• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vinh Cảnh Dương một tấc cũng không rời canh giữ trước giường bệnh Bạch Hiếu Thanh, cậu sợ mình vừa rời khỏi Hiếu Thanh liền tỉnh. Cậu gần như đặt cả trái tim vào việc chăm sóc Hiếu Thanh, chốc chốc lại nhịn không được đi sờ trán của Hiếu Thanh, chỉ sợ nhiệt độ còn không giảm. Sau nhiệt độ giảm xuống, nhìn đến khuôn mặt yếu ớt kia, cậu vẫn nhịn không được lo lắng.”Vinh Cảnh Dương, Hiếu Thanh thế nào, đã hết sốt chưa?” Đinh Hà vừa vào cửa liền khẩn trương hỏi thăm bệnh tình Hiếu Thanh.

Vinh Cảnh Dương thở dài một chút, ý bảo Đinh hà đi ra ngoài nói.”Đã hết sốt, thầy thuốc nói chỉ cần nghỉ ngơi vài ngày là ổn.”

Đinh Hà gật đầu tỏ vẻ hiểu được, nói:”Tôi đây yên tâm, cả ngày hôm nay cậu mệt đến chết đi! Đi về trước mà nghỉ ngơi một thời gian, đến lượt ta chăm sóc Hiếu Thanh.” Hiếu Thanh là người rất chú trọng đến đời sống cá nhân, từ lúc quen nàng đến giờ còn chưa thấy nàng bị bệnh qua, hiện tại không biết vì sao, lại đột nhiên ngã bệnh.

“Không, vẫn là để ta thôi! Cô Đinh. Hơn nữa cô còn phải lên lớp, không phải sao?” Vinh Cảnh Dương từ chối lời đề nghị của Đinh Hà.

Đinh hà nhìn ra được sự nghiêm túc cùng kiên định trong đôi mắt Vinh Cảnh Dương, không lại khuyên cậu, chỉ ngồi cùng Hiếu Thanh trên giường bệnh một lúc rồi đi ngay.

Hiếu Thanh vừa mở mắt ra đầu tiên nhìn thấy bóng hình Vinh Cảnh Dương, mặt cậu hướng phía cửa sổ, đưa lưng về phía nàng. Hiếu Thanh không có gọi cậu, cứ lẳng lặng như vậy mà nhìn cậu, không đành lòng quấy rầy. Thẳng đến Vinh Cảnh Dương quay đầu lại mắt đối mắt nhìn cô, rồi vui sướng chạy tới trước giường bệnh, nói:” Cô Bạch, cô tỉnh rồi?”

“Cám ơn em, em Vinh*.” Hiếu Thanh mặt hàm mỉm cười, nói.
  • Gọi  này cho thân hơn nhé! mãi mới nghĩ ra cái xưng hô dởm này, ai nghĩ ra cái hay hơn cầu đóng góp!!! Nguyên văn là Vinh đồng học, thực ra ban đầu định để nguyên cho đỡ phiền, sau Tình Tình lại đổi lung tung loạn xạ hết cả lên. Hết lời.
Vinh Cảnh Dương không quan tâm nói:”Là bổn phận của em, thưa cô. Đúng rồi, cô, cô còn có chỗ nào không thoải mái không, để em gọi bác sĩ?” Vinh Cảnh Dương theo phản xạ muốn chạm đến trán Hiếu Thanh, lại tại lúc giữa không trung ý thức được hành vi thất lễ của mình, liền rút tay trở về.

“Cô nghĩ lại nghỉ ngơi hai ngày sẽ không vấn đề, nhưng cô nghĩ hỏi là chúng ta có thể về nhà không?” Chỉ là cảm hơi nặng tí mà thôi, không cần phải nằm viện.

Lúc tiêm buổi sáng, Vinh Cảnh Dương cũng đã hỏi qua bác sĩ, có thể xuất viện. Nói:”Đương nhiên có thể, đến em đỡ cô đứng lên.”

Hiếu Thanh tùy ý Vinh Cảnh Dương đem chính mình nâng dậy, thậm chí thay chính mình mặc quần áo, nhưng khi cậu muốn đỡ cô đi, cô khẽ từ chối, nói:” Em Vinh, cô chỉ là cảm nhẹ mà thôi, không phải vừa giải phẫu hay gì, cho nên không cần khoa trương như vậy.”

Ở trên đường trở về, Vinh Cảnh Dương tiếp một chiếc điện thoại, sắc mặt nhất thời có chút không thích hợp.

“Em Vinh, làm sao vậy?” Hiếu Thanh thân thiết nhìn cậu.

Vinh Cảnh Dương nhìn về đôi mắt dịu dàng kia, giật giật khóe miệng, nói:”Mẹ em bị bệnh, rất nghiêm trọng.” Tin tức mẹ cậu nằm ở phòng chăm sóc đặc biệt với Vinh Cảnh Dương mà nói là rất bất ngờ, người mẹ luôn khỏe mạnh của cậu sao đột nhiên lại nằm viện? Lòng cậu thật loạn, rất cần một ai đó để nói chuyện.

“Chúng ta đây hiện tại chạy trở về đi!” Ở trong đầu óc hiện lên bốn chữ ” trời cũng giúp ta”, Hiếu Thanh cũng quả thật lo lắng thay cậu.

Vinh Cảnh Dương nghe nói vậy như tìm được chỗ dựa lớn, nói:”Đúng, chúng ta hiện tại trở về đi, hiện tại.” Vừa nói vừa lập tức chạy trở về ký túc xá, chút không có điều cố kỵ đến Hiếu Thanh vẫn là bệnh nhân, mà đối việc này, Hiếu Thanh không có oán giận, phi thường phối hợp cậu.

Ngồi trên xe buýt đến thành phố, Vinh Cảnh Dương lúc này mới chậm rãi tiêu hóa tốt chuyện mẹ cậu bị bệnh, mà cũng lúc này, hắn mới nhận ra Hiếu Thanh còn đang bệnh. Nhìn Hiếu Thanh ngủ gật ngồi bên cạnh, nội tâm Cảnh Dương trào ra niềm xúc động. Rõ ràng cô ấy không cần đi theo, hoặc có thể nói cho cậu rằng cô vẫn là bệnh nhân, là vì lo lắng đi, bởi vì lo lắng cho nên mới liều lĩnh trở về cùng cậu, nghĩ đến loại khả năng này, Cảnh Dương có chút mừng thầm.

Vì làm cho Hiếu Thanh có thể càng thoải mái mà ngủ gật, Vinh Cảnh Dương chậm rãi đem bả vai đưa lại gần, thẳng đến Hiếu Thanh chậm rãi chậm rãi tới gần cậu, bả đầu tựa vào trên vai cậu, cậu mới thở dài nhẹ nhõm một hơi, đồng thời tâm cũng yên ổn nhiều. Vừa xuống máy bay, Vinh Cảnh Dương liền thay Hiếu Thanh gọi một chiếc xe taxi, nói:”Cô, cô đi về trước, em đi bệnh viện.”

“Đi lên đi, cô cũng phải đi bệnh viện.” Hiếu Thanh ngồi vào ghế trong, nói.

“Không cần phiền toái vậy, cô à, em có thể tự đi.” Vinh Cảnh Dương không quên Hiếu Thanh vẫn đang cảm mạo.

Dưới sự kiên trì của Hiếu Thanh, Vinh Cảnh Dương cuối cùng vẫn lên xe, hai người cùng đi bệnh viện.

Có thể nói là sau khi đến bệnh viện, Hiếu Thanh toàn bộ hành trình cùng đi với Vinh Cảnh Dương, chẳng sợ thân thể cô không khỏe, cũng không có câu oán hận. Thẳng đến xác nhận Vinh Cảnh Dương đã suy nghĩ chín chắn về bệnh tình mẹ cậu, cô mới kéo thân thể mệt mỏi không chịu nổi về căn hộ.

Sau khi mẹ Vinh bị bệnh, Hiếu Thanh cách vài ngày sẽ đi thăm bệnh, mỗi lần thăm bệnh đều sẽ mang theo canh tự nấu. Tước khi tiếp xúc với Vinh mẹ, Hiếu Thanh còn lo lắng Vinh mẹ là người không phân đúng sai, hóa ra tất cả đều là cô suy nghĩ quá nhiều. Ngược lại, Vinh mẹ là người dễ làm quen, thật nhiệt tình, giống với Vinh Cảnh Dương vậy.

“Dương dương, cô giáo mấy đứa không sai nga.” Vinh mẹ nhìn hướng đứa con đang gọt táo thay bà.

Vinh Cảnh Dương thở dài một hơi, nói:”Mẹ, mẹ rốt cuộc muốn nói cái gì, con là con của mẹ, không phải khách hàng của mẹ, không cần quanh co lòng vòng với con.” Vừa thấy vẻ mặt của mẹ cậu, cậu liền biết ý của Vinh mẹ không chỉ như vậy.

“Ta nói con, con có muốn đuổi theo vị giáo viên kia không, Thiện Thiện mặc dù tốt, nhưng đã là của người khác, con nên tìm người khác tốt hơn, con thấy thế nào?” Vinh mẹ rất thích Hiếu Thanh, người xinh đẹp lại dịu dàng, còn có tay nghề làm đồ ăn ngon, lại là giáo viên đại học. Người như vậy ở xã hội hiện nay cũng không dễ mà tìm được, quan trọng là người phải tốt, tóm lại vô luận nhìn từ phía nào, Vinh mẹ đều cảm thấy đặc biệt thích hợp.

Vinh Cảnh Dương thiếu chút nữa cắt phải tay, nói:”Mẹ, ngài nói cái gì vậy? Đó là cô giáo con.”

“Cô giáo thì thế nào, con lập tức liền tốt nghiệp không phải sao?” Vinh mẹ hoàn toàn không quan tâm mấy vấn đề này.

“Mẹ, điều này khó có thể xảy ra. Con cùng với cô Bạch dù sao cũng hơn kém nhau vài tuổi. Không cần nhìn con kiểu khinh bỉ như vậy, con yêu một người đương nhiên sẽ không để ý mấy thứ đấy, chỉ là ta không quan tâm cũng không có nghĩa là cô ấy không quan tâm, dù sao việc này không có khả năng, mẹ không cần miên man suy nghĩ.” Vinh Cảnh Dương cảm thấy ý nghĩ này của mẹ thật không hợp.

Vinh mẹ lắc lắc đầu, hỏi một câu:”Dương dương, con có chắc con còn yêu Đổng Thiện Thiện sao?”

“Đương nhiên, con chỉ yêu cô ấy.” Vinh Cảnh Dương cao giọng phản bác.

Vinh mẹ chỉ cười cười, nói:”Con nhưng là con ta, có nhiều lúc ta vẫn hiểu rõ hơn con, con tốt nhất là sớm một chút thấy rõ ràng bản thân muốn cái gì. Đừng đem chuyện quá khứ áp đặt trên người mình, con phải biết rằng, một số người sẽ không đứng tại chỗ để chờ con.”

“Mẹ, ngài không thể không quan tâm mấy chuyện này sao? Con thấy mẹ là nghĩ nhiều lắm nên mới bị bệnh, chuyện của con tự con lo, còn mẹ, mẹ nghỉ ngơi đi.” Vinh Cảnh Dương cảm thấy ý tưởng của Vinh mẹ thật buồn cười, cậu rất thích cô Bạch, nhưng là cái loại thích này không phải là thích giữa tình yêu nam nữ. Cũng thừa nhận là đi rất gần cô Bạch*, có lẽ chính là bởi vậy mới khiến mẹ hiểu nhầm đi! Cậu lại không ngu ngốc, sao lại không phân rõ đến cùng mình yêu ai.

* tức là hay đi cùng nhau ấy

“Hiếu Thanh, đến, nếm thử tay nghề của bác, xem có thụt lùi tí nào không.” Trường học đã nghỉ, Hàn mẹ cũng dần dần rảnh rỗi. Cho nên khi biết Hiếu Thanh trở về, vô cùng vui vẻ đi làm đồ ăn, mà tại lúc Hiếu Thanh vừa vào cửa, bà liền múc lên một bát súp. Nhìn đứa con gái qua một thời gian lại gầy đi một vòng, bà lại đau lòng.

Hiếu Thanh thổi thổi uống một ngụm, trên mặt nở rộ nụ cười xinh đẹp, nói:”Vẫn ngon như trước ấy, bác thật giỏi, bác ạ.”

“Con trước ngồi xem tin tức nhé, Tuấn Thiên bọn họ sắp trở lại rồi, bác đi chuẩn bị bữa tối.” Hàn mẹ lấy qua bát đã uống cạn, nói.

Hiếu Thanh cũng không ngồi không như vậy, cô hơi xắn tay áo, nói:”Bác, lời này bác nói ngược mất rồi, bữa tối nay, để con làm đi, cũng để con xem xem con chỗ nào còn không bằng ngài.”

“Vậy cùng nhau làm đi! Bác làm trợ thủ cho con.” Hàn mẫu vốn là muốn để Hiếu Thanh nghỉ ngơi, nhưng bà hiểu Hiếu Thanh là đứa nhỏ nói là phải làm, liền không từ chối, huống hồ bà đã thật lâu không nấu cơm cùng Hiếu Thanh, còn có thể nhân cơ hội này liên lạc cảm tình. Từ đứa nhỏ này chuyển ra ngoài, mỗi ngày bà đều lo lắng con bé có ăn được ngủ được mặc đẹp không, ngẫm lại đều cảm thấy đau lòng.

Tuấn Thiên cùng Thiện Thiện vừa vừa vào cửa chợt nghe đến tiếng cười tràn ra từ phòng bếp, trong lòng không hiểu mất mát. Thiện Thiện biết từ xưa đến nay mối quan hệ mẹ chồng nàng dâu khó giải, nhưng cô như trước đối tốt với Hàn mẹ, không cầu bà có thể thân mật với cô như con gái, nhưng ít nhất không cần có khoảng cách như bây giờ, giống như trong cái nhà này, cô chỉ là cái khách mà thôi vậy. Ở trong lòng, Thiện Thiện rất hâm mộ Bạch Hiếu Thanh, bởi vì Hàn mẹ thực sự rất tốt với cô ấy, cô ấy cùng Hàn mẹ chỉ cần đứng ở cùng nhau nói chuyện gì đó, Hàn mẹ liền thao thao bất tuyệt*, ngay cả khuôn mặt cũng rực rỡ hẳn.

* thao thao bất tuyệt: nói liên hồi không nghỉ

Tuấn Thiên nhìn ra tâm lý của Thiện Thiện, siết chặt tay cô, nói:”Con dâu ăn dấm chua của con gái mẹ chồng, không nên nga.” Anh thừa nhận mẹ đối xử khác biệt giữa Hiếu Thanh và Thiện Thiện, nhưng này thì thế nào, mẹ đã nhận Đồng Đồng rồi cơ mà? Huống chi người đi cùng với Thiện Thiện cả đời là anh. Hơn nữa Hiếu Thanh Thiện Thiện vốn là không giống nhau, về sau sẽ tốt thôi, chờ có đứa nhỏ.

Nhưng đấy không phải là con gái ruột! Thiện Thiện dưới đáy lòng nghĩ như vậy. Thấy đủ thường là lời răn với Thiện Thiện, cô hiểu được mình không nên nghĩ như vậy, nhưng có một số việc, có chút người cô nhịn không được đi ghen tị. Nghĩ vậy, Thiện Thiện cảm thấy mình cần điều chỉnh lại tâm tính, Hàn mẹ đối cô đã rất tốt rồi, cô hẳn nên cảm thông với bà.

“Mẹ, chị Hiếu Thanh, có gì cần giúp không ạ?” Thiện Thiện đi vào phòng bếp, dò hỏi.

Hàn mẫu nhìn một vòng, nói:”Nên làm đều đã làm gần xong, chỉ chờ chị Hiếu Thanh của con hạ nồi xuống thôi.”

Thiện Thiện rất muốn hỗ trợ lại một lần nữa bị cự tuyệt, cảm thấy hơi tổn thương. Hiếu Thanh tuy rằng vội vàng làm việc, nhưng vẫn chú ý đến cảm xúc Thiện Thiện, mở lời:”Thiện Thiện a, chị còn không hưởng qua đồ ăn em làm đâu? Không bằng em thử làm một món xem thế nào?”

“Thật sự?” Thiện Thiện ánh mắt vốn đang cụp bỗng sáng hẳn lên.

“Đương nhiên là thật.” Hiếu Thanh vừa nói vừa kéo lấy Đổng Thiện Thiện, còn tự mình mặc tạp dề giúp cô nàng.

Bữa tối hoàn thành dưới sự chăm chút của ba người phụ nữ, nhìn một bàn đầy đồ ăn, Hàn cha tán thưởng:”Tiểu tĩnh, hôm nay vất vả con a.”

Hàn mẹ đáp:”Vất vả là con gái, mẹ chỉ lúc đầu phải làm thôi.” ( Gọi thân mật)

Hiếu Thanh làm hai phần ba đồ ăn, nhưng có một bộ phận nhỏ công lao là do Thiện Thiện làm.”Bắc, bác đừng nói như vậy, nếu không có ngài, con cũng không làm được một bàn lớn như vậy, đến, trước nếm thử món này xem ạ, là Thiện Thiện tự làm đấy, con vừa rồi ăn vụng một chút, hương vị tốt lắm.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK