• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Editor: Gem

Beta: Mặc
Tô Minh An nhận được điện thoại của Hiếu Thanh bỗng cảm thấy rất khó hiểu, người phụ nữ kia thế nhưng muốn đến đưa cơm cho anh, đây là định trêu chọc anh cho vui sao. Thẳng đến lúc anh nghe được lễ tân nói có người phụ nữ tên Bạch Hiếu Thanh đến tìm, hắn mới hiểu được dĩ nhiên là thật sự. Trên đường đi, Tô Minh An luôn luôn tại nghiền ngẫm tâm tư của Bạch Hiếu Thanh, cô ta cuối cùng có ý định gì? Nếu là giả trang thành tình lữ, cần tận tâm đối tốt với anh vậy sao?

Nhìn đến người phụ nữ nhu thuận đứng một góc, Tô Minh An bước nhanh đi qua kéo nàng tới một góc kín, nói:”Bạch Hiếu Thanh, cô rốt cuộc đang làm cái gì? Tôi nghĩ đến cô nói đùa, không nghĩ tới cô lại đến thật. Không cần ý đồ lấy lí do gì lừa ta, nói thật đi.”

“Ngài đây là lo lắng tôi đến sẽ khiến mị lực của ngài giảm sao?” Bạch Hiếu Thanh vô tội nói.

“Hãy bớt sàm ngôn đi.” Tô Minh An bỗng nhiên cảm thấy chính mình cuộc đời lần đầu tiên làm một giao dịch thua thiệt.

Bạch Hiếu Thanh nghe mà không đáp, còn nói:”Các anh tan tầm sao? Tôi cho anh dẫn theo cơm trưa mà anh thích ăn đây, anh chuẩn bị ăn luôn ở đây hay ra căn tin hoặc là văn phòng, tôi còn phải lấy túi giữ nhiệt đi.” Tô Minh An là người rất thú vị, mỗi khi nghe anh ta nói, Hiếu Thanh liền nhịn không được trêu ghẹo anh ta hai câu.

“Cô đều mang đi đi! Tôi không cần.” Trước khi mọi chuyện rõ ràng, anh không muốn nhận lấy sự tử tế giả tạo này.

Hiếu Thanh thân hình chưa động, cái gì cũng chưa nói, chỉ là nhìn anh ta. Tô Minh An vốn định nói xong những lời này liền trở về văn phòng, hãy nhìn thấy bộ dáng này của cô anh biết được nếu anh cứ kệ thì chỉ sợ cô ta sẽ ngồi ở đây cả buổi chiều mất. Mắt thấy mọi người qua lại đều phải nhìn qua đây một cái, Tô Minh An trong lòng càng lo lắng.”Cô ở chỗ này chờ chút!” Nói xong liền lấy túi giữ ấm trở về văn phòng.

Bạch Hiếu Thanh cũng không giận, dù sao cô chỉ cần ở lại đây chút thôi, trách thì trách anh chàng này không may mắn lắm. ( Đụng phải Bạch Hiếu Thanh ><)

“Cô giáo…… Sao cô lại ở đây?” Vinh Cảnh Dương cùng đồng sự hẹn nhau đi ra ngoài dùng cơm, vừa xuống thang máy liền thấy được người ngồi chờ ở đại sảnh, cảm thấy bất ngờ xen lẫn vui vẻ. Nói vài lời cùng đồng sự, liền vọt đi qua.

Quả nhiên là ông trời phù hộ cô, Hiếu Thanh có chút kinh ngạc nói:”Em Vinh, sao em lại ở đây? Đi làm?”

“Thật xin lỗi, thưa cô, vẫn không có cơ hội nói với cô, em khả năng sẽ không đọc nghiên.” Nói đến chuyện này, Vinh Cảnh Dương thật sự cảm thấy có lỗi. Bởi vì Vinh mẹ sinh bệnh cùng với trong công ty xảy ra chút vấn đề, cậu không thể không bắt đầu gánh vác trách nhiệm nên có.

Hiếu Thanh bày ra biểu tình khó có thể tiêu hóa tin tức này, thật lâu sau mới khôi phục sắc mặt, nói:”Đi làm thuận lợi chứ? Tất cả mọi việc đều ổn không?”

Một câu thăm hỏi ân cần lại đơn giản nghe vào trong tai Vinh Cảnh Dương lại rất ấm áp, những ngày nay, cậu thật sự mệt chết đi được, chưa nói đến phải làm tốt quan hệ với đồng sự, còn muốn mau chóng quen thuộc nghiệp vụ cùng với làm tốt nhiệm vụ được giao. Có đôi khi cậu thậm chí muốn phủi mông chạy lấy người, nhưng những lúc này cậu thường không tự chủ được mà nhớ đến cô giáo Bạch Hiếu Thanh này, trong đầu óc cũng luôn hiện lên của khuôn mặt xinh đẹp của cô, mà sau mỗi lúc ấy tâm cậu lại bình ổn xuống dưới, cứ lặp đi lặp lại như vậy.

“Em tốt lắm, thưa cô. Còn cô thì sao?” Vinh Cảnh Dương tươi cười đầy mặt nói.

Hiếu Thanh gật đầu nói:”Cô đương nhiên cũng tốt lắm, đúng rồi, em tối nay có thời gian không? Nếu có thì đi ăn tối với cô đi! Thuận tiện giới thiệu cho em một người, thế nào?” Từ giờ trở đi, Hiếu Thanh phải chủ động đề đạt mới có thể thu được hiệu quả, cô không có khả năng lại ở tại chỗ chờ Vinh Cảnh Dương bước chậm từng bước, một đứa bé rõ ràng thông mình như vậy, sao lại không hiểu được tình cảm của mình chứ? Nếu vốn là như thế, cô cũng là có thể lý giải vì sao Thiện Thiện lại nhận sự theo đuổi từ vị hôn phu của cô.

“Em năm rưỡi tan tầm, không có gì bất ngờ xảy ra, bảy giờ nhất định có thể tới nhà cô.” Quả thật cũng có đã lâu không tâm sự cùng cô, cậu thật hoài niệm những ngày nửa tháng trước. Không biết cô muốn giới thiệu người nào cho cậu nhận thức đâu? Là bạn thân sao? Ý tưởng này vừa toát ra từ trong đầu, cậu liền muốn đập đầu mình một cái, nhất định là cậu nghĩ nhiều. Giờ khắc này, cậu đột nhiên rất chờ mong thời khắc tan tầm đến mau một chút.

“Vậy em đi ăn cơm trước đi, cô ở chỗ này chờ một người, anh ấy vừa xuống cô liền đi.”

Vinh Cảnh Dương rất muốn nói cậu chờ cùng cô, hãy nhìn đến những đồng sự còn đứng bên kia chờ cậu, chỉ đành vẫy tay chào tạm biệt với Hiếu Thanh. Bên này Vinh Cảnh Dương mới vừa đi, bên kia Tô Minh An đã đi xuống thang máy.”Cô quen biết con của giám đốc chúng tôi?” Hai người nói chuyện quen thuộc như vậy không có khả năng là lần đầu tiên gặp mặt.

“Học sinh.” Hiếu Thanh nhận lấy túi giữ ấm.

“Đúng rồi, anh không phải muốn biết ý của tôi đến cùng là gì sao? Vậy buổi tối hôm nay qua nhà tôi ăn cơm chiều đi, tôi sẽ đem địa chỉ nhắn trong điện thoại. Cứ như vậy, buổi tối gặp.” Hiếu Thanh nhớ tới buổi tối không thể thiếu Tô Minh An, nói.

Nhìn lại bóng dáng Bạch Hiếu Thanh khi bỏ lại anh, Tô Minh An trong lòng có giận không chỗ phát.

Vì buổi tối, Hiếu Thanh hầu như là khi trở về từ chỗ Tô Minh An liền bắt đầu chuẩn bị, cho đến lúc Tô Minh An đến, cô mới giảm gas nấu ngao xuống. Tô Minh An cũng không phải tay không mà đến, trên tay anh cầm một bó hoa hồng lớn, cửa vừa mở ra liền nhét vào trong lòng Hiếu Thanh, có chút kinh ngạc nói:”Hiếu Thanh a, cô không nên bày ra bộ dạng cảm động với tôi sao? Hơn phân nửa phụ nữ đều là loài sinh vật yêu hoa, thích hoa.”

“Đừng dùng cái bộ dạng với mấy người phụ nữ khác đến ứng phó tôi.” Anh ta tuyệt đối là cố ý, Hiếu Thanh dám cam đoan.

Tô Minh An thở thật dài một tiếng nói:”Hóa ra cô không phải phụ nữ a.”

Hiếu Thanh trừng mắt liếc nhìn anh ta, không chút để ý, nói:”Đợi một lát còn có khách nhân đến, anh tốt nhất nói ít một chút.” Hiếu Thanh đây mới là lần thứ hai gặp Tô Minh An, đã có cảm giác như quen biết thật lâu, tuy rằng mười câu có tám câu đều là cãi nhau.

Vinh Cảnh Dương dùng tốc độ nhanh nhất làm xong công tác liền về nhà sửa sang lại bản thân, nhìn chính cậu trong gương đang hất tóc, cậu vỗ nhẹ đầu mình, lẩm bẩm:”Đây là đang làm cái gì nha, cũng không phải gặp bạn gái, cho dù là gặp cô giáo, cũng không cần phải như vậy đi! Nhất định là mấy ngày nay bận rộn hỏng đầu mất rồi.” Nhưng suy nghĩ đến lại có thể ăn cơm chiều cùng cô, trong lòng cậu liền nhịn không được trào ra cảm xúc vui sướng.

Nhưng hiện tại là cái gì tình huống, là cậu đi nhầm cửa nhà sao? Vì cái gì trong nhà cô lại xuất hiện Tô Minh An nhân vật này, nhất thời Vinh Cảnh Dương ngây ngẩn cả người. Sửng sốt không chỉ có cậu mà cả Tô Minh An cũng vậy, nhưng Tô Minh An chỉ sửng sốt một giây liền phản ứng lại,”Vinh Cảnh Dương, nghĩ đến cậu chính là khách mà Hiếu Thanh mời đến đi! Mau mời vào.”

Vinh Cảnh Dương hoàn toàn theo quán tính cởi giày vào nhà, nghĩ đến vừa rồi Tô Minh An gọi tên cô cùng với loại giọng nói của người chủ gia đình, Vinh Cảnh Dương trong lòng lập tức có dự cảm, mà dự cảm này khiến cho cậu thật không thoải mái, thậm chí cảm thấy muốn trốn chạy.

Lúc Hiếu Thanh chuẩn bị tốt đồ ăn lại đi ra, hai nam nhân đang ngồi ở trên sô pha không nói lời nào.

“Lại đây ăn cơm a, còn có hai người sao lại thế này. Em nhớ rõ hai người làm cùng một công ty mà, hẳn là quen biết mới đúng, sao một câu cũng không nói thế này?” Hiếu Thanh hoàn toàn là loại biết rõ còn cố hỏi. ( Trong trường hợp có người lớn tuổi hơn và nhỏ tuổi hơn thì người phụ nữ sẽ thường sử dụng cách xưng hô với người lớn tuổi hơn. Nên để là “Em” là xưng hô với Tô Minh An nha. Lý luận ở đâu thì hổng biết! >.<)

Vinh Cảnh Dương cùng Tô Minh An tức thì quay đầu nhìn nhau một cái quay đầu đi không nói gì. Đối hiện tượng này, Hiếu Thanh ngồi đá một cái Tô Minh An, Tô Minh An khoa trương kêu một tiếng, nói:”Hiếu Thanh, em đá anh làm gì, em không phải bảo anh nói ít ăn nhiều sao? Anh đang tuân thủ lời của em đấy, thật ngoan đúng không!”

Hiếu Thanh hận không thể đá người này đến chân trời, nhìn ý cười trong khóe mắt anh, liền biết là anh ta cố ý quấy rối, nói:”Em Vinh, em đừng nghe anh ta nói bậy, miệng của anh ta thối lắm. Hôm nay gọi em đến ý? Chỉ là muốn nói cho em, em một người mới vào làm trong công ty khẳng định là sẽ có chút rắc rối, về sau có chuyện gì khó xử hoặc là không hiểu em đều có thể đi hỏi anh ấy. Cô nghĩ anh ấy sẽ không từ chối, đúng không, Tô Minh An?”

“Đương nhiên, anh nghe lời Hiếu Thanh nhà anh nhất mà.” Tô Minh An thực ra sức diễn trò.

Vinh Cảnh Dương rất muốn tông cửa xông ra, nhất là nhìn đến sự tương tác giữa hai người, quá khó tiếp thu rồi. Mà trong nháy mắt này, cậu mới hiểu được tâm tư mình, hóa ra từ lúc nào không biết người phụ nữ tên Bạch Hiếu Thanh này đã muốn đi vào trong tim cậu, cậu rất muốn có được cô. Nhưng hết thảy đều đã quá muộn, chính như lời mẹ đã đoán, nếu lúc trước nghe lời mẹ cậu, có phải người đứng bên cạnh cô bây giờ là cậu không? Nghĩ đến điểm này, Vinh Cảnh Dương chỉ có cười khổ, tất cả đều là cậu tự làm tự chịu.

“Cô à, ý tốt của cô em xin nhận, không cần.” Vinh Cảnh Dương gian nan mở miệng.

Hiếu Thanh dừng một chút, mới nói:”Học tập người khác nhiều mới tốt.”

Bữa tối này Vinh Cảnh Dương hoàn toàn không biết cậu vượt qua như thế nào, hầu như đều là Hiếu Thanh đưa đẩy câu chuyện, Vinh Cảnh Dương liền đưa ra muốn về nhà, sau đó nhanh chóng rời đi rồi. Tô Minh An nhìn Hiếu Thanh không phản ứng tới được, nói:”Thằng bé thích cô.”

“Thì tính sao.” Hiếu Thanh vừa thu bát đũa vừa nhanh chóng trả lời.

Tô Minh An theo sát ở phía sau Hiếu Thanh, nói:”Mà cô cũng thích hắn. Nếu tôi không đoán sai, cô sở dĩ tìm tôi hợp tác chính là bởi vì Vinh Cảnh Dương đúng chứ! Nhưng mà tôi rất ngạc nhiên, cô có dũng khí lớn thế nào mới đối mặt được cái tình cảm này a!”

“Chúc mừng anh đoán đúng rồi, nhưng mà không có thưởng.”

“Mà sao cô lại coi trọng cái thằng nhóc con như này a, là thẩm mỹ của cô có vấn đề vẫn là thế giới này thay đổi quá nhanh đâu? Hơn nữa phụ nữ mấy người không phải vẫn theo đuổi cái loại hình đàn ông có sự nghiệp như tôi sao?” Điểm ấy Tô Minh An quả thật không nghĩ ra, Vinh Cảnh Dương thích phải Hiếu Thanh việc này cũng không khó, nhưng Hiếu Thanh lại cũng thích Vinh Cảnh Dương, việc này nhìn thế nào đều thấy lạ, tuy nói không thể phán xét chuyện tình cảm, nhưng quyết định này rất không lý trí.

Vinh Cảnh Dương trở về nhà liền nằm sấp trên giường, thầm oán bản thân mình. Vì cái gì không sớm một chút xem rõ tâm mình, bằng không cũng sẽ không để Tô Minh An người kia nhanh chân đến trước a, nhưng là cho dù không có Tô Minh An, cũng sẽ có những người khác, mà người khác này vĩnh viễn cũng sẽ không là cậu. Cậu chịu đựng đau đớn trong lòng, nhấn vào một dãy số trên điện thoại, lúc cuộc gọi vừa kết nối liền mở miệng nói:”Con lại thất tình.”

“Thằng nhóc thối, con thất tình còn thiếu sao? Đừng có mà giả đáng thương nữa.” Vinh mẹ tại đầu kia cảm thấy đau đầu đến muốn thét lên.

Vinh Cảnh Dương lại khác thường không có cãi lại, nói:”Lần này là thật.”

“Thằng nhóc con lần nào không phải thật sự, lần trước là Đổng Thiện Thiện, nói cho ta biết, lần này lại là con gái nhà ai a.”

“Là, là cô giáo Bạch.” Vinh Cảnh Dương nửa ngày sau mới nói.

“Cái gì? Cô giáo Bạch, chính là vị giáo viên lần trước đến bệnh viện thăm ta sao. Con à, con không biết là con hẳn phải làm cái gì sao? Mặc kệ con làm cái gì, mẹ đều sẽ không do dự đứng phía con, con phải biết rằng, có một số việc không phải cứ chờ mà được, mà phải tranh thủ mới được.” Vinh mẹ có chút kích động cổ vũ Vinh Cảnh Dương không cần buông tay, nếu là Bạch Hiếu Thanh làm con dâu bà, bà nằm mơ đều phải cười tỉnh. 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK