Nghĩ đến điều đó, nàng có thể tự trấn tỉnh mình để lên kế hoạch. Nàng phải ra khỏi căn phòng này ngay khi cánh cửa được mở. Nàng phải tìm đường đến nhà kho, nơi nàng thấy bọn chúng đem Royce đến. Nàng phải giải thoát anh, sau đó họ sẽ lấy ngựa của mình…Chúa giúp nàng, bằng cách nào, với cơ man là người xung quanh?
Bằng đôi bàn tay, nàng dò xét căn phòng, nguyền rủa bóng tối đã làm cho việc này mất nhiều thời gian hơn. Nhưng gì chứ thời gian thì nàng có đây. Sẽ không có ai đến phá ngang nàng. Nhưng căn phòng chẳng có thứ quái gì để nàng có thể dùng làm vũ khí. Nàng không thực sự nghĩ là nó có thứ gì đó cho nàng, nhưng nàng phải biết chắc về điều đó.
Giờ chỉ còn mình nàng với những kế sách của mình. Nàng ngờ rằng Eldred sẽ dễ dàng để bị bịp, nhưng hắn có thể bị hạ gục, nếu hắn uống quá nhiều và nếu hắn có một mình. Lần cuối khi hắn đến, hắn đi có một mình và đang nhậu, nhưng dường như hắn không say, hoàn toàn không.
Hắn mang theo một ngọn nến, đặt nó lên chiếc kệ treo tường trống không sau khi đã khép cửa lại. Giờ thì Kristen nhìn thấy căn phòng hoàn toàn trống rỗng, ngoài trừ chiếc giường, nhưng nàng chỉ liếc nó thật nhanh, không hề dám rời mắt mình khỏi Eldred quá lâu.
Ánh nhìn của hắn mang một vẻ đề phòng. Hắn thậm chí còn mỉm cười khi đối mặt với nàng. Kiếm của hắn vẫn đeo lủng lẳng bên thắt lưng. Nhưng bây giờ ở đó còn có thêm một ngọn roi ngắn nữa, nó được làm bằng vô số những dây da mảnh.
“Ngươi đã làm gì Royce?” Chỉ là một tiếng thì thầm tràn trề hy vọng thoát ra từ đôi môi nàng.
“Ta vẫn chưa gặp hắn đâu,” Elfred lơ đễnh bảo nàng. “Ta quyết định sẽ làm việc với ngươi trước, vì sau đó ta có thể nói với gã về tất cả những điều đó. Lãnh Chúa Alden dường như cho rằng Royce có quan tâm đến ngươi. Chúng ta sẽ thấy ngay thôi.”
“Ngươi lầm to,” nàng vội vã quả quyết với hắn. “Ngài ấy đã hứa hôn.’
“Điều đó thì có ăn nhập gì đến cô ả hắn lôi lên giường chứ?”
Kristen nao núng trước sự sỉ nhục. Thực thế, ăn nhập gì với nhau cơ chứ? “Sao ngươi lại ghét ngài ấy đến thế?”
“Hắn may mắn. Hắn không thể làm gì sai trái -- hoặc giả là Alfred nghĩ thế, lúc nào cũng nghĩ vậy.”
“Ganh tị hả?” Nàng nhìn lướt qua hắn với vẻ khinh thị. “Chỉ vì lòng đố kỵ nhỏ nhen đó mà ngươi làm điều này sao?”
“Ngươi biết cái mốc xì gì về điều đó chứ? “ hắn cắn cảu. “Ngươi không biết được cái gọi là cạnh tranh, luôn luôn bị nhìn thấy thua kém.”
“Không, ta không biết. Nhưng ta biết ngươi không thể thoát khỏi việc này. Quá nhiều người thấy ngươi đưa chúng ta về đây.”
Anh cười. “Người của ta không dám hé môi nửa lời chống lại ta. Không giống ngươi, cô ả à, họ biết vị trí của họ.”
“Họ là người của cha ngươi,” nàng chế nhạo hắn. “Ông ấy sẽ biết thôi.”
Hắn vồ ngay lấy nàng, bạt tai nàng thật mạnh. Mặt nàng xoay đi; nhưng cơ thể nàng lại không hề dịch chuyển. Điều này gây cho Eldred một thoáng ngạc nhiên. Hắn đã quen với việc phụ nữ gục xuống từ những cú thôi sơn mạnh mẽ của hắn, và rồi họ co rúm lại vì khiếp sợ. Nhưng người phụ nữ này cùng khổ người với hắn. Và cô ta không hề thu mình lại. Máu rỉ giọt từ khóe miệng cô ta, nhưng mắt cô ta lóe lên cơn lôi đình khi nhìn trả lại hắn.
Eldred lùi lại, có phần mất nhuệ khí. Và điều đó làm hắn tức điên, hắn nên ma mãnh với một ả đàn bà. Hắn gỡ ngọn roi từ thắt lưng. Ả sẽ phải rúm người lại trước khi hắn quất ả xong, có Chúa chứng giám -- ả sẽ thu người lại và van vỉ.
Hắn thu ngọn roi da và dồn hết sức mình vào cú quất đầu tiên. Nàng cố nhảy sang một bên, nhưng nó vẫn trúng cánh tay trần và nửa lưng nàng. Cảm giác khoái trá dâng lên trong hắn khi nghe nàng thở rít lên. Hắn thu roi lại lần nữa. Đó cũng chính là lúc nàng lao mình vào hắn, hạ hắn thẳng cẳng trên sàn.
He lost his breath, taking her full weight upon him. But he kept a firm grip on the whip, thinking she would try to wrest it from him. That was his mistake. She went for and came away with his sword, and he was thrown half into shock, feeling the tip of it press into his throat.
Toàn bộ trọng lượng của nàng đè lên hắn làm hắn thở không nổi. Nhưng hắn vẫn nắm chặt ngọn roi, nghĩ rằng nàng sẽ cố giật nó ra khỏi tay hắn. Đây chính là sai lầm của hắn. Nàng đã nhào đến và rời ra xa với thanh kiếm của hắn, và hắn gần như choáng, cảm thấy mũi kiếm ấn vào cổ họng mình.
“Chỉ cần cử động một chút thôi, thưa ngài, là ta sẽ xiên nhà ngươi xuống nền nhà.” Lời cảnh cáo của nàng còn đáng sợ hơn vì cái cách nàng lặng lẽ nói. “Dù sao đi nữa, ta có thể làm thế vì điều ngươi đã làm.”
Đó là câu cuối cùng Eldred được nghe vì nàng đã dộng chuôi kiếm của hắn vào thái dương của hắn.
Kristen nhanh chóng cắt dây trói cho mình, cẩn thận khi đến gần nút thắt để nàng có thể dùng lại sợi thừng mà trói Eldred. Nàng làm việc đó thật nhanh, lật hắn lại và cột tay hắn về phía sau. Đây chính là lỗi của hắn: trói hay tay nàng về phía trước, làm cho nàng có thể sử dụng chúng theo vài cách. Nhưng cái lỗi to đùng của hắn là đã nghĩ nàng sẽ đứng đó để hắn quất roi vào nàng.
Hắn chưa chết. Thật đáng tiếc, nàng nghĩ. Mình đúng ra phải giết hắn. Nàng vẫn nghĩ về điều đó khi cắt những mảnh vải trải giường để trói cả chân hắn và bịt miệng hắn lại. Nhưng rồi cuối cùng nàng không thể để mình giết một người không có khả năng tự vệ.
Giờ thì nàng đợi cho đến khi không còn âm thanh nào từ sảnh lọt vào. Eldred vẫn bất tỉnh và nàng lại đánh hắn lần nữa. Nàng có thể vui thích làm việc đó suốt đêm, nhưng nàng lại không có cả đêm để mà làm việc ấy. Nàng rời căn phòng tin hin ấy ngay khi tất cả đã chìm vào im lặng.
Ngọn đuốc duy nhất cháy phía bên kia của sảnh. Toàn bộ người hầu đang ngủ, ổ rơm của họ nằm sát vách. Kristen bước thẳng đến cửa ra vào không hề dừng chân, nàng nín thở, tim đập dồn dập. Không có lấy một tiếng cảnh báo. Nhưng có một tên lính canh phía ngoài cửa, một trong những gã đã bắt họ.
Tên lính gác cũng ngạc nhiên khi thấy nàng như nàng đã kinh ngạc khi thấy hắn. Nàng đã quá quen với sự thiếu canh phòng tại Wyndhurst. Eldred ắt hẳn phải có nhiều nổi sợ, hoặc hắn ta đã trông đợi rắc rối sẽ đến sau những gì hắn đã làm.
Tên lính còn sững sờ hơn khi hắn thấy thanh kiếm nàng mang theo. Hắn rút kiếm mình ra, nhưng nàng ở thế thượng phong khi đã cầm kiếm sẵn trong tay. Nàng đâm hắn một nhát trước khi hắn có thể tự vệ.
Lúc này chẳng còn thời gian để mà lảng phí. Nàng chạy u về phía nhà kho và mở toang cánh cửa. Có một tên lính gác khác bên trong, hắn thức giấc và bắt đầu đứng dậy. Nàng cũng cho hắn nếm một chuôi kiếm và hắn sụm xuống.
Quả thực Royce bị xích vào tường, cả hai tay vươn cao một chút phía trên đầu, nâng đỡ toàn bộ trọng lượng của anh. Vết thương của anh chảy máu nhiều hơn. Một dòng máu đỏ chảy dọc xuống một bên chân. Đầu anh ngã trên vai. Nàng thậm chí không thể chắc rằng anh vẫn còn sống.
Nàng đã tìm thấy anh, chạy đến với anh, ôm lấy đầu anh trong đôi bàn tay. Nàng vỗ nhẹ vào má anh, mạnh lên rồi mạnh hơn nữa cho đến khi mắt anh mở choàng ra. Sự nhẹ nhỏm làm nàng đờ người ra.
“Bằng cách nào?”
Đó là câu hỏi duy nhất của anh. Nó mang ý thức trở lại với nàng. Nàng chạy ngược về phía tên lính gác, lục tìm chìa khóa mở cùm cho anh.
Nàng nói với qua vai, “Em đả thương một gã, có thể thậm chí đã giết chết gã. Luật Saxon của ngài có trừng phạt em vì điều đó không?”
Những ngón tay của nàng cuối cùng cũng tìm thấy chìa khóa và nàng vội vã quay về với Royce. Anh đang lắc đầu với nàng.
“Đó có phải là tất cả những gì em lo lắng không?”
“Em không biết về luật của ngài,” nàng đáp gọn. “Em chỉ biết theo luật của ngài, em đã sai khi lần trước em tự vệ. Lần này em có sai không, khi cố thoát khỏi nơi này bằng bất cứ cách nào em có thể?”
Anh cười phá lên, nhưng rồi nghẹn lại vì đau. “Không đâu, em đã làm được nhiều hơn cả điều anh có thể hy vọng.”
“Tốt rồi.” Nàng mỉm cười với anh, mở khóa còng tay cho anh. “Giờ thì chúng ta biến khỏi đây thôi, thưa ngài.”
Nhưng Royce khụy gối xuống khi anh hoàn toàn tự do. Thấy anh quá yếu, Kristen nhanh chóng xé gấu váy nàng. Chia nó làm hai, nàng dồn chúng vào trong áo tunic của anh, cả phía trước và phía sau. Họ phải cưỡi ngựa thật nhanh và anh không thể chịu đựng được nữa nếu mất thêm máu. Nhưng nàng cũng không thể băng bó đàng hoàng cho anh lúc này. Nàng chỉ có thể cầu nguyện cho anh có thể cưỡi được ngựa.
Vì nàng phải dìu Royce, họ xuống chuồng ngựa rất chậm. Với sức nặng của anh, điều đó thật không dễ cho ngay cả nàng. Và rồi nàng cũng phải buông anh ra để ngó ngàng đến tên lính gác ở chuồng ngựa.
Royce nằm dài trên đất khi nàng quay lại với anh. Nàng phát khóc lên, nhưng phải buộc anh tỉnh lại, buộc anh đứng trên chân mình và buộc anh thu chút tàn hơi để lên ngựa.
“Em tính sao -- để đi qua được cổng?”
Nàng đáp “Để em lo liệu chuyện đó,”
Nàng đã lo liệu chuyện đó. Nàng đưa ngựa của anh và của nàng, đi qua khoảng sân yên ắng. Cánh cổng cao và làm bằng gỗ, với một cái then dài và nặng gài ngang. Có một chòi canh phía trên, ở bên kia cổng, với một tên lính gác ở đó, đang ngồi dựa lưng vào tường. Hắn đang ngủ. Kristen cẩn thận leo lên cái thang đến phía hắn và thấy hắn vẫn ngủ, rồi quày quả tụt xuống và dùng sức nhấc cái then nặng nề.
Nó nặng thiệt. Nàng không thể xoay xở hạ nó xuống đất nhẹ nhàng, đành phải thả rơi nó xuống. Tiếng ồn làm nàng giật cả mình.
Nàng nhìn quanh, chờ đợi sẽ thấy cả một quân đoàn vũ trang chạy về phía họ. Tim nàng gần như ngừng đập khi nàng thấy một người đàn ông, một nông nô, bước ra từ chuồng ngựa. Anh ta ngáp rồi quay bước vào trong. Lại thêm một người khác, ngay lối vào của dãy nhà khác. Anh ta chỉ đứng đó nhìn họ.
Nàng nhẹ cả người khi thấy họ không thực hiện bất cứ cảnh báo nào. Họ quá khốn khổ, không màng và cũng không sẵn lòng đụng đậy tay chân vì lãnh chúa của họ. Thật tình cờ cho nàng và Royce là Lãnh Chúa Eldred có sự trung thành đến vậy trong nhà của hắn.
Kristen gần như phá lên cười với ý nghĩ đó khi nàng đẩy cánh cửa mở ra và rồi bắt lấy dây cương ngựa của Royce trước khi nhảy lên lưng ngựa của mình. Họ phi ngựa thật nhanh qua màn đêm dần tàn.