Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 21: Quỳ xuống gọi tôi là ông nội đi (1)

“Để tôi thử xem!”, Hoàng Hách nhìn Quách Lai, trịnh trọng nói.

Sắc mặt Quách Lai do dự, dường như không thể quyết định. Những trường hợp chết người do không cứu chữa được xảy ra rất thường xuyên, nhưng nếu để một bác sĩ thực tập tham gia phẫu thuật, tính chất sẽ không còn như vậy nữa. Nếu bị người ta cố tình phóng đại sự việc, nói bệnh viện coi thường tính mạng, để một bác sĩ thực tập tham gia phẫu thuật nên dẫn đến bệnh nhân tử vong, bệnh viện sẽ chịu một luồng dư luận rất lớn.

“Xí, cậu sao”, Vương Húc Minh cười khẩy với vẻ coi thường: “Cậu cũng không nhìn lại thân phận của mình đi, bác sĩ thực tập!”.

Anh ta cho rằng y thuật có quan hệ mật thiết với tuổi tác. Như anh ta đây một người đã làm bác sĩ hơn hai mươi năm, từng gặp rất nhiều trường hợp phức tạp, nên y thuật tự nhiên cũng giỏi lên. Nhưng một bác sĩ thực tập vừa mới tốt nghiệp ra trường như Hoàng Hách, làm gì biết y thuật gì chứ.

“Anh không làm được, không có nghĩa là người khác không làm được!”, Hoàng Hách lạnh lùng nhìn Vương Húc Minh, rồi lại lên tiếng: “Y thuật vốn kèm theo kỳ tích, nếu đến một bác sĩ mà không có can đảm theo đuổi kỳ tích, thì y thuật có cao đến mấy cũng chỉ là một lang băm thôi!”.

Lời nói của Hoàng Hách âm vang từng chữ một, như tiếng sấm dội trong tim mọi người. Mọi người nghe xong như được ngộ ra điều gì đó, nên ánh mắt nhìn Hoàng Hách cũng thêm nhiều phần khâm phục. Không cần biết y thuật của Hoàng Hách như thế nào, chỉ cần dựa vào anh có thể nói ra câu này cũng đủ khiến mọi người khâm phục.

Chỉ có mình Vương Húc Minh tức tối, câu nói này của Hoàng Hách chẳng phải là gián tiếp chửi anh ta là lang băm hay sao, Vương Húc Minh tức giận nhìn Hoàng Hách: “Được, được, được, kỳ tích đúng không, bác sĩ Hoàng Hách, hôm nay nếu cậu có thể cứu sống được người này, mẹ nó chứ tôi sẽ quỳ xuống gọi cậu là ông nội!”

“Được, anh nói đấy nhé!”, Hoàng Hách mỉm cười nói: “Y tá, có kim bạc dùng trong Đông y không?”.

Y tá tiếp dụng cụ nhìn Quách Lai, Quách Lai do dự một lúc nói: “Đi lấy đi”.

Tuy kim bạc là dụng cụ trong Đông y, nhưng Bệnh viện Nhân dân dù sao cũng là bệnh viện lớn đứng nhất nhì ở Hải Thành, nên đương nhiên là có, một lúc sau, y tá tiếp dụng cụ lấy một bọc kim bạc đưa cho Hoàng Hách.

Hoàng Hách cầm một cây kim lên, nhìn một lát, chất lượng tuy bình thường nhưng cũng đủ dùng.

Mọi người đều không nói gì nữa, im lặng nhìn Hoàng Hách. Vương Húc Minh cười khẩy, nhìn Hoàng Hách cầm kim, vẻ khinh thường trên khuôn mặt lại càng rõ hơn. Là một chuyên gia trong lĩnh vực Tây y, anh ta luôn coi thường Đông y, một ca bệnh đến Tây y còn không cứu được, thì làm gì có chuyện chỉ dựa vào mấy cây kim bạc mà cứu được chứ.

Đứng trên bàn phẫu thuật, tay cầm một cây kim bạc, ánh mắt của Hoàng Hách sáng ngời, lập tức, kinh lạc mạch tượng bên trong cơ thể của người đàn ông trung niên này hiện rõ trong mắt Hoàng Hách.

Hoàng Hách im lặng nhìn, cây kim bạc trong tay mãi vẫn chưa cắm xuống.

“Không dám làm chứ gì, biết ngay cậu chỉ ra oai thôi mà!”, Vương Húc Minh tóm lấy mọi cơ hội để nói mỉa. Nhưng không ai để ý anh ta cả, mọi người đều chăm chú nhìn Hoàng Hách, im lặng chờ động tác tiếp theo của Hoàng Hách.

Đúng lúc này, Hoàng Hách đột nhiên cử động!

Chỉ thấy cây kim bạc trong tay anh vạch lên một đường sáng, như thể sao chổi vụt qua rồi rơi mạch vào ngực người đàn ông trung niên.

“Nhanh quá!”, Quách Lai không kìm được hít ngược vào một hơi. Nhưng anh ấy còn chưa kịp định thần lại, Hoàng Hách đã cầm cây kim bạc thứ hai châm xuống, sau đó là cây kim thứ ba, thứ tư...

Hơn mười cây kim cắm xuống nhanh như mưa, như thể vừa có một cơn mưa sao băng vậy.

“Hừ, ra vẻ thôi!”, Vương Húc Minh lạnh lùng hắng giọng, nhưng trong ánh mắt lại có chút kinh ngạc. Anh ta coi thường Đông y, nhưng là một bác sĩ, nên cũng có tìm hiểu về các huyệt vị trên cơ thể người.

Hoàng Hách châm kim không những với tốc độ rất nhanh, mà còn không bị lệch một huyệt vị nào.

“Lẽ nào cậu ta lại có chút khả năng thật”, trong lòng Vương Húc Minh bất giác trở nên lo lắng, nhưng bản thân anh ta lại dập xuống luôn: “Mình lo bò trắng răng thôi, bao nhiêu người như vậy còn không cứu được, cậu ta chỉ dựa vào mấy cây kim bạc cỏn con kia mà cứu được người mới lạ!”.

Chỉ trong chốc lát, Hoàng Hách liền dừng động tác lại, cơ thể người đàn ông trung niên chi chít kim châm. Nhưng người đàn ông trung niên đó vẫn không có chút phản ứng nào, thiết bị đo điện tim bên cạnh vẫn là một đường thẳng.

“Quả nhiên không được!”, Vương Húc Minh thực sự chỉ muốn cười phá lên, cậu thanh niên trẻ này đúng là chỉ được cái chém gió.

“Vẫn không được sao”, trong lòng Quách Lai tràn đầy sự thất vọng, cứ tưởng bác sĩ thực tập này sẽ đem lại kỳ thích, không ngờ chút hi vọng này vẫn tan vỡ như bong bóng.

“Không đúng!”, đột nhiên, ánh mắt Quách Lai lóe lên. Chỉ thấy Hoàng Hách giơ hai tay ra, từ từ ấn lên người đàn ông trung niên, rồi xoa bóp nhẹ...

“Cậu ấy định làm gì vậy”.

Mọi người đều nhìn Hoàng Hách với vẻ khó hiểu, rồi nhìn hai tay Hoàng Hách không ngừng lướt trên ngực người đàn ông trung niên kia.

“Bác sĩ Hoàng đang làm gì vậy, cảm giác thô lỗ quá”, một cô y tá đỏ mặt nói.

“Không biết nữa, lẽ nào cậu ấy có sở thích kỳ lạ đó sao?”, một người khác cũng nói nhỏ, ánh mắt nhìn Hoàng Hách với vẻ thắc mắc.

“Đừng nói nữa, nhìn đi!”, lúc này, Quách Lai không kìm được nhắc nhở.
Chương 22: Sống lại rồi

Tuy anh ấy cũng không biết Hoàng Hách đang làm gì, nhưng kỹ thuật châm cứu cao siêu của Hoàng Hách đã khiến anh ấy biết khả năng của Hoàng Hách không hề tầm thường. Một người như vậy sao có thể làm những chuyện vô nghĩa trong khi điều trị chứ.

Trong phòng giám sát, Lý Yên nhìn Hoàng Hách trong màn hình, khóe miệng cong lên nở nụ cười: “Phương pháp của anh ấy lúc nào cũng khiến người khác bất ngờ”.

Vừa nói, trong đầu cô bất giác hiện lên cảnh Hoàng Hách cứu bố của bí thư thành ủy sáng nay.

Hai tay của Hoàng Hách không ngừng lướt trên cơ thể của người đàn ông trung niên, như thể nhảy múa vậy, khiến người ta có cảm giác của những nhịp điệu kỳ lạ.

Dần dần, Quách Lai cũng nhìn ra được điều gì đó. Đừng tưởng hai tay của Hoàng Hách sờ soạng không có quy luật, nhưng cảm nhận kỹ sẽ có thể nhìn ra được thủ pháp vô cùng kỳ diệu của anh.

Cơ thể người đàn ông trung niên chi chít kim châm, nếu là người bình thường, cho dù có cẩn thận đến mấy cũng khó tránh khỏi việc chạm vào các cây kim. Nhưng Hoàng Hách lại không như vậy, hai tay của anh lướt trên cơ thể người đàn ông đó, tốc độ tuy rất nhanh, nhưng không hề chạm vào một cây kim nào cả.

Điều càng khiến Quách Lai kinh ngạc đó là Quách Lai còn phát hiện ra đôi tay của Hoàng Hách lướt trên cơ thể người không phải không có mục đích, mà là không ngừng đẩy theo hướng của kinh lạc trong cơ thể. Hơn nữa, Hoàng Hách dùng lực của đôi tay mạnh nhẹ khác nhau, chỗ nào cần ấn mạnh, chỗ nào cần ấn nhẹ đều được tính kỹ, sự chuyển đổi giữa mạnh và nhẹ vô cùng thuần thục.

Từ đó, toàn bộ tâm trí của Quách Lai đã hoàn toàn bị động tác của Hoàng Hách thu hút, không thể rời mắt.

Lúc này, trong phòng giám sát, Lý Yên cũng hồi hộp, ánh mắt cô hoàn toàn tập chung vào Hoàng Hách trong màn hình, trong ánh mắt còn mang theo sự suy tư sâu sắc.

“Lạ thật, phương pháp châm cứu và phương pháp xoa bóp của Hoàng Hách đều kỳ lạ quá, đừng nói là tôi chưa từng thấy, đến cả nghe còn chưa nghe nói đến bao giờ!”, Lý Yên thốt lên: “Ở Hoa Hạ từ lúc nào lại xuất hiện một thiên tài y đạo trẻ thế này chứ. Không được, mình phải báo tin này cho ông nội, biết đâu ông nội sẽ biết được lai lịch của Hoàng Hách!”

Hoàng Hách trong phòng phẫu thuật đương nhiên không thể biết được suy nghĩ của Lý Yên, anh lúc này đều dồn hết tập chung vào việc điều trị cho người đàn ông trung niên. Thủ pháp xoa bóp mà anh thi triển lần này vẫn là truyền thừa từ một trong những loại của “Y Tiên Chân Giải”, có tên là “Hoạt Huyết Tục Mạng Thôi Thủ”, có thể kích thích hoạt tính của cơ bắp và nội tạng, thúc đẩy tuần hoàn máu, là một loại y thuật cơ bản nhất trong số đó.

Không phải là Hoàng Hách không muốn dùng những y thuật lợi hại hơn, mà là những y thuật được giới thiệu trong “Y Tiên Chân Giải”, đa phần đều cần sự hỗ trợ của tu vi, còn Hoàng Hách lúc này mới chỉ vừa đạt được Y Tiên Truyền Thừa, rõ ràng còn chưa kịp tu luyện, đương nhiên không thể sử dụng y thuật cao siêu hơn. Nhưng kể cả đây chỉ là một loại y thuật cơ bản nhất, đối với bên ngoài cũng ở cấp bảo bối vô giá rồi.

Lúc này, Hoàng Hách đã đến thời điểm quan trọng nhất, cả người anh chuyên tâm chưa từng có. Đôi mắt anh lóe lên ánh sáng khiếp người, nơi ánh mắt nhìn qua, mọi thứ trong cơ thể người đàn ông trung niên đều hiện rõ trong mắt anh.

Anh nhìn thấy cơ bắp vốn mất đi sức sống trong cơ thể người đàn ông trung niên đã bắt đầu sục sôi trở lại, anh nhìn thấy dòng máy vốn đã ngừng chảy đang rục rịch động đậy, anh còn nhìn thấy trái tim vốn ngừng đập cũng đang tích lũy năng lượng, chờ đợi khoảnh khắc đập lại...

“Ô!”, Hoàng Hách thốt nhẹ một tiếng, kèm theo tiếng thốt nhẹ đó, đôi tay Hoàng Hách nhanh chóng lướt trên cơ thể người đàn ông trung niên một lượt, lập tức, hàng chục cây kim châm trên cơ thể người đàn ông đều biến mất.

“Ơ, kim bạc đâu, sao không thấy nữa vậy”, một cô y tá thốt lên với vẻ mặt sửng sốt.

“Nhìn kìa, trên tay bác sĩ Hoàng Hách!”, y tá tiếp dụng cụ đừng gần Hoàng Hách nhất, không kìm được thốt lên. Mọi người lúc này mới để ý tay Hoàng Hách đang nắm một xấp kim bạc, thì ra chỉ một động tác vừa rồi Hoàng Hách đã thu về lại được toàn bộ kim bạc!

“Trời ơi, kỳ diệu quá!”, trong lòng mọi người ngoài kinh ngạc ra thì không còn gì khác. Cảnh tượng như vậy chỉ có thể thấy ở trong phim, không ngờ hôm nay lại xuất hiện trước mắt bọn họ. Lẽ nào Hoàng Hách chính là cao thủ võ lâm trong truyền thuyết sao.

Nhưng chưa chờ cho sự kinh ngạc của mọi người được lắng xuống, điều càng khiến mọi người kinh ngạc hơn đã xảy ra. Máy đo điện tim vốn im ắng nãy giờ đột nhiên phát ra âm thanh ‘tít tít’, mọi người đều nhìn qua, ai nấy như sững sờ tại chỗ!

Chỉ thấy những đường biểu thị nhịp tim ở trên màn hình máy đo điện tim lúc này đột nhiên đập trở lại! Tuy nhịp đập rất chậm, nhưng trong mắt mọi người cái đường phập phù lên xuống này chính là một đường sinh mạng!

“Sống lại rồi, sống lại rồi!”, một Quách Lai dày dặn kinh nghiệm lúc này cũng hưng phấn nhảy lên.

Kỳ tích, đúng là kỳ tích! Hoàng Hách nói rất đúng, trong y học kỳ tích có ở khắp nơi, chỉ cần không bỏ cuộc, kỳ tích nhất định sẽ xuất hiện!

“Việc tiếp theo thì phải nhờ mọi người rồi!”, Hoàng Hách lau mồ hôi trên trán, giọng nói hơi mệt mỏi. Lần này liên tục thi triển châm cứu và “Hoạt Huyết Tục Mạng Thôi Thủ”, tinh lực của anh đã bị hao tổn khá lớn.

“Yên tâm, nếu chuyện này còn làm không tốt, thì tôi sẽ lấy đầu của tôi làm bóng cho cậu đá!”, Quách Lai hưng phấn nói: “Mọi người mau lên!”, lập tức, mọi người đều hăng hái tập chung chữa trị tiếp cho người đàn ông trung niên.

Hoàng Hách đã đánh thức lại sự sống của người đàn ông trung niên, nếu trong tình trạng như vậy rồi mà bọn họ còn không cứu sống nổi, vậy thì quá là có lỗi với cái danh bác sĩ rồi.

Nhìn đám người Quách Lai tập chung chăm chú vào chữa trị, ánh mắt Hoàng Hách nhìn sang bên cạnh. Ở đó, Vương Húc Minh đang há hốc mồm, kinh ngạc nhìn Hoàng Hách, trong mắt tràn đầy vẻ không dám tin. Thấy ánh mắt của Hoàng Hách nhìn mình, mặt Vương Húc Minh trở nên biến sắc, quay người định đi.

“Chủ nhiệm Vương, đừng đi vội thế, lời hứa của anh còn chưa thực hiện mà!”, Hoàng Hách cười híp mắt nhìn Vương Húc Minh, ánh mắt lộ ra vẻ mỉa mai: “Nào, quỳ xuống gọi ông nội đi, chủ nhiệm Vương của tôi!".
Chương 23: Tôi cũng nghe thấy

“Nào, quỳ xuống gọi ông nội đi chứ chủ nhiệm Vương của tôi!”.

Hoàng Hách nhìn Vương Húc Minh với vẻ khinh thường, mỉa mai nói.

Anh không phải là người thích gây sự, nhưng đối với Vương Húc Minh, Hoàng Hách lại có một cơn tức giận. Người này là một bác sĩ, hơn nữa là một trong những bác sĩ đứng đầu của Bệnh viện Nhân dân thành phố, thế mà lại coi thường mạng người, điều này khiến Hoàng Hách không còn chút thiện cảm nào với anh ta.

Càng không cần nói đến lúc sau Vương Húc Minh còn luôn nhằm vào Hoàng Hách, và nói những lời mỉa mai giễu cợt.

Sau khi có được Y Tiên Truyền Thừa, tâm trạng Hoàng Hách đã thăng hoa từ lâu, trong lòng có sự kiêu ngạo của bản thân, làm sao có thể để Vương Húc Minh thách thức, sỉ nhục anh hết lần này đến lần khác được.

Suy cho cùng, đây chính là ác giả ác báo của Vương Húc Minh thôi!

“Bác sĩ Hoàng Hách, tôi thừa nhận cậu đã thắng, y thuật của cậu quả thực rất cao siêu”, rõ ràng giọng điệu của Vương Húc Minh đã mềm hẳn, anh ta nhìn Hoàng Hách, gương mặt nở nụ cười: “Hoàng Hách, tiền đồ của cậu tốt lắm, yên tâm đi, cuộc phẫu thuật hôm nay tôi tuyệt đối sẽ ghi công lao của cậu lên hàng đầu, hơn nữa chuyện chuyển chính của cậu tôi cũng sẽ sắp xếp hết cho cậu luôn”.

Hoàng Hách dửng dưng cười: “Chủ nhiệm Vương đúng là người hay quên nhỉ, vừa thoáng một cái đã quên sạch sành sanh vụ cá cược giữa hai chúng ta rồi sao?”.

Cơn tức giận trong lòng Vương Húc Minh nổi lên. Bản thân anh ta đã cố tình nói lái đi, thậm chí còn chủ động hứa những lợi ích cho Hoàng Hách, chẳng qua là muốn gạt đi vụ cá cược vừa rồi. Ai ngờ cậu Hoàng Hách này lại chủ động khơi lại vụ cá cược kia.

“Bác sĩ Hoàng Hách, mọi người đều làm trong cùng bệnh viện với nhau, kiểu gì cũng còn gặp nhau nhiều, đừng vì một mâu thuẫn nhỏ mà ảnh hưởng đến hòa khí chứ!”, Vương Húc Minh nở một nụ cười giả tạo, trong giọng nói lại lộ ra một vẻ lạnh lùng: “Cậu còn trẻ, cuộc sống sau này còn dài lắm, làm việc khiêm tốn một chút sẽ đỡ được nhiều rắc rối đấy”.

“Ha ha, anh đang uy hiếp tôi đấy à?”, Hoàng Hách ha ha cười lớn, trong lòng dấy lên một ý nghĩ sắc lạnh: “Vương Húc Minh, nếu là người khác, tôi tuyệt đối sẽ không làm khó anh ta, nhưng đối với anh, Hoàng Hách tôi vẫn là câu nói đó, vụ cá cược này phải được thực hiện trong hôm nay!”.

“Đúng thế, chủ nhiệm Vương, đại trượng phu nói được là làm được, anh đừng lề mề nữa”, lúc này Quách Lai cũng quay đầu ra, nhìn Vương Húc Minh với vẻ mặt đầy mỉa mai: “Vừa nãy chính anh đã nói nếu bác sĩ Hoàng Hách cứu sống được bệnh nhân thì anh sẽ quỳ xuống gọi ông nội còn gì, chúng tôi đều nghe thấy hết đấy”.

“Đúng, tôi có nghe thấy!”.

“Ừ, tôi cũng nghe thấy!”.

Các bác sĩ ở bên cạnh bàn phẫu thuật ai nấy đều lên tiếng. Sau khi được Hoàng Hách điều trị, tình hình của người trung niên đã dần ổn định, việc mà đám Quách Lai cần làm đó là quan sát tình hình của bệnh nhân đồng thời xử lý vết thương, cho nên bọn họ lúc này vẫn có thể tranh thủ nói đỡ cho Hoàng Hách một câu.

Vương Húc Minh tức đến mức sắc mặt tím tái. Phải biết là đám người này trước đây không bao giờ dám ho he gì trước mặt anh ta, kể cả Quách Lai đến trước mặt anh ta cũng luôn phải cung kính, đâu thể cãi thẳng với anh ta như hôm nay.

“Hoàng Hách, làm người thì nên tem tém một chút, sau này còn dễ gặp nhau!”, Vương Húc Minh gằn giọng, như ngọn núi lửa sắp phun trào: “Nếu hôm nay tôi quỳ xuống thật, thì những ngày tốt đẹp của cậu cũng sắp kết thúc rồi đấy”.

“Chủ nhiệm Vương, dám chơi dám thua!”, Hoàng Hách chẳng thèm nhìn anh ta lấy một cái, anh từng chạm tới ranh giới giữa sự sống và cái chết, làm gì còn sợ sự uy hiếp của Vương Húc Minh, với lại bản thân anh có được Y Tiên Truyền Thừa, nếu Vương Húc Minh muốn gây chuyện với anh thật, thì anh có đầy cách để trị đối phương!

Lúc này, tiếng loa trong phòng phẫu thuật vang lên, là giọng nói của Lý Yên: “Chủ nhiệm Vương, đừng để một người phụ nữ như tôi phải khinh thường anh”.

Ánh mắt của Vương Húc Minh lạnh ngắt, không ngờ cái cô Lý Yên phó giám đốc bệnh viện này cũng can dự vào! Đối với Lý Yên, trong lòng Vương Húc Minh cũng vô cùng bực tức. Trước đây anh ta đã chạy chọt rất nhiều vì cái vị trí phó giám đốc bệnh viện này, vốn tưởng chức vụ phó giám đốc bệnh viện sắp đến tay anh ta rồi, ai ngờ Lý Yên lại đột nhiên đến nhậm chức, khiến bao nhiêu cố gắng bấy lâu của anh ta bị đổ bể.

“Được, nếu các người đã liên kết để chơi tôi, vậy thì tôi sẽ đấu với các người!”, Vương Húc Minh đột nhiên im lặng, một lúc sau, anh ta quay đầu sang nhìn Hoàng Hách, giọng nói trầm xuống: “Được, tôi nhận!”.

Vừa nói, anh ta liền quỳ hai đầu gối xuống, lạnh lùng nhìn Hoàng Hách, cố gọi một tiếng: “Ông nội!”.

Gọi xong, chưa chờ cho Hoàng Hách phản ứng, Vương Húc Minh đã đứng dậy, không nói không rằng đi thẳng ra bên ngoài.

Nhìn theo bóng lưng của Vương Húc Minh, trong lòng Hoàng Hách có chút kỳ lạ, bất giác có chút nể Vương Húc Minh.

Hoàng Hách nghĩ với sự kiêu ngạo của Vương Húc Minh sẽ tuyệt đối không quỳ, nhưng không ngờ Vương Húc Minh không những quỳ xuống mà còn gọi anh là ông nội.

“Cái tên Vương Húc Minh này cũng không phải là người đơn giản đâu!”, Hoàng Hách nghĩ thầm trong bụng, thầm đề cao cảnh giác hơn. Người dám nói dám làm như Vương Húc Minh, mới thực sự đáng sợ!

“Bác sĩ Hoàng Hách, yên tâm đi, tôi ở bệnh viện cũng coi như có chút tiếng nói, nếu Vương Húc Minh làm khó cậu thật, tôi thà không cần bộ mặt già này cũng phải cố gắng đứng về phía cậu!”, Quách Lai đi đến bên cạnh Hoàng Hách, cười híp mắt nói.
Chương 24: Viên đá thần bí

Hoàng Hách nhìn anh ấy gật đầu, thầm ghi lòng tấm chân tình này.

...

“Tinh~”

Đèn trên cửa phòng phẫu thuật bị tắt.

“Soạt” một tiếng, một đám người đột nhiên vây đến, nhìn cánh cửa phòng phẫu thuật với ánh mắt tràn đầy lo lắng. Đám người này chính là những thanh niên khiêng người đàn ông trung niên này đến bệnh viện, lúc này vết thương của bọn họ đều đã được xử lý.

Vừa nãy, một bác sĩ đi ra khỏi phòng phẫu thuật, bọn họ cũng chạy đến vây quanh hỏi thăm tình hình. Nhưng vị bác sĩ đó lại chỉ hừ lên một tiếng, như thể gặp chuyện bực mình trong phòng phẫu thuật vậy, hất tay ra rồi đi luôn. Thái độ của vị bác sĩ đó khiến tâm trạng bọn họ trở nên căng thẳng. Nếu không phải sợ làm phiền đến việc cấp cứu của đại ca họ, bọn họ e rằng đã xông vào phòng phẫu thuật từ ban nãy để hỏi cho ra nhẽ rồi.

Cánh cửa phòng phẫu thuật cuối cùng đã mở ra, một cô y tá bước ra ngoài trước.

“Sao rồi ạ”, đám người lập tức vây quanh, nhao nhao lên hỏi cô y tá.

“Yên tâm đi, bệnh nhân đã qua cơn nguy kịch, sẽ được ra ngoài nhanh thôi”, khuôn mặt cô y tá nở nụ cười nhẹ, ngọt ngào nói.

Vừa nói xong, chiếc giường bệnh có người đàn ông trung niên đang nằm được đẩy ra, trên giường bệnh, sắc mặt người đàn ông trung niên đã trở nên hồng hào, nhưng lúc này anh ta vẫn chưa tỉnh lại.

“Cảm ơn bác sĩ, cảm ơn bác sĩ ạ!”, mấy người thanh niên cứ liên tục cúi gập người trước mặt Quách Lai. Bọn họ cho rằng Quách Lai là người trung niên cao tuổi nhất trong những người ở đây, việc phẫu thuật chắc chắn là do anh ấy phụ trách mới đúng.

Nhưng Quách Lai chỉ mỉm cười lắc đầu nói: “Mấy cậu cảm ơn nhầm người rồi, bác sĩ Hoàng Hách đây mới là ân nhân cứu mạng của bệnh nhân. Lần này nếu không có cậu ấy, thì e là bệnh nhân sẽ lành ít dữ nhiều”.

Nghe thấy Quách Lai nói như vậy, mấy người thanh niên đều đồng loạt nhìn sang Hoàng Hách. Bọn họ tự nhiên nhận ra Hoàng Hách, chính là vị bác sĩ đã khuyên bọn họ nên đi điều trị trước.

“Bác sĩ Hoàng Hách, Ngô Khánh tôi cả đời này sẽ luôn ghi nhớ đại ân đại đức của anh!”, một người chững chạc nhất trong đám thanh niên thò tay vào túi, như thể đang cố gắng lau tay thật sạch, sau đó ôm chầm lấy Hoàng Hách.

Động tác của anh ta rất nhanh, Hoàng Hách còn chưa kịp phản ứng đã bị anh ta ôm chặt.

“Ha ha, người anh em đừng kích động, cứu người là thiên chức của bác sĩ chúng tôi!”, Hoàng Hách mỉm cười vỗ vào vai Ngô Khánh nói.

Trong chốc lát, tim Hoàng Hách thịch một cái, anh cảm nhận được túi áo anh nặng trịch, như thể vừa bị nhét thứ gì đó.

Đúng lúc này, Ngô Khánh cố hạ thấp giọng nói: “Giúp chúng tôi với!”

Giọng nói của Ngô Khánh rất nhẹ, nhưng lại mang theo vẻ bất lực và sốt ruột, còn cả vẻ khẩn cầu mãnh liệt nữa.

Vừa dứt lời, Hoàng Hách và Ngô Khánh tách nhau ra, sắc mặt hai người lại trở về bình thường, như thể chưa từng xảy ra chuyện gì vậy.

“Bác sĩ Hoàng Hách, anh là người tốt, người nhà của đại ca phải đến sáng mai mới tới kịp, từ giờ đến lúc đó anh có thể chăm sóc đại ca không?”, Ngô Khánh nhìn Hoàng Hách, trong ánh mắt tràn đầy thần sắc phức tạp: “Xin anh đấy!”.

Ánh mắt của Hoàng Hách cũng hơi nhấp nháy, anh thản nhiên thò hai tay vào trong túi áo, nở nụ cười ôn hòa: “Yên tâm đi, tôi sẽ chăm sóc bệnh nhân cho đến khi người nhà bệnh nhân đến”.

“Vậy thì tôi yên tâm rồi”, ánh mắt Ngô Khánh lộ ra vẻ nhẹ nhõm, sau đó nhìn về phía lối ngoặt hành lang của phòng phẫu thuật nói to: “Đồng chí cảnh sát, đại ca đã qua cơn nguy hiểm, chúng tôi có thể đi theo các anh rồi! Lần này thực sự cảm ơn các anh đã châm chước”.

Câu nói vừa dứt, mấy vị cảnh sát mặc đồng phục đi từ lối ngoặt ra, lạnh lùng còng tay bọn Ngô Khánh.

Ngô Khánh bị đeo còng tay, ngoảnh đầu lại một lần nữa, anh ta nhìn Hoàng Hách nhưng không nói gì cả.

Ánh mắt của Hoàng Hách không thay đổi, hơi gật đầu nhẹ, sau đó nhìn cảnh sát đưa bọn Ngô Khánh đi.

Còn một vị cảnh sát ở lại, đột nhiên xảy ra sự cố thương tích nguy hiểm như vậy, một mặt cảnh sát phải chịu trách nhiệm về sự an toàn của người đàn ông trung niên, mặt khác cũng phải canh giữ người đàn ông này, để tránh anh ta chạy trốn.

“Đưa bệnh nhân vào phòng chăm sóc tích cực đi”, Quách Lai dặn dò y tế: “Có chuyện gì lập tức báo cho tôi biết!”, sau đó anh ấy nói chuyện với Hoàng Hách vài câu rồi trở về nghỉ ngơi. Cuộc phẫu thuật này kéo dài liên tục trong sáu, bảy tiếng đồng hồ, lúc này đã là nửa đêm.

Sau khi Hoàng Hách ở phòng chăm sóc tích cực quan sát người đàn ông trung niên này một lúc, liền đến tòa nhà cấp cứu.

Nếu không phải vì cuộc phẫu thuật, e rằng Hoàng Hách đã phải trực ở phòng cấp cứu khoa nhi ở đây từ trước rồi. Quy mô của Bệnh viện Nhân Dân thành phố rất lớn, người khám bệnh nhiều, nhiệm vụ của một bác sĩ thực tập như Hoàng Hách chính là hỗ trợ bác sĩ phụ trách, tiện thể học hỏi kinh nghiệm. Đương nhiên, khi bác sĩ phụ trách bận quá, Hoàng Hách cũng sẽ giúp đỡ khám bệnh, ví dụ như các bệnh thường gặp như cảm cúm và ho.

Vì là nửa đêm, nên người bệnh trong phòng cấp cứu khoa nhi cũng không có nhiều, thấy Hoàng Hách đi vào trong phòng khám, vị bác sĩ phụ trách lườm một cái, rõ ràng không hài lòng về hành vi chạy đến phòng phẫu thuật của Hoàng Hách.

Hoàng Hách cũng không giải thích, anh lúc này không còn yếu thế nữa, không phải cúi đầu trước bất kỳ ai.

Bác sĩ phụ trách thấy Hoàng Hách không thèm để ý mình, trong ánh mắt đầy vẻ bực bội. Nhưng vì bệnh nhân đang đợi khám, nên cũng không có nhiều thời gian để đi trách Hoàng Hách.

Còn Hoàng Hách lại đến phía sau tấm bình phong ở bên trong phòng khám, đặt mông ngồi xuống chiếc bàn dài. Ở đây chuyên khám một số bộ phận nhạy cảm, có tấm bình phong che chắn, người bên ngoài không thể nhìn thấy tình hình bên trong.

Khi chắc chắn được không có ai đang nhìn mình, anh mới lôi một vật từ trong túi áo ra. Đây chính là thứ Ngô Khánh lén lút nhét vào túi anh khi ôm anh, thấy bộ dạng thần bí của Ngô Khánh và câu nói “giúp chúng tôi với”, Hoàng Hách bèn cảm thấy chuyện này không hề bình thường.

Cho nên cả quãng đường anh đều không lôi viên đá này ra, cho đến tận khi đứng sau tấm bình phong của phòng khám mới yên tâm lấy ra.

Đây là một viên đá to bằng quả trứng gà, hình dạng không có quy tắc gì cả, trông chẳng khác gì một viên đá bình thường.

“Chỉ là một viên đá, có cần phải tỏ vẻ thần bí như vậy không?”, Hoàng Hách hơi khó hiểu, nhưng sau đó, tâm niệm của anh hiện ra, Vô Thượng Tiên Đồng lặng lẽ khởi động.

Ngay lập tức, Hoàng Hách phát hiện ra điều bất thường, phía dưới Vô Thượng Tiên Đồng, anh nhìn thấy bên trong viên đá lại có một luồng ánh sáng xanh đang chuyển động.

“Đây là cái gì...”
Chương 25: Trường Sinh Tiên Kinh

“Đây là cái gì…”.

Trong lòng Hoàng Hách kinh ngạc, nhìn kĩ hòn đá trước mặt, Vô Thượng Tiên Đồng càng tập trung hơn. Dần dần, hình ảnh bên trong hòn đá rõ ràng hơn.

Chỉ thấy bên trong hòn đá này, 90% ngập màu xanh đầy sức sống, màu xanh kiểu này vô cùng thuần khiết, không có tạp chất, có màu sắc sinh động.

“Chẳng lẽ đây là một viên đá thô ngọc bích?”, Hoàng Hách thu lại Vô Thượng Tiên Đồng, màu xanh bên trong hòn đá biến mất tăm.

Lật hòn đá, mắt Hoàng Hách sáng lên, chỉ thấy ở một chỗ nhô ra của hòn đá đã có một vết bị cắt, mà bên trong mặt cắt này, ngoài lớp vỏ mỏng manh, thế mà lại đều là ngọc bích thuần.

Hoàng Hách không hiểu kiến thức liên quan ngọc bích, nhưng nhìn thấy ngọc bích xanh thế này là biết miếng ngọc bích này không tầm thường, vô cùng trong, nhờ ánh đèn lờ mờ, Hoàng Hách thế mà có thể nhìn thấy bên trong ngọc bích, như một đầm nước xanh biếc, lóng lánh đẹp vô cùng.

Lại lần nữa nhớ lại lời Ngô Khánh nói với anh, trong lòng Hoàng Hách cũng đoán được đại khái vấn đề mà nhóm người này gặp phải: “E là vì viên đá thô ngọc bích này quá đáng giá, nên mới thu hút sự chú ý của một vài người. Xem ra vết thương mà người đàn ông trung niên kia bị chắc là kiệt tác của đám người đó”.

Hoàng Hách giơ tay ra khẽ khàng ma sát trên mặt cắt của viên đá thô ngọc bích, lau đi lớp bụi trên đó. Song đúng lúc này, trong mắt Hoàng Hách lại lóe lên ánh sáng dữ dội.

Lúc nãy, khi ngón tay anh vừa chạm vào phần ngọc bích lộ ra trên mặt cắt của viên đá thô, trong cơ thể anh đột nhiên trào dâng cảm giác nôn nóng, một tin tức nào đó trong đầu anh đột nhiên tự xuất hiện. Biến cố bất ngờ khiến Hoàng Hách không kiềm được mà dịch ngón tay ra, sau đó bắt đầu suy nghĩ.

“Trường Sinh Tiên Kinh”, chính là tên của tin tức này. Từ tin tức Hoàng Hách hiểu được “Trường Sinh Tiên Kinh” này chính là công pháp mà y tiên để lại “Truyền Thừa” tu luyện, rất thần kỳ. Dùng chính lời của y tiên để nói thì là “Trường Sinh Tiên Kinh” có thể hấp thụ tinh khí của vạn vật đất trời, phù hợp nhất với quy luật tự nhiên, tu luyện đến mức cao nhất thậm chí có thể thoát khỏi sinh tử.

“Chẳng lẽ ngọc bích này và Trường Sinh Tiên Kinh có quan hệ gì?”, Hoàng Hách âm thầm đoán trong lòng, ngón tay lại lần nữa chạm lên trên mặt cắt của viên đá thô.

Quả nhiên, lúc Hoàng Hách lại chạm vào ngọc bích trên mặt cắt, Trường Sinh Tiên Kinh lại lần nữa nôn nóng. Lần này, Hoàng Hách không bỏ ngón tay ra, mà quan sát tỉ mỉ phản ứng của Trường Sinh Tiên Kinh.

“Ơ”, ngay sau đó, trong mắt Hoàng Hách lộ vẻ kinh ngạc, không ngờ Trường Sinh Tiên Kinh lại chủ động vận chuyển trong cơ thể anh. Điều khiến anh ngạc nhiên hơn nữa đó là cùng với sự chủ động vận chuyển của Trường Sinh Tiên Kinh, Hoàng Hách cảm nhận được một luồng sức mạnh lạnh lẽo truyền tới từ trên ngọc bích, dọc theo đầu ngón tay đi vào cơ thể mình.

Chỉ trong khoảng thời gian rất ngắn, Hoàng Hách đã cảm thấy trong cơ thể mình đột nhiên xuất hiện một luồng khí. Luồng khí này vô cùng yếu, dọc theo đường vận chuyển của Trường Sinh Tiên Kinh từ từ chảy trong cơ thể.

Hoàng Hách cảm nhận tỉ mỉ, anh phát hiện, cùng với việc luồng sức mạnh lạnh lẽo trong ngọc bích liên tục hòa vào cơ thể mình, thì luồng khí kia trong cơ thể anh cũng đang dần trở nên dày, mạnh hơn.

“Chẳng lẽ đây là chân khí?”, Hoàng Hách tỉ mỉ xem giới thiệu của Trường Sinh Tiên Kinh, thầm nói: “Nhưng dựa vào giới thiệu trong Trường Sinh Tiên Kinh, người có năng khiếu muốn ngưng kết ra chân khí, ít nhất cũng phải ngồi thiền ba ngày. Mà mình chỉ một lát thôi đã ngưng tụ được chân khí”.

“Chẳng lẽ, là vì sức mạnh lạnh lẽo truyền ra từ trong viên đá thô ngọc bích này”, Hoàng Hách nghĩ đến đây thì ánh mắt bất giác nhìn về phía viên đá thô ngọc bích.

“Ừm”, tiếp theo, anh khẽ ơ một tiếng: “Sao lại thế này?”.

Chỉ thấy trên mặt cắt của đá thô ngọc bích, màu xanh ngọc vốn bằng phẳng không ngờ lại lộ ra lớp xám xịt, khẽ khàng rung rung, lắc rơi một lớp bụi.

“Chẳng lẽ đây là hậu quả sức mạnh lạnh băng bị mình hấp thụ sinh ra?”, Hoàng Hách nhanh chóng cầm một miếng bông trong hòm thuốc bên cạnh lên lau mạnh mặt cắt. Lau xong mặt cắt ngay lập tức mất đi lớp bụi. Hoàng Hách tiếp tục lau, sau khi lau đi gần 1mm bụi, trên mặt cắt mới lại xuất hiện màu xanh ngọc. Lại nhìn viên đá thô này, chỉ thấy mặt cắt của viên đá thô như bị bào mất một mảng lớn.

“Xem ra chắc mình đã hấp thụ sức mạnh lạnh lẽo đó rồi, nên mới khiến viên đá thô này thành thế này”, trong lòng Hoàng Hách cuối cùng cũng có thể khẳng định. Nhưng hiện tại anh cũng không dám hấp thụ sức mạnh lạnh băng trên viên đá thô ngọc bích nữa, dù sao viên đá thô này cũng không thuộc về anh, nếu thực sự hoàn toàn trở thành tro bụi thì anh ăn nói sao với Ngô Khánh.

Đúng lúc này, bác sĩ điều trị chính bên ngoài gọi anh. Đối phương không chịu nổi khi Hoàng Hách nhàn rỗi, cứ lấy cái cớ truyền thụ kinh nghiệm bắt Hoàng Hách ra cùng mình.

Với việc này, Hoàng Hách cũng không nói gì nhiều, dù sao đây cũng là nhiệm vụ của mình. Lúc này anh lại để viên đá thô vào túi áo blouse trắng rộng thùng thình, đi ra ngoài.

Trời cuối cùng cũng hửng sáng, Hoàng Hách cũng đã đến giờ tan làm. Lại lần nữa đến phòng chăm sóc tích cực (ICU) thăm người đàn ông trung niên, thấy anh ta đang dần hồi phục, mà bên ngoài phòng bệnh, cảnh sát kia mặc thường phục, đứng canh bên ngoài không rời đi bước nào.

Thấy thế, Hoàng Hách cũng yên tâm về nhà, anh thức cả đêm lúc này chỉ muốn nghỉ ngơi một lúc thật tốt.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK