mang rộng rãi, không giống vẻ nội liễm hàm súc của người trong nước, bọn họ nghĩ muốn cái gì sẽ trực tiếp dùng đôi mắt nóng bỏng nhìn hoặc trực tiếp nói cho bạn. Mà Mộc Nhã lần đầu tiên nhận được lời thông báo trong đời này ( chỉ nhiệm vụ này), đối phương là một nam phối hợp diễn trong một bộ điện ảnh mà cô biên, thân người cao gầy và vô cùng đẹp trai, nói đến sức quyến rũ cũng không kém Minh Sanh bao nhiêu, nhưng khí chất hồn nhiên thiên thành của Minh Sanh không phải bất luận kẻ nào cũng có thể sánh tới, chỉ điểm này Minh Sanh có thể đá người kia bay xa vài mét rồi.
Mộc Nhã nói rõ ràng với anh ta, cô có người yêu, tâm ý mà của anh ta cô đã hiểu. Người đàn ông mặc dù tiếc nuối nhưng cũng không cưỡng cầu, sang sảng chúc Mộc Nhã hạnh phúc. “Mộc Nhã, ngươi nói cảnh tượng vừa rồi nếu bị Minh Sanh thấy được, có ghen hay không a!” Lôi Gia Hãn thấy người đàn ông rời đi, liền xông ra, biểu tình vui sướng khi người gặp họa cùng e sợ cho thiên hạ bất loạn.
“Ngươi suy nghĩ nhiều quá.” Minh Sanh bây giờ, Mộc Nhã không dám xác định.
Lôi Gia Hãn lắc lắc đầu, nói:“Ta đã đem ảnh chụp chia Minh Sanh, thực chờ mong hành động của anh a.” Lôi Gia Hãn chỉ có thể khẳng định là Minh Sanh có hảo cảm với Mộc Nhã, về phần yêu không yêu không thể chắc. Vì vậy, cậu cảm thấy nhất định phải thức tỉnh anh một chút, làm cho anh hiểu được Mộc Nhã cũng không thiếu người theo đuổi, do đó sinh ra ý thức về nguy cơ.
“Gia Hãn.” Mộc Nhã chỉ nhẹ nhàng mà kêu tên cậu một tiếng, cách làm của cậu cô thật không tán đồng, nhưng vẫn không khỏi có chút chờ mong phản ứng của Minh Sanh. Cho dù biết rõ khả năng lớn là không có phản ứng gì, nhưng Mộc Nhã vẫn như cũ khát khao một phần kỳ tích. Bọn họ quen biết không lâu, thậm chí thời gian chân chính ở cùng nhau có thể đếm được trên đầu ngón tay, như vậy nàng thật sự được Minh Sanh yêu thích sao?
Mộc Nhã vẫn đều chờ mong Minh Sanh đáp lại, nhưng đợi thật lâu, đối phương cũng không có hồi âm, Mộc Nhã thất vọng không thôi.
Hội khánh công ( chúc mừng) không có kéo dài suốt đêm, ước chừng đến rạng sáng 3 giờ đoàn người liền tan, Lôi Gia Hãn cũng uống say lờ đờ ngẩn người nhìn Mộc Nhã đã ngủ. Nhìn Mộc Nhã như vậy, Gia Hãn đột nhiên tự hỏi hành động của cậu có đúng hay ko? Có lẽ cậu không nên nói cho Minh Sanh khi không biết chắc anh có trả lời lại không, điều đó làm cho cô khổ sở, bằng không thì cô sẽ không uống đến say như vậy.
Lôi Gia Hãn dìu Mộc Nhã đến trước cửa phòng, với tay lấy chìa khóa, đột nhiên liền thấy được có người đứng trước cửa nhà trọ, giật mình thiếu chút nữa rơi mất chìa khóa.
“Cô ấy uống rượu?” Minh Sanh rốt cục đợi được người, nhưng khi nhìn đến cô trong bộ dáng này, anh không khỏi nhíu mi.
Lôi Gia Hãn đem người giao cho Minh Sanh, vừa mở cửa vừa trả lời:“Ân, hôm nay buổi tối có cái chúc mừng hội, vui chơi hăng say quá.” Có một số việc ngươi biết ta biết trời biết đất biết liền được, Minh Sanh không cần biết nhiều như vậy.
Nhìn Minh Sanh nhẹ nhàng ôm Mộc Nhã đến trên giường, Lôi Gia Hãn từ biệt:“Ngươi đã đến đây, ta đây đi trước, có chuyện gì ngươi gọi điện cho ta là được.” Nói xong ngay lập tức rời đi nhà Mộc Nhã, để tránh Minh Sanh giữ lại, cậu hành động siêu mau. Thẳng đến ngồi vào phòng điều khiển, cậu mới bắt đầu cân nhắc mọi chuyện, có lẽ qua buổi tối hôm nay, Mộc Nhã liền hết khổ đâu.
Dụng ý của Gia Hãn Minh Sanh không cần nghĩ cũng đã đoán đến, hắn nếu ngay cả việc rời bỏ quê hương cùng Mộc Nhã ra nước ngoài, đã chứng minh rất nhiều chuyện. Nghĩ đến phía trước thu được tin nhắn, Minh Sanh thật muốn cười, người gửi tin tuy là Gia Hãn, nhưng Mộc Nhã không có khả năng không biết. Sở dĩ không nhắn trở về, là bởi anh muốn đứng trước mặt cô nói ra tâm ý của mình, hiện tại đợi được người, người lại đang hẹn hò với chu công.
Vì làm cho Mộc Nhã ngủ thoải mái chút, Minh Sanh tự mình thay Mộc Nhã lau mặt, nhìn khuôn mặt điểm tĩnh đang ngủ, tâm Minh Sanh cũng mềm yếu lại. Anh nhịn không được vươn tay sờ khuôn mặt cô, nghĩ lần đầu tiên gặp mặt cô chủ động tới gần, cùng với sau lại thổ lộ, quan tâm. Chính là như vậy, một cô gái cứ tĩnh lặng như nước, bất tri bất giác liền đi vào cuộc sống của anh, lấy một tư thế đặc biệt ngồi ôm trọn tâm anh.
Minh Sanh bồi Mộc Nhã một lát, liền rời khỏi phòng ngủ, ngồi ở trên sô pha.
Sau khi xác nhận cảm tình của bản thân, không có nghĩa là Minh Sanh là có thể tùy ý hưởng thụ những ngọt ngào cùng hạnh phúc mà tình yêu mang lại. Sự nghiệp thành công tất nhiên làm người ta mừng rỡ như điên, nhưng làm nhân vật công chúng anh không thể có một tình yêu không cố kỵ gì như bao người khác. Mộc Nhã mặc dù thân là người cũng trong vòng giải trí thật, cũng có tài năng và bản lãnh riếng, bọn họ cùng một chỗ hoàn toàn có thể nói là ông trời tác hợp cho. Nhưng người khác sẽ không xem như vậy, đường cảm tình của bọn họ cũng tuyệt đối không tốt như trong tưởng tượng.
Minh Sanh rất muốn cao giọng nói cho người trong thiên hạ, anh tìm được người bạn đời của mình, người chỉ thuộc về anh. Nhưng, không thể được, không phải sợ mất đi sự ủng hộ và hâm mộ của người xem, mà là sợ gây rắc rối cho Mộc Nhã. Tình yêu thủy chung là ngọt ngào, Minh Sanh không nghĩ Mộc Nhã cảm nhận được những hương vị khác ngoài ngọt ngào, ít nhất ở giai đoạn hiện nay, anh chỉ có thể để Mộc Nhã chờ đợi. Nhưng rồi sẽ có một ngày, anh sẽ tuyên cáo cho mọi người, cũng sẽ được đến sự chúc phúc từ phía họ. ( ngày ấy sẽ không đến!:(()
Mộc Nhã nặng nề nâng người ngồi dậy, mơ mơ màng màng đi vào phòng bếp rót một chén nước.
Giải quyết vấn đề miệng lưỡi khô, Mộc Nhã liền theo đường cũ quay về ngủ thêm, không ngờ lại thấy được bóng người ngồi trên sô pha, nhất thời bừng tỉnh. Cô nghẹn họng trân trối nhìn bộ dáng của Minh Sanh, không xác nhận kêu một tiếng:“rany?”
“Chúc mừng em, Mộc Nhã.” Minh Sanh đem một bó hoa lớn đưa cho Mộc Nhã, nói lời chúc mừng.
Mộc Nhã ngơ ngác mà tiếp nhận, một lúc mới ý thức được dĩ nhiên là thật sự, Minh Sanh thế nhưng xuất hiện trong nhà trọ của cô, rất làm cho người ta giật mình, cô đã muốn không thể diễn tả tâm tình lúc này của mình.“Cám ơn anh, nhưng mà sao anh lại đến đây?”
“Cô gái anh yêu đạt được biên kịch tốt nhất, chẳng lẽ anh không nên tới sao?” Minh Sanh dịu dàng nhìn về phía Mộc Nhã.
Mộc Nhã không ý thức được chuyện gì đang diễn ra, chờ lúc cô phản ứng lại lời Minh Sanh nói, trong lòng vô cùng rạo rực. Cô không dám dễ dàng biểu lộ ra tâm tình vui sướng của mình trên mặt, bởi vì cô sợ hãi đây chỉ là một giấc mộng xa vời, đồng thời cũng lo lắng là chính mình suy nghĩ linh tinh, có lẽ cũng không phải ý tứ kia.
“rany……”
Minh Sanh là người săn sóc, làm sao lại không biết cô nghĩ gì?“Mộc Nhã, em không cần nghĩ nhiều, chính là như em nghĩ. Anh thích em, muốn cùng em cùng một chỗ, đương nhiên với điều kiện là em không có thay đổi tâm ý.”
Đây là chuyện Mộc Nhã vẫn luôn hy vọng, mà khi giờ khắc này đột ngột đến, Mộc Nhã lại giật mình không biết nên làm gì. Chân thật đáng tin là cô vẫn như cũ thương anh, thậm chí so với trước kia càng yêu, cô nghĩ đến cô còn muốn chờ thật lâu, không từng nghĩ đến hạnh phúc tới là nhanh như vậy. Minh Sanh không có nói nữa, chính là vẻ mặt chân thành nhu tình nhìn Mộc Nhã, anh đang chờ cô, chỉ chờ đáp án của cô.
Mộc Nhã khẽ run bàn tay, tiến lên vài bước đứng trước mặt Minh Sanh, sau đó nhẹ nhàng mà ôm lấy anh, nói:“Cám ơn anh.”
Minh Sanh cũng ôm lấy Mộc Nhã, trong lòng trong vắt, thanh khiết. Tại một khắc này, anh nghĩ rằng cả đời này cũng sẽ không buông tay cô, không nên hỏi vì cái gì, chỉ là một loại trực giác mà thôi. ( Thảo nào ng ta vẫn nói trực giác con trai không bao h đúng)
“A Nhã, anh về sau gọi em là A Nhã được chứ?” Hai người buông ra lẫn nhau, Minh Sanh nói.
Mộc Nhã gật đầu nói tốt, như thế sẽ không tốt? Cứ việc trong nháy mắt ây, Mộc Nhã muốn cho anh gọi cô là Tiêu Tiêu, nhưng cô vẫn gạt bỏ ý niệm này ra khỏi đầu. Cô đã đủ may mắn, phải học cách thấy đủ, có chút những thứ không nên rất tham luyến. Nếu có thể, Mộc Nhã thật hy vọng thời gian vĩnh viễn dừng lại ở khoảnh khắc tốt đẹp này.
Cho dù không thèm nghĩ nữa, Mộc Nhã cũng có một loại nguy cơ, một loại nguy cơ về thời gian. Lúc Minh Sanh nói cho cô là bọn họ có thể ở cùng một chỗ, cô rất vui, nhưng vui vẻ thì thời gian mà cô ở bên Minh Sanh cũng chỉ còn lại ít ỏi. Mặc kệ còn có bao nhiêu thời gian, cô đều sẽ cống hiến tất cả cho người đàn ông này. Nhìn về phía Minh Sanh đang nấu ăn tại phòng bếp, Mộc Nhã kìm lòng không được liền tiến lên ôm lấy anh từ sau lưng, gắt gao, một chút khe hở đều không có.
“A Nhã, làm sao vậy?” Minh Sanh thực thích cảm giác bị ỷ lại này.
Mộc Nhã không có buông tay, cứ như vậy ôm anh lắc lắc đầu, nói:“Chỉ là em muồn ôm mà thôi.” Chỉ có như vậy cô mới có thể cảm nhận được sâu sắc xúc cảm chân thực.
Nói như vậy làm cho Minh Sanh đột nhiên đau lòng, anh xoay người ôm nhẹ cô đến sô pha, sau đó để cô nằm trên đùi anh, thay cô mát xa đầu, thân thiết nói:“Thế nào? Đau đầu lắm sao.”
“Có anh ở cái gì cũng tốt.” Nguyên lai yêu một người thật là nhìn hắn liền phảng nhiên có được toàn thế giới.
Minh Sanh nhìn bộ dáng hưởng thụ của cô, thả nhẹ lực cánh tay ra.
Mộc Nhã tỉnh lại lần nữa cô đã nằm trên giường, cô mất mát nghĩ đến giấc mộng rất đỗi chân thật kia, nếu hết thảy là thật thì thật tốt a. Cô đi vào toilet thu thập sạch sẽ mình rồi tới phòng khác, nhìn đến vài món đồ ăn bày trên bàn, nhất thời kinh ngạc, vọt nhanh tới phòng bếp.
“A Nhã, tỉnh, nhanh đi rửa mặt ăn cơm.” Khi Mộc Nhã tiến vào, Minh Sanh vừa lúc dọn dẹp sạch sẽ phòng bếp.
Mộc Nhã tâm bùm bùm đập mạnh không ngừng, cô đi đến bên người Minh Sanh, cầm tay anh, sau đó ở lúc anh nhìn qua, rất là lớn mật nói:“Hôn em.” Minh Sanh không rõ lắm, thẳng đến lúc Mộc Nhã lại lặp lại, anh mới biết được Mộc Nhã không đùa..
Minh Sanh nghe theo lời Mộc Nhã, cúi dầu hôn nhẹ lên làn môi cô.
Xúc cảm ấm áp rơi thẳng vào đáy lòng, mà lúc Minh Sanh đang muốn rời đi, Mộc Nhã lại hợp thời ôm lấy cổ anh, dâng lên làn môi đỏ mọng của mình, không cho Minh Sanh lui bước. Minh Sanh hiển nhiên cứng đờ, nhưng lập tức phản ứng, nhiệt tình đáp lại cái hôn của Mộc Nhã. Nụ hôn của anh vô cùng nhiệt tình cùng kịch liệt, anh một tay ôm lấy vòng eo của Mộc Nhã đem người cô dán vào người anh, một tay nắm lấy gáy cô.