• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Editor: To be or not to be

download

Bữa cơm này bởi vì có sự tham dự của Tiêu Giác, mà lời nói của Đường Ngọc Kỳ trở nên ít không thể ít hơn. Liễu Tĩnh cũng không nói gì nhiều, chỉ dùng hành động chứng minh chủ quyền của mình, về phần Tiêu Giác, cậu ta chính là người nói nhiều nhất, để tìm hiểu hay cũng chính là để ám hiệu điều gì đó, điều này khiến người nghe là Đường Ngọc Kỳ cảm thấy thật không thoải mái. Anh theo phản xạ nhìn về phía Liễu Tĩnh, Liễu Tĩnh chỉ là lấy tay mình cầm tay anh để an ủi.

“Cô không để ý việc này sao?” Dọc theo đường đi Đường Ngọc Kỳ vẫn rối rắm vấn đề này, anh muốn hỏi lại không dám hỏi. Có lẽ là anh đang sợ đáp án sẽ không như mong muốn của anh! Anh cùng lúc hy vọng Liễu Tĩnh bác bỏ cùng lúc lại hy vọng cô khẳng định. Cho nên sau khi về nhà, anh suy nghĩ lâu thật lâu, mãi đến khi Liễu Tĩnh rửa mặt xong đi ra, anh mới hỏi ra vấn đề này.

Liễu Tĩnh không có trả lời, cô ném khăn trong tay cho anh, nói:”Lau khô tóc.”

Đường Ngọc Kỳ giật mình một lúc mới lấy khăn qua nhẹ nhàng giúp cô lau mái tóc đen mượt ấy, trong lòng anh hơi buồn bực. Bởi vì phản ứng này của Liễu Tĩnh phải chăng có nghĩa là cô chẳng hề để ý anh như anh vẫn tưởng? Có lẽ anh cần làm điều gì đó? Để cô yêu anh trước khi anh yêu phải cô.

Sau khi tóc không còn nhỏ nước Liễu Tĩnh liền ngăn lại tay của Đường Ngọc Kỳ, cô bảo anh qua ngồi bên mình, Đường Ngọc Kỳ tâm tình có chút mất mát, thực nhu thuận đi qua ngồi xuống. Không nghĩ rằng vừa ngồi xuống đã bị Liễu Tĩnh đẩy ngã xuống sô pha, ngay sau đó cô ngồi xuống trên người Đường Ngọc Kỳ. Đường Ngọc Kỳ bị hành động này làm cho cả người trở nên nóng, mà cũng bởi vì động tác vừa rồi, mà lúc này áo choàng tắm của Liễu Tĩnh đã hơi khẽ buông lỏng ra, thậm chí mơ hồ có thể nhìn đến phong cảnh dụ hoặc phía dưới

“Em đang trả lời vấn đề vừa rồi của anh đây” Ngồi ở Đường Ngọc Kỳ trên người, Liễu Tĩnh giống như một nữ vương ngạo nghễ mà nhìn người đàn ông dưới thân. Vừa nói xong cô liền ngả mình xuống người Đường Ngọc Kỳ, nhiệt tình hôn anh, thậm chí dùng cả thân mình để dụ hoặc anh. Vừa mới bắt đầu, Đường Ngọc Kỳ còn hơi cứng ngắc, sau dưới sự chỉ dẫn của Liễu Tĩnh anh cũng bắt đầu đáp lại.

Theo độ ấm càng lúc càng cao, Đường Ngọc Kỳ cũng có dấu hiệu không khống chế được.

Liễu Tĩnh ngay tại thời khắc mấu chốt đẩy ra Đường Ngọc Kỳ, sau đó lau lau khóe miệng, nhìn dưới thân Đường Ngọc Kỳ sắc mặt ửng hồng, cảm nhận được lều trại của anh đang trỗi dậy ( cậu nhỏ), mị hoặc cười. Ngay lúc nàng chuẩn bị cởi bỏ lớp vải trói buộc này, Đường Ngọc Kỳ lại lấy tay đè lại, cắn môi nhìn chằm chằm Liễu Tĩnh. Liễu Tĩnh xoay người xuống khỏi người anh, nói:”Có lẽ anh nên đi toilet giải quyết một chút vấn đề.” Có một số việc có thể bắt buộc, nhưng việc này mà cũng bắt buộc sẽ khiến cho hương vị bị mất đi.

Đường Ngọc Kỳ nhanh chóng chạy vào toilet, anh thậm chí không dám nhìn thẳng mình ở trong gương. Ngay lúc anh nghĩ cô sẽ tiếp tục làm, cô lại dừng tay, điều này khiến Đường Ngọc Kỳ thật ngoài ý muốn, cũng quả thật thật không ngờ. Cô ấy có lẽ vẫn để ý anh, nghĩ như vậy, anh thế nhưng cảm thấy hơi vui mừng.

“Đường Ngọc Kỳ, anh không định nói cái gì với em sao?” Một ngày này hai người từ bên ngoài ăn cơm trở về, Liễu Tĩnh liền chất vấn. Hôm nay Đường Ngọc Kỳ làm cho người ta cảm giác thần kỳ im lặng, im lặng đến nỗi khiến cho mọi người bỏ qua sự tồn tại của anh. Lúc nói chuyện với anh, anh như không nghe được. Nói không có chuyện gì xảy ra, Liễu Tĩnh tuyệt đối không tin. Mà có thể khiến Đường Ngọc Kỳ trở nên khác thường như thế không ai khác cũng chỉ có nữ nhân vật chính lưu hiểu.

Quả nhiên Đường Ngọc Kỳ không có bất kỳ phản ứng gì.

“Lưu hiểu muốn kết hôn?” Có kịch tình làm căn cứ, Liễu Tĩnh làm sao lại không suy ra được.

Vừa nghe đến tên Lưu Hiểu, Đường Ngọc Kỳ liền hoàn hồn lại, anh nhìn Liễu Tĩnh, không nói gì. Cứ việc như thế, Liễu Tĩnh lại từ đôi mắt xinh đẹp ấy thấy được nỗi đau thương vô tận, bởi vậy có thể thấy được địa vị của Lưu Hiểu trong cảm nhận của người này. Lúc sau Liễu Tĩnh chỉ nói một câu:”Ngoan ngoãn đi ngủ một giấc, một giấc vừa tỉnh không có chuyện gì xảy ra cả.”

Nằm ở trên giường, Đường Ngọc Kỳ nội tâm đau đớn tột cùng, giờ khắc này anh bắt đầu cảm thấy mê man về tương lai, anh không biết cuộc sống về sau nên tiếp diễn như thế nào. Phía sau Liễu Tĩnh ôm gối đầu đi đến, cái gì cũng chưa nói liền nằm đến bên người Đường Ngọc Kỳ, sau đó ôm lấy anh, nói:”Mặc kệ tương lai xảy ra chuyện gì, em đều vẫn sẽ ở bên cạnh anh.”

Mất đi lưu hiểu, có lẽ anh cũng không phải hai bàn tay trắng, ít nhất anh còn có người con gái này, tuy rằng cô không phải người anh yêu.

“Đường Ngọc Kỳ, nếu không tỉnh em không ngại dùng cách hoàng tử đã sử dụng để khiến công chúa tỉnh lại.” Liễu Tĩnh rời giường sớm đi mua bữa sáng, lúc trở về Đường Ngọc Kỳ thế nhưng còn ở trên giường, làm bộ như còn đang ngủ. Ngay sau đó Đường Ngọc Kỳ quả nhiên mở mắt, đôi mắt thâm xanh nhìn qua Liễu Tĩnh liền đi rửa mặt. Nghe tiếng rửa mặt truyền từ toilet ra, Liễu Tĩnh đi phòng bếp chuẩn bị bát đũa.

Sau khi Liễu Tĩnh chuyển vào, cô chưa bao giờ đi mua bữa sáng, đương nhiên, bọn họ bình thường cũng đều ăn ở bên ngoài. Đường Ngọc Kỳ chậm rãi anh bánh bao, trong lòng lại cảm thấy như có dòng nước ấm chạy qua.”Hôm nay có thể đi cùng tôi tham gia một bữa tiệc cưới không?” Nếu có người nào đó làm bạn bên người, có lẽ anh ít nhất sẽ không khổ sở như vậy.

Liễu Tĩnh sao có thể không đáp ứng, nói:”Không thành vấn đề.”

Tiệc cưới là giữa trưa hôm nay, Liễu Tĩnh liền xin phép nghỉ ngồi ở bên người Đường Ngọc Kỳ. Anh đi làm cô ngồi bên, cũng không quấy rầy anh.

Đường Ngọc Kỳ cùng Liễu Tĩnh tính thời gian gần đến mới đi, bởi vì tắc đường, lúc đến bữa tiệc đã bắt đầu một lúc.

Hầu như là sau khi nhìn đến Lưu Hiểu, Đường Ngọc Kỳ ánh mắt liền chạy chung quanh cô ấy, nếu không phải Liễu Tĩnh véo anh một cái, anh có lẽ không thể thu về cái nhìn đắm đuối ấy. Rất nhanh, liền đến phiên cô dâu chú rể kính rượu mừng, một lúc liền đến phiên bọn họ.

“Đường Ngọc Kỳ, cám ơn cậu tới tham gia tiệc cưới của bọn mình.” Lưu hiểu cũng không phải người phụ nữ rất đẹp, nhưng là người phụ nữ khiến người khác nhìn vào cảm thấy vô cùng thoải mái.

Đường Ngọc Kỳ xiết chặt cái chén trong tay, miễn cưỡng cười, nói:”Hẳn là.”

“Vị tiểu thư này Đường tiên sinh chẳng lẽ không nên giới thiệu một chút sao?” Chú rể là người bộ dạng khá đẹp trai, cái nhìn của anh ta với Lưu Hiểu quả thực có thể làm chết chìm không biết bao người bên ngoài. Biết rõ Đường Ngọc Kỳ có một chút cảm tình với vợ mình, nhưng gương mặt anh ta cũng không thể hiện cái gì.

“Tương lai Đường phu nhân.” Liễu Tĩnh tự giới thiệu.

“Vậy chúc mừng cậu, đến lúc đó tớ nhất định chuản bị hai bao tiền lì xì.” Thời gian hữu hạn, Lưu Hiểu nói xong câu đó uống xong rượu liền đi bàn tiếp theo.

Đường Ngọc Kỳ cầm rượu trong tay uống một hơi cạn sạch, thậm chí còn không đã nghiền, một ly lại tiếp một ly. Liễu Tĩnh không có ngăn cản anh, chính là ở một bên cẩn thận chăm sóc anh, gắp rau cùng nói chuyện với anh, có vẻ như cũng không lo lắng việc anh uống rượu.

Kết quả không ngoài sở liệu, Đường Ngọc Kỳ uống đến đi đường đều ngã trái ngã phải.

Liễu Tĩnh mất rất nhiều sức mới đem Đường Ngọc Kỳ mang trở về nhà, đút ít nước sau đó liền không để ý gì đến anh nữa.

Đường Ngọc Kỳ là bị đau đầu mà tỉnh lại, dù sao thì anh uống nhiều rượu đế như vậy. Vừa ra phòng ngủ liền thấy được bóng dáng đang bận việc ở phòng khách của Liễu Tĩnh, tâm anh vừa động, đi qua chủ động ôm lấy cô. Anh rất biết ơn cô, hôm nay nếu không có cô, anh nhất định sẽ càng khó qua, cám ơn cô vì hôm nay đã thoái nhượng cùng làm bạn.

Đường Ngọc Kỳ ôm chặt thân hình mềm mại, đột nhiên hỏi:”Em sẽ không rời khỏi anh đúng không?”

Liễu Tĩnh khẳng định nói:”Sẽ không.”

“Vậy nửa năm sau thì sao?” Đường Ngọc Kỳ không quên ước định giữa hai người.

“Anh cảm thấy anh còn có đường sống để lựa chọn sao?” Ước định chỉ là đối sách tạm thời để ứng phó thôi, trên thực tế, mặc kệ kết quả đến tột cùng như thế nào, Liễu Tĩnh đều không có tính buông tha Đường Ngọc Kỳ, đời này, Đường Ngọc Kỳ anh chỉ có thể cùng Liễu Tĩnh cô cột vào cùng nhau.

Đường Ngọc Kỳ im lặng, chính là đẩy ra Liễu Tĩnh. Tức thì mạnh hôn Liễu Tĩnh, kịch liệt mà hung mãnh, đây không phải hôn a, là cắn thì đúng hơn. Liễu Tĩnh cũng không chịu yếu thế, đáp lễ anh. Thẳng đến trong miệng truyền đến mùi máu tươi, Đường Ngọc Kỳ mới chậm rãi nhẹ lại. Kế sau đó là nụ hôn ôn nhu mà triền miên, đi thẳng vào lòng người, khiến tâm người ta trở nên ngứa ngáy khó chịu. Liễu Tĩnh thuận theo khát vọng trong lòng, đưa tay dò xét vào áo sơ mi của Đường Ngọc Kỳ.

Trong lúc nhất thời, Đường Ngọc Kỳ trong đầu chỉ có một ý tưởng, chính là sở hữu người phụ nữ này

Tuân theo bản năng của người đàn ông, anh ôm Liễu Tĩnh đem cô đặt ở trên giường, một bên hôn cô một bên cởi xuống quần mình, áp lực được giải phóng sau liền động thủ bắt đầu cởi quần áo trên người Liễu Tĩnh. Liễu Tĩnh cảm thụ được đối phương không kiên nhẫn, ngay lúc anh muốn xé bỏ quần áo, nói:”Anh nếu dám xé, tôi liền đẩy anh xuống.”

Đặc hữu có chứa tình – dục thanh âm nghe vào làm cho hô hấp của Đường Ngọc Kỳ lại nặng vài phần, anh chịu đựng dục vọng đang ngấm ngầm phá xác mà ra, nhanh chóng cởi ra quần áo trên thân Liễu Tĩnh. Phần bên dưới – thân váy càng trực tiếp, trực tiếp kéo xuống khóa kéo, tay dọc theo quần nhỏ của cô, lột xuống.

……

Ánh nắng buổi sáng xuyên qua tấm màn chiếu phủ trên người hai người đang ôm nhau ngủ say sưa trên giường.

Đường Ngọc Kỳ tỉnh lại trước, sau khi thấy được vật khác thường trong tay, anh lập tức nhớ lại chuyện xảy ra ngày hôm qua, khuôn mặt tuấn tú không khỏi dâng lên những nét ửng hồng. Nhất là nhìn đến những vết xanh tím trên người người con gái, lại thấy xấu hổ vô cùng.

Anh cẩn thận rút ra những phần da thịt chạm nhau với Liễu Tĩnh, mỗi lần động liền quan sát đến biểu tình Liễu Tĩnh, e sợ cô sẽ tỉnh lại.

Liễu Tĩnh xoa xoa mắt ngồi dậy liền gặp vừa vặn đi vào cửa Đường Ngọc Kỳ, anh chỉ cần nhìn đến Liễu Tĩnh liền nghĩ đến những dấu vết trên người cô, cho nên anh bỏ lại một câu:”Chuẩn bị… chuẩn bị ăn điểm tâm.” Liền bỏ chạy ra ngoài.

Chờ Liễu Tĩnh thu thập xong xuôi, đã là mười phút sau.

“Nên xem không nên xem đều nhìn hơn nữa còn sờ soạng, Đường Ngọc Kỳ, có cần như vậy không?” Nhận lấy cháo từ tay Đường Ngọc Kỳ, Liễu Tĩnh lớn mật nói ra những lời này, mặt không đỏ tâm không động. May mắn Đường Ngọc Kỳ không có uống cháo, bằng không chắc chắn sẽ phun ra khắp nơi, cho dù như vậy, Đường Ngọc Kỳ cũng sợ tới mức ho không nhẹ.

Liễu Tĩnh cũng không đợi Đường Ngọc Kỳ nói cái gì, tiếp tục nói:”Cháo này là anh làm?”

“Phải.” Đường Ngọc Kỳ hiện tại ngẫm lại có chút hối hận không kịp, phía trước luôn luôn tại bên ngoài ăn là vì anh biểu lộ ra anh sẽ không làm, nhưng hiện tại lời nói dối đều bị nhìn thấu qua. Anh nhất thời không biết nên ứng đối thế nào, có thể bị trách cứ hay không đây?

“Về sau bữa sáng anh phụ trách.”

“Ngày hôm qua em cùng anh đi tham gia tiệc cưới của tình nhân cũ của anh, cái giá là nụ hôn buổi sáng khi đi làm, mỗi ngày không thể thiếu.”

Sau khi tính toán xong sổ sách, Đường Ngọc Kỳ tự thân tự thể nghiệm một hồi. Phong cách hành sự của người con gái này qua ở chung anh đã hiểu được vài phần, hiện tại nghe xong cũng không cảm thấy có cái cái gì, nhất là sau khi đã trải qua ngày hôm qua thân mật tính sự, để hắn làm việc này cũng quá không khó khăn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang