• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Royce và Kristen đã ân ái với nhau đêm hôm đó. Họ đã ngủ suốt đêm trên thảm cỏ bờ hồ. Chí ít là Kristen đã ngủ suốt đêm.

Trong niềm vui thú hưởng thụ làn nước mát lạnh, nàng thực sự thoải mái và an bình trong một lúc, nàng gần như quên bẵng mất một lúc rằng Royce đang ngó nàng từ bờ hồ. Anh không xuống bơi. Anh thú nhận mình không biết bơi. Nhưng Kristen mải miết nô đùa với niềm vui thú tận tâm can. Giống như lại được tự do, giống như đang ở nhà, trừ một điều là nước không lạnh như vậy. Và ở nhà, nàng không có một người yêu đang chờ nàng bên bờ hồ.

Khi nàng cuối cùng cũng đi lên từ dưới nước, Royce thậm chí củng không cho nàng thời gian để lau khô người. Anh túm lấy nàng ngay lập tức, ôm nàng vào tay và bắt đầu hôn những giọt nước từ đôi môi, má và ngực nàng. Nàng chẳng còn ý chí để từ chối anh nơi đây, dưới ánh trăng. Nàng không thể có lấy một chút dấu hiệu chống cự. Nàng khao khát anh, nàng cũng muốn trao lại cho anh một phần của niềm vui mà anh đã ban cho nàng khi đưa nàng đến hồ.

Anh không thể biết điều đó có ý nghĩa nhiều như thế nào với nàng. Nhưng có thể bây giờ anh đã biết, vì nàng hoàn toàn yêu anh, phóng thích niềm đam mê của nàng cho tới khi nó thậm chí trỗi vượt trên niềm đam mê của anh. Anh chẳng thể sớm quên khoảng thời gian nghỉ ngơi bên hồ này.

Nhưng anh đã không vui sướng chìm vào giấc ngủ sau đó như nàng. Bây giờ nàng đã thấy, khi thức giấc trong tiếng ríu rít đầu tiên của lũ chim trên cành báo hiệu bình minh, rằng Royce hoàn toàn tỉnh thức. Nàng cũng nhận thấy trông anh mệt mỏi thế nào.

Anh vẫn giữ chặt nàng. Nàng đã ôm lấy anh mà ngủ để tìm hơi ấm, vì cả hai không mặc áo và nơi đây, bên bờ hồ khí trời ban đêm se lạnh. Họ chỉ che mình bằng tấm áo mỏng của nàng.

Kristen ngồi lên, vươn người, rồi nhìn ra phía sau và lắc đầu với Royce đang nhìn nàng. “Ngài nên ngủ mới phải, thưa ngài.”

“Với ngựa của ta để sẵn cho nàng dùng á?”

“Thật bất công. Ngài sẽ không trách em làm ngài mất ngủ chứ. Ngài có thể đưa em về và sai người canh chừng em.”

“Á à, nhưng như ta nhớ nàng đã vất vả phản đối việc bị canh chừng.”

“Và suốt đêm nay, ngài đã làm gì vậy?” nàng phẫn nộ vặn lại.

Anh ngồi lên, cười với nàng. “Nhưng ta phải ôm nàng, cô gái ạ. Đây là một nhiệm vụ mà ta chẳng thấy phiền.”

“Ngài thật quá quắt.” Nàng cười phá lên, rướn về phía trước hôn nhẹ lên môi anh. “Nhưng em thật cảm kích. Nơi đây trên cỏ mềm thật thoải mái, thích hơn là ở trên cái nền cứng ngắt trong sảnh của ngài.”

“Và ta là một cái gối êm chứ hả?”

“Đúng vậy.”

Ngón tay anh lần dọc theo xương quai xanh của nàng, rồi đùa giỡn vòng xuống thung lũng giữa hai bầu ngực nàng. “Ta sẽ lại có nàng trên giường của ta tối nay.”

Nàng làm nghiêm nói “Và điều gì làm ngài nghĩ rằng em muốn ở đó?”

“Chính là nàng vừa làm đó thôi.”

Nàng lúc lắc đầu. “Chúng ta có một cuộc đình chiến ở đây, nhưng khi chúng ta quay về --“

“Suỵt.” Anh chồm tới trước, đôi môi nhẹ nhàng dụi vào cổ nàng. Và rồi đột ngột làm nàng ré lên kinh ngạc, Royce làm nàng nằm duỗi dài phía dưới anh. “Giờ thì thú nhận đi. Nàng thích giường của ta.”

Sáng nay, anh thật không thể uốn nắn được. Và nàng cũng không có tâm trạng để nghiêm túc được.

Nét cười tinh nghịch nhảy nhót trong mắt nàng. “Em thích cái giường đẹp đẽ của ngài, chàng Sason ạ. Nó là cái giường êm ái nhất.”

Giọng nàng chẳng có vẻ gì cho thấy nàng đang chỉ đề cập về cái giường. “Ta sẽ không để nàng ngồi lên” -- Anh bắt đầy nhay nhay đôi môi nàng -- “cho tới khi nào nàng thừa nhận” -- giờ thì lưỡi anh chòng ghẹo nàng -- “rằng nàng khao khát ta.”

“Vậy thì, thưa ngài….” Đôi tay nàng vòng quanh cổ anh, ngón tay trượt vào những lượn sóng mềm mại của tóc anh. “Chúng ta sẽ ở đây một thời gian dài đấy.”

Trời đã sáng bạch khi họ quay lại sảnh. Họ đã không ở suốt buổi sáng bên hồ, mặc dù Kristen đã bơi thêm lần nữa trước khi mặc quần áo. Nhưng khi Royce đặt nàng lên lưng ngựa của anh, phía trước anh, anh không đi về phía sảnh.

Anh đưa nàng đi xuyên qua những cánh rừng, qua những cánh đồng lúa mì, qua những bãi cỏ đầy hoa dại và qua những bãi chăn thả gia súc. Anh chỉ cho nàng lãnh địa của anh, người của anh, những làng mạc. Nàng nhận ra trên thực tế số người làm việc tại trang viên chỉ là số nhỏ. Có rất nhiều người làm việc trên đồng, họ chăn thả gia súc của lâu đài và ngựa, họ săn bắn trong rừng. Và nàng cảm nhận được niềm tự hào của Royce qua những điều anh chỉ cho nàng.

Buổi sáng trở nên vui thú. Cảm giác ấm áp của sự thỏa mãn Kristen có được lúc thức dậy kéo dài vì Royce thực sự hài hước. Hầu hết đàn ông trở nên cáu kỉnh khi họ quá mệt mỏi. Royce thì lại trêu ghẹo và chơi đùa, đến mức kỳ cục. Anh không thèm đếm xỉa đến bất cứ thứ gì nàng làm hay nói. Anh có thể buông dây cương cho nàng cầm, trong khi anh tóm lấy hai bầu ngực nàng. Hai bàn tay anh liên tục trượt xuống chân nàng, vì nàng ngồi duỗi chân hai bên mình ngựa, nên áo dài của nàng cuốn cao lên trên đùi. Anh chẳng để cho làn da trần của nàng được yên, bất kể bao nhiêu lần nàng phát vào tay anh. Anh cù vào nàng cho đến khi nàng phải xin anh tha cho mình, rồi anh rúc vào cổ nàng mà hôn. Anh thích thú cười vang với nàng. Anh đơn giản là không để cho nàng yên.

Và Kristen thích thú với mọi thứ. Trong một thoáng, nàng cảm thấy tự do. Và thấy mình được yêu, ngay cả khi cảm nhận của anh không sâu đậm như vậy. Vì vậy, thật tự nhiên nàng thấy tiếc nuối khi quay về phía sảnh và về với thực tại. Nàng sẽ làm công việc của mình trong nhà bếp. Anh chắc chắn sẽ đi thẳng vào giường vì Alden đã đưa Nhà Vua và tùy tùng đi săn trong lúc Royce vắng mặt. Hai người thậm chí nghe tiếng họ trong rừng, mặc dầu vậy, Royce đã không ruổi ngựa về phía họ. Và sự vắng mặt của mấy con ngựa trong chuồng cho thấy họ chưa trở về.

Anh đỡ nàng xuống ngựa, nhưng đôi tay vẫn nấn ná nơi eo nàng. Anh đang cố nén biểu hiện của mình. Có thể anh quá tiếc nuối phải chấm dứt thú điền viên của hai người. Nàng thích nghĩ như vấy. “Đôi má nàng đang ửng hồng.” Kristen cười nhẹ, ướm lời, “Nhờ khí trời trong lành.” “Có thể, thế nhưng điều đó đâu thể làm nên ánh lấp lánh trong đôi mắt nàng. Ta muốn được nghe rằng nàng cảm thấy vui thích.”

“Nàng có thấy vậy không?” Ngựa của anh đã được mang đi, có ít nhất là ba người đàn ông khác đang đứng gần đó, và anh vẫn đang ôm nàng. “Ngài sẽ giữ em ở đây cho đến khi em thú nhận với ngài điều đó sao?”

Anh cười toe trước lời nhắc nhở, và rồi cười phá lên, nhấc nàng lên cho một nụ hôn mãnh liệt trước khi đặt nàng xuống với một cái vỗ vào mông nàng. “Cô nàng phù thủy. Ta không quá thô lỗ, cục mịch đến mức giữ nàng lại chuồng ngựa. Nhưng chút nữa….”

“Những lời dọa dẫm!” nàng vui thích la lên. “Em nghĩ là rồi em sẽ phải thú nhận thôi. Thực tế là em đã rất thích thú.”

“Thế thì chừng nào nàng còn đang ở trong tâm trạng thú nhận…” “Không, thưa ngài Saxon, em chỉ xưng tội có một lần trong ngày thôi.” Anh nuốt vội tiếng cười, cố gắng ra vẻ thất vọng. “Cô em à, nàng sẽ không nhận được ân huệ nào đâu,” anh đáp khi lôi nàng ra khỏi chuồng ngựa ra ngoài sân.

“Em tin rằng sự bền bỉ của ngài đáng được khen ngợi.” Nàng thở dài.

Lần này thì anh phá lên cười. “Ta chịu thua thôi, từ bây giờ.” Tay anh đặt trên lưng nàng khi đưa nàng vào sảnh. Và rồi anh lưỡng lự thêm vào, “sẽ không thường xuyên, nhưng khi ta có thể, nàng có muốn lại ra hồ với ta nữa không?”

Kristen quay sang nhìn anh. Nàng hoàn toàn không mong đợi điều này. Anh đang đưa cho nàng điều gì đó để mà đợi mong, cho dù anh có biết điều đó hay không. Và đố là điều nàng cần ghê gớm vào lúc này.

“Em rất thích, thưa ngài. Nhưng lần sau, liệu em có thể có riêng một con ngựa?”

“Không.”

Nàng nhướng lông mày. “Em biết cưỡi ngựa mà.”

“Thorolf cũng nói với ta như vậy.”

“Và ngài nói không vì ngài không tin em.”

“Dĩ nhiên là ta không tin nàng.” Anh cười nhơn nhơn vào vẻ mặt nàng đang mang. “Nhưng trên hết, ta thích nàng ngồi trong lòng ta, nơi mà ta có thể --“

"Royce!"

“Cô gái, em đỏ mặt à? Chúa ơi, em ửng hồng!”

“Dừng ngay, thưa quý ngài Saxon, hay là em sẽ --“

Anh không được nghe điều nàng muốn nói. Anh dõi theo ánh mắt của nàng để tìm xem điều gì đã làm nàng ngưng lại, và nhìn thấy Corliss đang đứng ở ô cửa của sảnh, bên cạnh một trong những chị em gái của nàng. Họ đứng đó không phải để chào đón anh, chắc chắn rồi, vì chẳng có ai trong hai quý cô nhìn có chút xíu vẻ mừng đón anh.

“Ngài đã quên bẵng là cô ấy đang ở đây, thưa ngài,” Kristen thì thầm bên anh.

Anh rõ ràng là có cố gắng, nhưng anh không nói ra thành lời. Một ánh nhìn về phía Kristen đủ nói cho anh biết nàng không hề thương cảm cho anh trong cuộc đối đầu này. Đôi mắt nàng sáng lên với vẻ hóm hỉnh kín đáo. Cô nàng nhẫn tâm, nàng muốn thấy anh xoay sở vì đã bỏ bê vị hôn thê của mình.

“Tiểu thư,” Royce khó nhọc chào hỏi.

“Thưa ngài,” Corliss đáp lời cũng khó khăn. Cô ta không xích qua một bên để Kristen vào trong sành. Sự thực là cô ta nhìn thẳng vào Kristen khi tìm hiểu, “Cô nàng to lớn quái đản này là ai?”

Cằm Royce nghiến chặt. Các bắp thịt nơi cổ anh giựt giựt một cách báo động. Kristen ngạc nhiên khi nhìn thấy cảnh ấy, mặc dù nàng cho rằng cơn giận của anh bắt nguồn từ sự ghen tuông cay đắng từ thái độ của quý cô này. Nhưng lúc này Kristen không nhìn Royce. Nàng đang nhìn xuống quý cô, và nàng thực sự là phải nhìn xuống, vì đỉnh đầu của Corliss’s không cao hơn cằm nàng.

Nếu Kristen không quá thoải mái với tầm vóc của nàng, nàng có thể đã bị tổn thương bởi những lời gièm pha cố ý của vị tiểu thư. Thay vào đó, nàng cảm thấy thích thú, khi nhận biết được sự ghen tuông, vui thú với những gì hàm ẩn sau đó.

And as was her nature, she did not mince words or appear subservient in any way. Brazenly she said, "If your question is asked of me, lady, I must tell you that where I come from, babies of puny size are more times than not left to die, because they cannot survive our harsh clime."

Và với bản chất của mình, nàng không hề nói toạc ra hoặc tỏ ra khúm núm. Nàng trâng tráo nói, “Nếu câu hỏi của cô là nhắm vào ta, thưa tiểu thư, ta phải nói với cô rằng nơi ta ở, những trẻ sơ sinh có tầm vóc nhỏ thó thường bị bỏ rơi cho đến chết, vì chúng không thể sinh tồn với thời tiết khắc nghiệt của nơi đó.”

“Man rợ!” Corliss thở dốc.

“Dạ phải, ta có thể thấy tại sao tiểu thư lại nghĩ vậy,” Kristen đáp lời, mắt nàng nói lên nhiều điều khi chúng lướt xuống chiều cao khiêm tốn của vị tiểu thư.

“Thưa ngài…” Corliss bắt đầu rên rỉ, những đốm đỏ nhạt nhuộm hồng đôi má cô ta.

Kristen nhanh chóng ngắt lời, đôi môi giần giật. “Thứ lỗi cho ta, thưa tiểu thư. Ta nhận thấy câu hỏi của nàng hoàn toàn không dành cho ta. Thế nhưng, Lãnh Chúa Royce đây chỉ có thể cho nàng biết rằng ta là tù nhân của ngài ấy, bị bắt làm nô lệ do ý muốn của ngài. Ngài ấy chỉ biết về ta theo những gì ta đã nói với ngài, những điều ít ỏi. Phải thế không, thưa ngài?”

Nàng chỉ nhận ra phần cuối cơn giận của Royce khi liếc nhìn anh. Biểu hiện của anh gần như là dịu dàng, nhưng nàng không lầm rằng anh không vui, vì bàn tay anh trên lưng nàng đẩy nàng đi qua Corliss, và anh ra lệnh cho nàng làm việc của mình bằng giọng cộc lốc, dứt khoát.

Vậy là, nàng phỏng đoán, theo ý anh, nàng đã vượt qua vai trò của mình. Nhưng nàng cóc cần quan tâm, và ánh nhìn nàng ném qua vai mình cho anh khi nàng bước qua anh đã nói lên điều ấy.

Royce phải tránh nhìn Kristen thật nhanh trước khi anh phá lên cười, nhưng khi làm thế, mắt anh chạm phải Corliss. Ngay lập tức, anh trở nên nghiêm túc và bật lên một tiếng chửi thề cộc cằn trong cáu kỉnh. Điều đó đủ cho em gái Corliss co giò chạy biến, và Corliss phải quay lưng đi.

Bàn tay anh đưa ra ngăn cô lại. “Không, thưa tiểu thư, cô phải tự giải thích.”

"Royce, ngài làm em đau!"

Anh lại chửi thề khi nước mắt tràn mi cô. Ngay lập tức, anh buông tay ra khỏi cổ tay cô. Cô giống như một đứa trẻ mỏng manh. Anh đã không nhận ra điều ấy cho đến tận bây giờ. Thế nhưng sau khi biết Kristen, nàng cho đi nhiều như đã nhận, nàng không nghĩ suy khi chống chọi lại anh, và nàng chưa từng khóc khi anh làm tổn thương nàng, Corliss chỉ làm tăng thêm sự chán ghét tất cả những phụ nữ mau nước mắt nơi anh.

“Lau nước mắt ngay,” anh nói cộc cằn. “Ta biết sức mình, và ta biết ta không hề làm đau nàng. Thế thì tại sao nàng khóc?”

Cô ngừng khóc ngay, tuy vậy biểu hiện của cô nàng vẫn còn tấm tức. “Ngài đã lừa dối em”.

“Ta! Thế thì nàng gọi sự lăng mạ tủn mủn mà nàng làm với cô gái Viking là gì vậy?”

“Sự lăng mạ nào? “ cô thủ thế đáp trả. “ Em chỉ nói lên sự thật mà thôi. Chiều cao của cô nàng làm cho ả thành một con quái.”

“Corliss, Cô ấy không cao bằng ta, thế thì điều ấy làm ta thành cái gì vậy?”

“Ngài ư? Nhưng ngài là đàn ông,” cô chỉ ra vấn đề thừa thải. “Ngài nhìn thật tự nhiên như vẻ ngoài của mình. Nhưng ả ta cao hơn hầu hết đàn ông. Và như thế là trái tự nhiên.”

“Không phải hầu hết đàn ông,” anh sít giọng lại. “Mà là hầu hết đàn ông Saxon, thực thế, nhưng có 16 gã Viking đang ở đây là những người đã dong buồm ra khơi cùng với cô ấy, và ai cũng cao hơn cô ấy. Nàng có muốn nhìn thấy họ không?”

“Ngài đùa à!” cô thở dồn.

“Phải, ta đùa.” Anh thở dài. “Ta xin lỗi, Corliss. Ta luôn cáu kỉnh khi mệt mỏi, và ta đang quá mệt.”

Cô bỏ qua lời gợi ý. “Nhưng ngài đã làm gì với ả ta hả Royce?”

Anh nghiến chặt răng để kìm một tiếng chửi thề khác. “Nàng chưa phải là phu nhân của ta, để tự đặt mình vào những quan hệ tình ái của ta.”

“Và khi nào thì em sẽ thành vợ chàng?”

Lương tâm cắn rứt, làm anh đáp trả, “Nàng sẽ học rằng không nên đặt câu hỏi cho ta.”

Corliss không cảm thấy bị xúc phạm với thái độ của anh, vì nó chẳng khác gì thái độ của hầu hết đàn ông đối với phụ nữ. Nhưng cô ghét cái giọng của anh và nước mắt lại ngập mi cô lần nữa để anh biết sự trách móc của cô. Royce, người ghét cay ghét đắng nước mắt và chưa từng để chúng ảnh hưởng đến mình ngoài trừ việc làm anh giận dữ, đã quay ngoắt đi trong sự kinh tởm với tội lỗi mà anh cảm thấy với những giọt lệ của cô.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK