Darrel vẫn còn bực mình với Royce từ cái đêm đó và đã không thèm ngồi chung với anh sáng nay, nhưng cô vẫn quan sát anh từ nơi cô đang chăm sóc những người bị thương. Chẳng khó khăn gì để hiểu sự do dự của Meghan khi tiếp cận với ông anh khủng khiếp của cô bé.
Có một vài điều làm tan nát tim Royce, sự trầm lặng của Meghan với anh là một trong số đó, và đó là lỗi của anh, do lối cư xử tồi tệ của anh vào năm đầu tiên sau khi anh mất quá nhiều người anh yêu mến trong cuộc đột kích của bọn Viking. Meghan quá nhỏ để hiểu cảm xúc của anh, hiểu tại sao anh lại cáu gắt với mọi người. Cô bé bắt đầu sợ anh từ đó, và nổi sợ không giảm đi chút nào dù anh đã rất dịu dàng chăm sóc nó từ khi nhận ra vấn đề.
Sự khiếp sợ càng tăng lên – sợ một kẻ xa lạ, giọng nói như la hét, kẻ cáu kỉnh – anh đổ lỗi tất cả cho bản thân mình. Anh biết cô bé rất yêu anh. Anh là người đầu tiên nó sẽ núp sau lưng khi cảm thấy cần được bảo vệ. Nhưng nó là đứa rất cảnh giác với anh, quá nhút nhát và hiền lành nữa, như thể nó luôn nghĩ anh sẽ đánh nó hoặc tệ hơn thế. Thật ra cô bé này đối với tất cả mọi người đều như thế, nhưng với Royce thì đó là chuyện đáng quan tâm.
“Em sợ đi ra ngoài phải không?” Royce hỏi dịu dàng khi cô bé cuối cùng cùng cũng đến, đứng cuối đầu bên cạnh anh.
“Không ạ, em chỉ muốn nhìn những người Viking. Udele nói tất cả bọn họ là người xấu, nhưng với em họ trông như những người đang bị thương.” Nó lén nhìn lên để đo lường phản ứng của anh, rồi giãn ra khi thấy anh mỉm cười.
“Em không nghĩ họ là những người xấu bị thương à ?”
“Em nghĩ vậy nhưng trông họ không quá xấu đâu. Có một người còn cười với em nữa hoặc em cho là thế, những người trẻ thế thật sự có thể xấu xa không, Royce? Em đã nghĩ người phải sống lâu lắm trong tội lỗi mới thật sự xấu xa cơ.”
“Những kẻ này không có sự giúp ích của Chúa để tôi luyện sự xấu xa của họ, thế nên họ trẻ hay không không phải là vấn đề đâu.”
“Udele nói cũng có nhiều vị thần làm họ trở thành người xấu mà.”
“Không phải đâu, người nào hiến mình cho vị thần ngoại giáo sẽ biến chính hắn ta thành kẻ ngoại đạo thôi. Em có sợ họ không ?”
“Có ạ, ” cô bé thừa nhận một cách ngoan ngoãn.
Anh hấp tấp hỏi,“Em nghĩ anh nên làm gì với họ đây, Meghan?”
“Để họ đi đi.”
“Thế họ sẽ quay lại và làm tổn thương chúng ta lần nữa vào lúc nào đó thì sao? Anh không cho phép điều đó đâu.”
“Vậy thì bắt họ làm con chiên của Chúa.”
Royce tủm tỉm cười vì giải pháp đơn giản của cô bé. “Đó là việc của cha trưởng, không phải của anh đâu.”
“Vậy anh định làm gì họ? Udele nghĩ anh sẽ giết họ.” Meghan rùng mình khi nói điều đó.
“Udele suy nghĩ quá lớn tiếng nhỉ.” Anh nhíu mày.
Meghan lại cụp mắt lần nữa. “Em nói với bà ấy anh sẽ không làm vậy đâu, bởi vì họ không có đang đánh nhau mà, và anh chỉ giết người trừ khi anh đang trong cuộc chiến thôi.”
“Đôi khi điều đó là cần thiết….” anh dừng lại, lắc đầu. “Đừng quan tâm, bé con. Em nghĩ sao nếu anh bắt họ xây tường thành cho chúng ta?”
“Họ sẽ làm việc cho chúng ta phải không?”
“Oh, anh nghĩ họ sẽ muốn thế với sự khuyến khích thích hợp đấy,” anh đáp.
“Ý anh là họ sẽ không có sự chọn lựa nào sao?”
“Tù nhân hiếm khi có, bé con, và em đừng quên họ là ai. Nếu họ thắng trong trận chiến, và bắt chúng ta đến lãnh địa của họ, họ ắt hẳn bắt chúng ta làm nô lệ, họ không mong ít hơn chúng ta đâu.”
Anh đứng dậy, vì đã trể hàng giờ rồi, và nếu anh đã chưa quyết định trước đây, thì bây giờ anh đã, sau khi nói chuyện với Meghan. “Em chú ý nhé,” anh thêm vào, vuốt tóc ở trên má cô bé ra sau. “Chừng nào mà bọn họ còn ở đây, em đừng đến gần nhé. Họ nguy hiểm đấy, dù trông có vẻ như thế hay không. Anh muốn em hứa, Meghan.”
Meghan gật đầu ngay rồi nhìn anh ra khỏi lâu đài. Ngay khi anh ra khỏi tầm nhìn, cô bé chạy ngay lên cầu thanh để kể với bà cụ cáu bẳn, bà vú của cô bé, rằng người Viking sau cùng sẽ không chết.
Khi anh rời lâu đài, mặt trời đã lên cao, bước một cách có chủ ý về phía họ. Kristen đã đợi giây phút này từ khi họ ở đây, suy nghĩ về sự hối hận của nàng: nàng sẽ không bao giờ gặp lại cha mẹ nữa, nàng cũng chẳng bao giờ có chồng, hay con cái, thậm chí là cái ngày mai. Nàng xác định rằng nàng sẽ không chết một cách hèn nhát, nhưng nàng không muốn chết chút nào cả.
Hai người cận vệ ngăn anh lại để nói chuyện gì đó, rồi cả hai bước cùng anh khi anh tiếp tục băng qua sân. Tên Saxon nhỏ con, Hunfrith, đã được đổi phiên vào giữa đêm, nhưng anh ta quay lại vào sáng sớm để tiếp tục trêu tức bọn họ bằng những lời diễn ta về việc tra tấn mà bọn họ muốn. Hắn ta bước ngay bên Thorrolf và đánh anh bằng sóng kiếm.
“Lãnh chúa Royce sẽ nói chuyện với ngươi, Viking,” Hunfrith thông báo một cách trịnh trọng.
Kristen véo Thorolf đế nhắc anh đứng dậy, nhưng anh đẩy tay nàng, từ chối. Anh đang ở tư thế sẳn sàng, lấy đà tấn công lại người Saxon như những người khác, nếu có bất cứ hành động nào tách riêng họ ra từng người một để tra tấn. Với 3 kẻ đang đứng trước mặt họ, dường như không đúng lúc nhưng anh chẳng còn cách nào khác.
Đôi mắt xanh lá cây xẫm màu của lãnh chúa Saxon từ từ quét qua đám đông, như thể trông thấy họ lần đầu. Nét mặt anh ta, không như hôm qua, khó hiểu. Dĩ nhiên hoàn cảnh tệ hại của họ rõ ràng hơn trong ánh sáng ban ngày, và anh ta không nghi ngờ bọn họ sẽ đe dọa gì được anh, hoặc là anh ta sẽ không đến gần thế này. Sự lạnh nhạt của anh ta hầu như là một thách thức.
Anh ta không sợ gì cả, người Saxon này, Kristen đang suy nghĩ khi mắt anh lướt qua nàng và rồi bất ngờ quay lại. Nàng lập tức cụp mắt xuống, cảm thấy tim mình đập loạn khi bị chú ý bởi đôi mắt đó, sợ sự ngụy trang của nàng đã bị lộ bằng cách nào đó.
Nàng không ngước lên lần nào nữa cho đến khi nghe giọng anh, nhưng nổi lo lắng lại tăng lên. Nàng không nhận ra việc bị trói cùng Thorolf, người duy nhất có thể nói chuyện với họ, sẽ đặt nàng vào mục tiêu dể bị chú ý nhất. Nàng lập tức lĩnh ra phía sau anh và khom người xuống, để cho cái lưng rộng của anh che khuất nàng đi.
Lãnh chúa Saxon đang nhìn Thorolf. “Ta nghe nói ngươi có thể nói tiếng của người Saxon.”
“Một chút,” Thorolf thừa nhận.
“Ai dẫn đầu các người ?”
“Chết rồi.”
“Con tàu là của anh ta à ?”
“Là của cha anh ấy.”
“Tên ngươi là gì?”
“Thorolf Eiriksson”
“Giờ chỉ cho ta chỉ huy của ngươi, Thorolf, vì ta biết các ngươi ắt đã chọn một người rồi.”
Thorolf không nói gì hết, cuối cùng anh yêu cầu: “Nói chậm thôi.”
Royce cau mày sốt ruột. “Chỉ huy mới của ngươi. Hắn ta là ai?”
Thorolf cười và hét lên, “Ohthere, đứng lên và giới thiệu anh với lãnh chúa Saxon đi.”
Kristen thấy anh họ nàng đứng dậy chẳng thoải mái gì vì anh ấy không hiểu gì hết cho đến khi Thorolf gọi. Anh đang ở phía đối diện của vòng tròn với nàng, nhưng đã cùng 3 người khác đổi chổ với nàng tối qua. Cả hai em trai anh đều chết nhưng anh giữ nỗi đau trong lòng, như nàng vậy. Là người lớn tuổi nhất, cũng là anh họ của Selig, anh làm chỉ huy của họ là hợp lý nhất.
“Tên anh ta là gì?” Royce hỏi khi nhìn qua Othere.
“Ohthere Haardrad,” Thorolf đáp.
“Tốt lắm. Nói với anh ta rằng ta đã bị thuyết phục về sự khoan dung. Ta không thể thả các ngươi đi, ta sẽ cho các ngươi nơi ăn chốn ở nếu các người sẳn lòng phục vụ ta. Ta cần đá để xây tường thành quanh trang viên này. Nếu các ngươi chọn cách không làm việc, các người sẽ không có thức ăn. Đơn giản vậy thôi.”
Muốn khẳng định lời lãnh chúa Saxon để lặp lại lời nói đó, Thorolf nói, “Nói với anh ta? ”, chỉ vào đồng đội của mình.
Royce gật đầu. “Bằng mọi cách, bàn bạc đi.”
Thorolf gọi tất cả mọi người lại hội ý riêng, nhưng chỉ một lý do duy nhất kéo Kristen vào trung tâm vòng hội ý đó, đó là nơi không ai có thể thấy nàng đang nói chuyện. “Trời ạ! Tất cả chuyện này là sao, Kristen?”
Nàng cười đến tận mang tai. “Anh ta sẽ không giết chúng ta. Anh ta muốn chúng ta xây tường thành thay vào đó.”
“Không đâu, tôi sẽ không đổ giọt mồ hôi nào cho lũ khốn đó!”
“Vậy thì anh sẽ chết đói đó,” Kristen vặn lại. “Điều kiện của anh ta quá rõ ràng. Chúng ta làm việc vì thức ăn và chổ ở đấy.”
“Như nô lệ!”
“Đừng ngốc thế!” nàng rít lên. “Điều này sẽ cho chúng ta thời gian để trốn.”
“Đúng thế, và hồi phục.” Othere nhất trí. “Nói với anh ta đi, Thorolf. Đừng làm anh ta nghĩ vài người trong chúng ta không muốn chấp nhận điều kiện của anh ta.”
Thorolf đứng lên và gọi Royce. “Dây xích thì sao?” anh hỏi trước.
“Vẫn ở đấy, đừng nghĩ ta ngốc tin bất cứ ai trong các người.”
Thorolf chậm chậm mỉm cười, gật đầu. Người Saxon này quả khôn ngoan, nhưng anh ta không đoán được người Viking sẽ nhanh chóng hồi phục, và bồi dưỡng và quyết trốn thoát.