Royce cho người của anh lui. Nếu sự náo động đã qua rồi thì anh không cần phải vội vã xuống sân làm gì. Nhưng anh cũng không thể xem là chuyện đùa được. Anh thở dài, ghé mắt xuống bạn đồng sàn của anh. Bình minh chỉ lóe chút ánh sáng lờ mờ vào phòng, nhưng anh không thể nhìn thấy nàng rõ ràng từ nơi anh ngồi, cạnh bên nàng.
Kristen vẫn ngủ, không bị làm phiền chút nào bởi những tiếng nói. Royce không ngạc nhiên đâu. Anh đã giữ nàng thức cả đêm – hoặc giả, nàng đã khiến anh thức suốt đêm vì sự hiện diện của mình. Anh chỉ là không thể để nàng cô đơn thôi mà. Anh cười cười hồi tưởng lại, hơi ngạc nhiên là bản thân anh không kiệt sức sáng nay.
Nàng nằm cuộn tròn qua một bên với hai tay kẹp giữa hai chân như thể nàng lạnh, rõ ràng là thói quen hình thành do thường trải qua mùa đông giá rét. Mái tóc buông lơi và bện vào nhau, trải ra như một bể vàng. Tấm chăn mỏng họ đắp trong lúc ngủ đêm qua chỉ cao quá hông nàng, phơi bày vùng eo trắng mịn màng của nàng trước mắt anh.
Anh cảm thấy thích thú lỳ lạ khi có thể ngắm nàng thế này mà nàng không hay biết. Nàng là người phụ nữ đầu tiên từng chia chăn sẽ gối cùng anh suốt đêm, người đầu tiên anh ngắm trong lúc ngủ. Những nô lệ anh thích anh thường chiếm lấy ngay tại nơi anh phát hiện ra họ. Một vài người anh mang vào giường thì rời đi ngay khi anh xong việc với họ. Với Corliss, anh tự bỏ đi, không muốn trải qua suốt đêm trên giường cô. Cũng tương tự vậy đối với những quý cô trong lãnh địa mà anh đã biết tường tận.
Sao anh không phiền chia sẽ giường ngủ của anh với cô gái Viking này ngoại trừ làm tình với nàng? Phiền ư? Không, anh thích có nàng bên cạnh trong lúc ngủ. Nhưng tại sao lại là nàng chứ? Anh vẫn khinh ghét xuất thân của nàng. Hay là anh? Nàng và đồng loại của nàng đã làm điều tệ nhất có thể đối với anh. Nàng là một phụ nữ, nhưng được nuôi dưỡng bằng niềm tin của đàn ông, những người đến đây để cướp bóc và giết hại người của anh. Nàng là một Viking, một người ngoại đạo, một sự ghê tởm đối với tất cả con chiên kính sợ Chúa.
Nếu anh vẫn không ghét nàng, anh nên thế. Anh lẽ ra cũng nên chống lại sự cuốn hút đối với nàng quyết liệt hơn. Anh kinh tởm chính mình vì điểm yếu mà nàng đã làm anh phát hiện ra trong con người anh, và hơn thế nàng đã chứng minh ý chí của nàng mạnh hơn anh. Nàng cũng muốn anh. Đêm qua trong căn phòng này đã chứng minh điều đó. Nhưng nàng đã từ chối anh cả tuần qua, và sẽ tiếp tục làm thế nếu anh không ép buộc nàng tuân theo.
Royce chặc lưỡi kinh tởm. Tự xỉ vả mình bây giờ cũng chẳng làm được gì. Chuyện đã rồi, và anh không sẳn sàng để nó lại sau lưng. Đầu hàng một lần cho ham muốn của anh đối với nàng là không đủ. Anh vẫn muốn nàng. Và kháng lại điều đó bây giờ đồng nghĩa với việc cắt đi bàn tay sau khi những ngón tay đã bị gãy, gây ra thêm đau đớn không vì lý do gì cả. Thậm chí ngay lúc này anh cũng muốn nàng. Lý do duy nhất anh không đánh thức nàng là vì anh biết anh sẽ có nàng sau đó.
Đó là cảm giác dữ dội biết rằng người phụ nữ đặc biệt này đang ở trong khả năng quyền hạn của anh. Một nô lệ bị bắt thậm chí có ít quyền lợi hơn những nô lệ Britons được sinh a để làm nô lệ, hay những nô lệ phạm tội hình sự, những người tự do bị bắt làm nô lệ như một hình phạt cho những tội lỗi nào đó hoặc bởi vì họ không thể trả tiền phạt và bồi thường thiệt hại họ đã gây ra. Nhà thờ sẽ đưa ra hình phạt nhất định cho sự ngược đãi những
Nô lệ công giáo. Những người đó bị bắt làm nô lệ do phạm tôi có thể được họ hàng chuộc thân sau một năm. Những người được sinh ra là nô lệ có thể mua lại tự do của họ. Họ cũng được phép bán sức lao động của họ lúc rảnh rỗi. NHƯNG những nô lệ kẻ thù lại là chuyện khác. Họ có thể được chuộc thân hay không, bị bán đi hay không, bị giết hay không, quyền quyết định duy nhất thuộc về người chủ của họ.
Điều này khiến Kristen là của anh, chỉ của riêng anh thôi, chắc chắn như thể nàng thuộc về anh với tư cách một người vợ. Anh có thể có nàng bất cứ lúc nào, bất cứ đâu, và nàng không có quyền từ chối anh. Nhưng có thêm một điều thú vị nữa khi biết rằng nàng không khinh ghét ham muốn của anh, nàng cũng thích cơ thể anh như anh thích cơ thể nàng vậy.
Nếu anh tiếp tục tích cóp những suy nghĩ thế này, anh sau cùng cũng sẽ đánh thức nàng dậy mất. Đúng như thế, anh không thể chống lại ước muốn chạm vào nàng trước khi rời giường, len bàn tay vào giữa đôi ngực đang ép vào nhau của nàng để khum một bên ngực nàng vào tay. Kristen mỉm cười trong giấc ngủ. Royce mỉm cười khi nhìn thấy điều đó.
Chết tiệt nếu nàng không thể khiến anh cảm thấy rất tuyệt trong lòng theo nhiều cách khác nhau. Anh tự hỏi liệu nàng có biết nàng thật là một phụ nữ hiếm hoi với cảm xúc hân hoan. Anh biết không một ai khác có thể bị khuấy động đam mê như thế - và cũng quá dễ dàng.
Hôm nay sẽ là một ngày tuyệt vời, anh quyết định thế khi mặc quần áo và đi xuống dưới. Thậm chí viễn cảnh phiền toái với những tù binh cũng không thể lay chuyển được tâm trạng vui vẻ của anh sáng nay.
Anh thấy họ trên sân, tụm lại với nhau phía trước mái che được xây cho họ, Waite đang ngăn họ làm việc cho đến khi Royce đến. Anh cho giải tán họ chọ Lyman cai quản, chỉ giữ Thorolf lại. Người đàn ông trẻ này rõ ràng bực mình chuyện gì đó, và Royce phỏng đoán từ cái nhìn dành cho anh khi anh gật đầu với Thorolf quay vào trong nhà tạm, nơi đó họ có thể nói chuyện riêng, rằng có gì đó cần nói với anh.
“Có người báo với ta các người đã đánh nhau sáng nay, Thorolf. Có muốn nói với ta tại sao không?”
Thorolf khua dây xích khi di chuyển trong sự bối rối của anh ta. “Điều đó?” anh ta qua loa nó bằng một cái vẫy tay. “Không có gì cả. Bjarni pha trò chọc giận Ohthere.” Nói đến đó anh ta đứng yên và bắt gặp mắt Royce, nheo lại. “Có liên quan đến anh và Kristen.”
Royce cố tiêu hóa cái thông tin đó, nghi ngờ việc anh sẽ hiểu chính xác những gì được nghe. “Có phải ngươi cũng phản đối lời đùa của Bjarni không?”
“Phải. Kristen đã rời chúng tôi quá lâu rồi. Tôi cần nói chuyện với cô ấy….làm ơn.”
Royce cứng người, biết rằng phải có gì đó thì tên Viking to khỏe này mới nói những lời đó. Anh bắt đầu nghi ngờ động cơ của hắn ta. Đây là người mà anh đã quan sát thấy thường xuyên bảo vệ Kristen khi nàng vẫn còn bị coi là một thằng nhóc. Hắn nói chỉ là một người bạn. Nhưng điều đó có thật không?
“Ngươi biết Kristen bao lâu rồi Thorolf?”
“Luôn luôn. Là hàng xóm ở quê nhà. Khi còn nhỏ, bơi lội, cưỡi ngựa, đi săn cùng nhau. Em gái tôi, Tyra, và Kristen là bạn thân, rất thân.”
“Thế thì nàng là bạn của em gái ngươi, nhưng ngươi có vẻ như biến mình thành người chăm sóc nàng. Sao lại thế?” Thorolf vẫn ngặm tăm với câu hỏi đó. Royce đi quanh anh ta cho đến khi anh đứng sau lưng người Viking này. “Đó là vì anh trai nàng ấy đã chết, hay là vì nàng ấy có ý nghĩa với ngươi hơn là một người bạn?”
Thorolf quay lại đối mặt với anh. “Nói chậm hơn đi, Saxon. Hoặc là, tốt hơn hết là gọi Kristen tới để nói cho anh nghe.”
“Oh, thật khéo,” Royce nhếch mép, “nhưng ta nghĩ là không. Nàng đang ở yên lành trong lâu đài và không cần phải bị gợi nhớ cảnh khốn khổ của ngươi. Nàng không có gì để nói với ngươi mà ta không thể kể với ngươi. Nàng khỏe và không bị bắt làm quá sức. Thế, ngươi xem, ngươi không có lý do gì để lo lắng cả. ”
“Đó là anh nói. Tôi cần nghe cô ấy nói.”
Royce lắc đầu. “Nếu đó là tất cả những gì ngươi muốn với ta…” anh bắt đầu bước ra cửa.
“Saxon!” Thorolf gọi một cách giận dữ. “Không được chạm vào Kristen.”
Royce quay lại ngờ vực. “Thật sự có phải ngươi bảo ta tránh xa nàng ra không?”
“Phải.”
Anh bắt đầu cười. “Thật ngạo mạn! Có lẽ ngươi không để ý, nhưng ngươi không có chổ để mà ra lệnh đâu.”
“Anh sẽ cưới cô ấy chứ?”
“Oh, đủ rồi, Viking,” Royce nói một cách không kiên nhẫn. “Nàng bị bắt làm nô lệ, không phải khách. Chuyện gì xảy ra với nàng tùy thuộc vào ngươi và đồng đội của ngươi, như ta đã nói trước đây. Nàng không bị tổn hại, cũng không bị ép buộc làm bất cứ điều gì nàng không muốn.”
“Vậy là anh chưa chạm vào cô ấy?”
Lần này Royce không trả lời. Thorolf tự có kết luận của anh ta, điều đó làm bùng nỗ tính khí của người Na-uy. Royce không chuẩn bị cho việc tấn công, nhưng lúc đó, anh không nghĩ một người đàn ông nhỏ hơn, ít cơ bắp hơn dám làm điều đó. Thình lình anh thấy mình bị tấn xuống sàn, cổ họng bị bóp chặt bởi một đôi tay nghiêm túc chết người. Hơi thở của anh hoàn toàn bị chặn mất cho đến khi mũi dao găm của anh xẹt vào hông Thorolf một inch.
“Bỏ ra, chậm thôi,” Royce ra lệnh cho anh ta.
Thorolf làm theo, rồi đứng lên bỏ đi, một tay giữ chặt vết thương đang chảy máu. Anh ta vẫn còn tức giận, thậm chí còn giận nhiều hơn vì đã bị thất bại. Bây giờ Royce cũng nổi điên lên.
“Ngươi hy vọng làm được gì bằng cái sự ngu ngốc đó hả? ” anh gặng hỏi.
“Rằng anh sẽ không đụng vào Kristen nữa.”
’Bằng cách giết chết ta sao? Phải, điều đó sẽ thực hiện được việc đó, nhưng lúc này ngươi sẽ không được ở quanh để mà đau đáu việc đó.“
‚Không phải giết’, Thorolf khăng khăng. „Những cách khác khiến anh không chạm vào cô ấy nữa, không bao giờ. “
Royce nhăn mày cho đến khi Thororlf vặn xoắn bàn tay của anh ta. Rồi anh làu bàu. „Thế ra vậy đấy. Từ bây giờ ta sẽ phải nhớ để ngăn chặn ngươi từ xa, bởi vì ta muốn tất cả mọi thứ của ta chỉở đúng chổ của chúng.“ Và rồi anh lắc đầu khi bước đi. „Tên ngốc nghếch ngây thơ. Ngươi sẽ không tin ra nếu ta nói Kristen không hề bị ép buộc, phải không nào? Nàng không có lời ca thán nào khi sống trong lâu đài cả, ngoại trừ dây xích nàng mang.“
Thorolf trừng mắt với anh. “Anh nói dối! Nhiều người muốn Kristen. Là nhiều đấy,” anh ta nhấn mạnh. “Cô ấy đã từ chối tất cả.”
“Thật sao? Vậy thì ta cho rằng ta nên nghĩ mình may mắn,” Royce nhận xét khô khan.
“Nếu tôi nói đúng, Saxon, thì phải kết hôn.”
Royce thở dài vì sự dai dẳng đó. “Ta có vị hôn thê rồi, Thorolf, nhưng dù ta chưa có, ta cũng sẽ không cưới một người ngoại đạo, cũng không cưới người Viking, không cưới nô lệ, mà Kristen là cả 3 loại đó. Nàng đã thuộc về ta rồi. Cho ta một lý do tại sao ta lại muốn cưới nàng đi, và làm cho lý do đó có ý nghĩa với ta, không phải sự công bằng của ngươi.”
“Bjarni quả không đùa. Kristen thích những gì có ở anh. Là thế. Nhưng không kết hôn, không bền vững. Cô ấy đã chọn anh, Saxon. Hãy làm cho điều đó thỏa đáng đi, còn không thì hãy buông tay.”
“Ta không thể để mất những gì thuộc về ta,” Royce nói tự tin và bỏ đi trước khi anh bực mình vì cái tính logic của tên Viking này.
Thorolf di chuyển đến cửa để nhìn lãnh chúa Saxon băng qua sân vào lâu đài. Waite bước lên để hộ tống anh ta đến tường thành, nhưng anh ta không thèm để mắt đến người canh gác. Thế là Bjarni đã nói đúng. Cậu ta nói cậu đã nhìn thấy cách Kristen nhìn vị lãnh chúa này khi nàng còn ở đây với họ, và chưa bao giờ thấy một phụ nữ nào bị mê hoặc hơn thế.
Nếu nàng thật sự đã lựa chọn, thì đó là sự lựa chọn sai lầm. Nhưng nàng bị tách ra khỏi họ, nàng không có bạn để nói cho nàng biết điều đó.
Người Saxon sẽ không bao giờ tôn trọng nàng. Anh ta là một người đàn ông quyền lực, nàng là một nô lệ bị bắt giữ. Là một người đàn ông tự do có nhiều nô lệ trong gia đình, Thorolf có thể hiểu lý lẽ của lãnh chúa Saxon. Nhưng, Kristen không được sinh ra với thân phận nô lệ. Nếu và khi nàng đã chọn chịu đựng như một nô lệ, nàng sẽ toàn tâm toàn ý làm thế.
Thorolf tự hỏi sao mình lại cân nhắc cảnh báo lãnh chúa Saxon đối xử thế nào với nàng. Nàng là con chiên của Chúa, dù rõ ràng nàng không tiết lộ điều đó với những người này. Nhưng nàng cũng là một phụ nữ Na-uy, với niềm kiêu hãnh của Na-uy và sự quyết đoán thấm nhuần trong người. Có lẽ tốt hơn nếu nàng dễ bảo hơn thay vào đó, vì Thorolf biết sẽ không dễ dàng gì cho nàng để chống lại người bắt giữ nàng.