• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Editor: Tiểu Tình Tình

Beta: Mặc
Bạch Hiếu Thanh trở về đã nói cho Hàn mẹ, sau khi đến sân bay cũng đã báo bình an. Nay cô ở bệnh viện, nhưng không nghĩ nói cho Hàn mẹ biết, chỉ khiến người khác thêm phiền. Nhưng buổi chiều tầm bốn giờ cô vẫn gặp được vội vã đuổi tới bệnh viện Hàn mẹ, cùng đến còn có Thiện Thiện. Đối với việc Hàn mẹ đến, Bạch Hiếu Thanh rất bất ngờ, nói:”Bác Hàn, sao bác lại tới đây?”

“Cái đứa bé này, chuyện lớn như vậy, còn muốn gạt ta sao?” Hàn mẫu trách cứ nhìn về phía Bạch Hiếu Thanh, đứa bé này là bà một tay nuôi lớn, mặc dù không phải con ruột, lại không khác con ruột là bao, hơn cả thế bà dồn biết bao tâm huyết vào đứa bé này. Vốn lòng tràn đầy sung sướng ngóng trông con bé trở thành con dâu mình, kết quả là con lại vô tình nói cho bà, bà có thể nói gì hơn? Nhưng tất cả số ấy đều không thể ngăn bà đối tốt với Hiểu Thanh, mặc dù cô không phải con dâu bà, bà vẫn sẽ yêu thương cô như cũ.

Bạch Hiếu Thanh dừng một chút, phi thường thật có lỗi.”Thực xin lỗi, bác Hàn*, đã để ngài phải lo lắng.”
  • Nguyên văn là Hàn mẹ, nhưng ta thấy để vậy xưng hô hơi gượng, kém thân mật nên sửa là bác Hàn. Còn về phần thế nào gọi Hàn cha thì tính sau nhé~ Mặc
Hàn mẹ vốn hiểu tính Hiếu Thanh, thở dài một tiếng, thân thiết nói:”Thầy thuốc nói như thế nào, bị thương có nghiêm trọng không? Người gây ra tai nạn* đâu?”
  • Nguyên văn là thủ phạm nhưng nghe này tính chất hình sự quá… nên để vậy, hơi gượng nhỉ! Mặc
“Bác, chỉ là một chút trầy xước, không sao cả.” Hiếu Thanh giải thích tình hình vết thương.

Dù đã nghe vậy, nhưng Hàn mẹ vẫn còn lo lắng, nói:”Không được, bác phải đến hỏi hỏi thầy thuốc, xem tình trạng vết thương ra sao, con đứa bé này bác lại còn không biết sao? Suốt ngày đem việc lớn nói thành việc nhỏ, việc nhỏ liền nói không có việc gì, Thiện Thiện con ngồi đây coi chừng Hiểu Thanh, ta sẽ quay lại ngay.”

Hàn mẹ sở dĩ đem Thiện Thiện lưu lại, là có dụng ý nhất định. Cuối cùng thì đều là người một nhà, ngẩng đầu không thấy cúi đầu thấy. Lần này thật vất vả mới khuyên được Hiểu Thanh trở về, bà không thể lại để cô tiếp tục đi cái nơi khỉ ho cò gáy kia nữa. Hơn nữa Hiếu Thanh tuổi cũng không nhỏ, nên lập gia đình, bà đã lưu ý một vài đối tượng không sai, chỉ cần Hiếu Thanh đồng ý, bà sẽ cực lực ủng hộ.

“Cô giáo Bạch, đã lâu không gặp.” Đối mặt Bạch Hiếu Thanh, Đổng Thiện Thiện không thể ra vẻ bình tĩnh. Trong đoạn cảm tình này cô không có lỗi, nhưng nếu không có sự xuất hiện của cô, cô ấy và Tuấn Thiên nhất định tạo dựng nên một gia đình hạnh phúc, điều này khiến cô cảm thấy hổ thẹn. Ngay từ đầu cô không định nhận đoạn cảm tình này, nhưng sau lại tình cảm chân thành mà Tuấn Thiên gửi gắm đã chạm đến trái tim cô. Đương nhiên cuộc tình này bắt đầu sau khi mà Tuấn Thiên đã giải trừ hôn ước với Hiểu Thanh, cô tuy không có tiền không thế, nhưng cũng có nguyên tắc riêng của mình.

Hiếu Thanh không gò bó như Thiện Thiện, còn an ủi nói:”Thiện Thiện, chuyện quá khứ đều trôi qua, em không cần quá bận tâm. Nếu em không ngại, gọi chị là chị Hiểu Thanh đi! Nghe Hàn mẹ nói, hai người sẽ cử hành hôn lễ ngay sau khi em tốt nghiệp?”

“Đúng vậy.” Thiện Thiện vẫn có chút câu nệ*.
  • câu nệ: cảm thấy gò bó, mất tự nhiên. ( Tình Tình)
“Chúc mừng hai người.” Hiếu Thanh chưa từng hiểu nhiều đến chuyện giữa cô ấy cùng Tuấn Thiên, chỉ mỉm cười đưa lời chúc phúc.

Thiện Thiện là người rất biết xem mặt*, hơn nữa này vài năm đi theo Tuấn Thiên, lại học được rất nhiều thứ khác. Cô có thể thấy Hiếu Thanh là thật không ngại chuyện ngày trước, điều này làm cho cô cảm thấy dễ chịu hơn.”Cám ơn cô, cô giáo Bạch, còn có, thật xin lỗi.” Lời xin lỗi này là Đổng Thiện Thiện cô thiếu Bạch Hiếu Thanh, cô vẫn muốn tìm cơ hội nói, tuy rằng giờ mới nói có hơi muộn.

*xem mặt: kiểu nhìn người ta là biết có đang nói lời thật lòng hay không ấy. Giải thích qua, mem nào không hiểu thì hỏi ở dưới nhé!

“Nếu em cảm thấy có lỗi vì chuyện giữa chị và Tuấn Thiên, thì không cần thiết. Cho dù không có em, cũng sẽ có người khác mà thôi. Ngay từ đầu chị đã đoán được kết quả, cho nên em không cần thấy hổ thẹn hay có lỗi với chị, hãy vẫn yêu Tuấn Thiên, không cần phụ bạc anh ấy.” Hiếu Thanh biểu hiện thờ ơ. Bạch Hiểu Thanh trước đây vốn là người phụ nữ hiểu rõ về bản thân, cô có cái nhìn về mọi chuyện rất kỹ càng, cho nên mới dễ dàng buông tay khỏi cuộc tình này.

“Cô giáo Bạch……” Vinh Cảnh Dương vừa gõ cửa vừa đẩy cửa mà vào, lúc nhìn đến Đổng Thiện Thiện liền sững người lại.

Hiếu Thanh phá vỡ bầu không khí khó xử này, nói: ” Cậu Vinh, tôi nhớ rõ cậu cùng Thiện Thiện là bạn cùng lớp đúng chứ! Tôi sẽ không nhiều lời giới thiệu hai người với nhau.” Vinh Cảnh Dương chưa bao giờ nghĩ tới sẽ lại nhìn thấy Thiện Thiện, sau khi cậu làm nhiều chuyện gây tổn thương tới cô ấy và thầy Hàn. Loại cảm giác này thực kỳ diệu, lòng nhói đau lại xen lẫn niềm vui vẻ.

“Vinh Cảnh Dương, sao cậu lại ở đây?” Sự trở lại của Hàn mẹ làm bừng tỉnh Thiện Thiện khoi sự rối bời.

Vinh Cảnh Dương nhìn thấy Hàn mẹ liền trở nên nghiêm túc hẳn, nói:”Hiệu trưởng, là em đâm phải cô giáo Bạch, em rất lấy làm xin lỗi, mong ngài yên tâm, em sẽ chịu hoàn toàn trách nhiệm.” Đang nói lời này, cậu lúc này cũng hiểu được vì cái gì sẽ gặp được Thiện Thiện, nghĩ đến nguyên do trong ấy, trong lòng cậu cảm thấy cay đắng.

“Lái xe gây chuyện là cậu?” Làm hiệu trưởng trường học, bà cũng có nghe qua về những hành động không tốt của Vinh Cảnh Dương.

Vinh Cảnh Dương thực khẩn trương, nói:”Đúng vậy.”

“Cậu nên may mắn là Hiếu Thanh không bị sao, bằng không tôi tuyệt đối không tha cho cậu. Còn có, đem tâm tư đều đặt lên học tập cho tôi, không cần cả ngày nghĩ trái nghĩ phải, đều sắp tốt nghiệp rồi.” Hàn mẹ cùng nhà họ Vinh có chút quan hệ riêng tư, đổi lại người khác, bà khẳng định sẽ không bỏ qua như vậy.

“Em sẽ, cám ơn hiệu trưởng.”

Hàn mẫu gật gật đầu với câu trả lời này, mới chuyển hướng nhìn Hiếu Thanh, nói:”Hiếu Thanh, con một người ở bệnh viện bác vẫn lo lắng, để bác trở về gọi một người lại đây, như vậy con cũng có người chăm sóc, bác cũng yên tâm. Còn có Thiện Thiện, con có rảnh rỗi cứ tới đây chơi với chị Hiếu Thanh, con bé một mình ở phòng bệnh nhất định sẽ buồn.”

“Dạ, thưa dì, con sẽ.”

Hàn mẹ cùng Đổng Thiện Thiện vốn định lại ở lâu nữa, nhưng Hàn mẹ lại bị một chiếc điện thoại gọi đi có việc.

“Cô Bạch……” Nhìn Hiểu Thanh suy sụp sau khi Thiện Thiện bọn họ rời đi, Vinh Cảnh Dương ý thức được hóa ra cô cũng chẳng bình tĩnh như vẻ bề ngoài. Đúng vậy, có chút vết thương dù cố gắng khôi phục cố gắng để che dấu thì nó vẫn đều mãi còn, chuyện kia nói thế nào đều để lại trong lòng cô giáo Bạch một vết thương sâu thẳm đi.

Hôm nay buổi tối, Vinh Cảnh Dương có chút mất ngủ, không ngủ được liền ngồi hẳn dậy, mở đèn lên.

Cậu nghĩ đến trong lúc vô tình Bạch Hiếu Thanh nói qua tình cảnh khi cô trở về nhà họ Hàn, cảm thấy chính mình có thể làm gì đó vì cô. Cậu không biết vì cái gì đột nhiên đang ngủ lại nghĩ đến cô giáo Bạch, có lẽ vì mấy ngày nay tiếp xúc cô ấy nhiều nhất đúng chứ.

Hiếu Thanh chỉ là trầy da, vì bảo đảm không có chuyện gì mới bị bác sĩ lưu lại tại viện, vài ngày sau xác nhận không có việc gì, cô có thể xuất viện.

Hôm nay xuất viện, có rất nhiều người muốn tới đón, nhưng đều bị Hiếu Thanh từ chối. Câu trả lời của cô là, cô muốn đi thăm ba mẹ. Hiếu Thanh mang theo hành lý đơn giản đi ra khỏi bệnh viện, nhìn ngoài đường tấp nập, cô cảm thấy hơi lạc lõng.

“Cô giáo Bạch, cô đi đâu? Em đưa cô.” Vinh Cảnh Dương lái một chiếc xe đứng trước mặt Hiếu Thanh, nói.

Hiếu Thanh không khách khí, lên xe. Sau đó chỉ nói một câu cám ơn cùng giao lên địa chỉ, toàn bộ hành trình đều nhìn phía ngoài cửa sổ, Vinh Cảnh Dương từ kính xe nhìn thấy vậy liền cũng không làm phiền. Vốn trong lòng cậu cô giáo Bạch là nữ thần hoàn mỹ trong lòng mọi người, mà qua mấy ngày nay thỉnh thoảng ở chung, cậu mới biết được hóa ra cô giáo Bạch lại là một người phụ nữ mang đầy ưu thương.

Đem xe dừng tại nghĩa trang, Vinh Cảnh Dương xuống xe muốn đi cùng Hiểu Thanh, lại bị Hiếu Thanh ngăn lại.

Chờ Hiếu Thanh trở lại trên xe khi đã lại là ba mươi phút sau, cứ việc Hiếu Thanh nhìn qua không có việc gì, nhưng Vinh Cảnh Dương lại biết Hiếu Thanh đã khóc. Vinh Cảnh Dương bên người mặc kệ nam nữ đều là những thanh niên mang lòng nhiệt huyết cao, cậu chưa bao giờ thực chất tiếp xúc qua một cái người phụ nữ xinh đẹp lại bi thương như vậy, cảm thấy hơi lo lắng cho cô. Có lẽ là bởi vì là cô giáo, cậu mới chú ý nhiều như vậy đi.

” Cô giáo Bạch, cô ở khách sạn?” Sau khi Hiểu Thanh chỉnh đốn lại cảm xúc liền nói tên một khách sạn cho Cảnh Dương.

Bạch Hiếu Thanh thản nhiên cười, nói:”Đúng vậy, có vấn đề gì sao?”

Vì sao không về ở Hàn gia, Vinh Cảnh Dương rất muốn hỏi như vậy, lại biết lời này cậu hỏi không thích hợp.

“Hiếu Thanh, vì sao không về nhà ở? Như vậy chúng ta cũng tiện chắm sóc cho nhau.” Hàn mẹ hiểu rõ lý do, bà chỉ không rõ mọi chuyện quá khó để đối mặt với cô sao? Trong khoảng thời gian cô vắng mặt này, bà vẫn ngóng trông cô trở về, nay đã trở lại, lại ở tại khách sạn.

Hiếu Thanh lôi kéo tay Hàn mẹ, giải thích:”Bác, ngài không cần lo lắng, con sẽ thường xuyên trở về nhìn bác.”

“Lần này trở về sẽ không đi chứ!” Hàn mẹ thở dài một hơi, hỏi.

Hiếu Thanh gật gật đầu, nói:”Đúng vậy, ở bên ngoài phiêu bạc hai năm, lá rụng về cội thôi, luôn có một ngày phải trở về. Nhưng con vẫn chưa làm tốt thủ tục, chờ qua sinh nhật bác con trở về làm tốt mọi thủ tục, đến lúc đó có thể về đây.”

“Chức vụ của con bác vẫn lưu cho con, nếu con nguyện ý, trở về trường học đi làm đi!”

“Uhm, Bác, con đang muốn nói với bác chuyện này đây? Cám ơn bác.” Về trường học là chuyện đương nhiên, bởi vì Vinh Cảnh Dương ở trường học ấy. Cứ việc cậu ta sắp phải tốt nghiệp, nhưng Hiếu Thanh không quên hướng phát triển của kịch tình, sau khi tốt nghiệp, Vinh Cảnh Dương không lựa chọn lập tức vào nghề, mà lựa chọn khảo nghiên*, học cả một học kỳ, sau lại bởi một chút chuyện mới không tiếp tục học.
  • khảo nghiên: kiểu học tiếp, làm nghiên cứu sinh hoặc học lên cao hơn ấy!
Cách vài ngày lại nhìn thấy Vinh Cảnh Dương là ở trong trường học, Hiếu Thanh không nhìn đến cậu ta, là cậu trước thấy được Bạch Hiếu Thanh, nói vài câu với bạn học sau đó đi lại, kêu lên:”Cô giáo Bạch, không nghĩ tới còn có thể gặp lại cô ở trong trường học.”

“Tôi đến làm thủ tục nhậm chức, em thì sao? Sao lại ở đây?” Bạch Hiếu Thanh thuận miệng đáp.

“Em đến điền tư liệu khảo nghiên.” Quyết định học tiếp mấy ngày nay cậu mới quyết định, cậu không muốn nhận chuyện làm ăn của gia đình quá sớm; Về phương diện khác đương nhiên là vì Đổng Thiện Thiện, nghe nói cô ấy bị bảo nghiên *. Hiện tại cô giáo Bạch đã trở lại, có lẽ cậu có thể chọn học khóa của cô, còn chưa từng nghe qua khóa của cô đây? Đột nhiên có chút chờ mong.”Cô định dạy chương trình học nào?”

* Bảo nghiên: bảo lãnh cho tiếp tục nghiên cứu. Hình như đây mới là nghiên cứu sinh, chứ không lầy lội như Vinh Vinh.

“Cụ thể còn không có quyết định.”

“Nếu về trường học, cô định ở trong ký túc xá sao?” Vinh Cảnh Dương nhìn ra được cô cũng không muốn về Hàn gia, thường trú tại khách sạn là điều không tưởng. Dừng chân ở ký túc xá có thể, nhưng Vinh Cảnh Dương không nghĩ nàng sẽ ở ký túc.

Bạch Hiếu Thanh sửng sốt một chút, trả lời:”Tôi chuẩn bị mua một căn hộ ở khu vực quanh đây.” Bạch Hiếu Thanh đi ra đi làm cũng mới vài năm, muốn tự mua một căn hộ là rất khó, vốn cô định thế chấp. Nhưng Hàn mẹ sau khi nghe cô nói, liền giao cho cô một cái sổ tiết kiệm, là tiền gửi ngân hàng mà cha mẹ Hiểu Thanh lưu lại.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK