Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 61: Tình hình họp báo thay đổi

“Bí… bí thư Lộ, sao anh lại đến đây?”.

Phó chủ tịch thành phố Vương tươi cười tiến lên đón, cung kính nói với Lộ Phi.

Đừng thấy phó chủ tịch này vừa nãy tác oai tác quái, dáng vẻ ông đây to nhất mà nhầm. Đó cũng chỉ là với những người quyền lực kém hơn hắn thôi, xét chức vụ, thì đến cả ủy viên thường vụ thành ủy cũng không được xếp vào.

Còn Lộ Phi thì là bí thư thành ủy, quyền lực của anh ta đứng đầu Hải Thành, càng khỏi phải nói việc Lộ Phi còn là một trong những ủy viên thường vụ tỉnh ủy có chỗ đứng, tính ra thì còn là một lãnh đạo tỉnh ủy thực sự. Người như vậy, phó chủ tịch Vương thậm chí còn không có dũng khí chống đối lại.

“Ừm, phó chủ tịch Vương, không ngờ một họp báo mà cũng gọi được anh tới”, giọng Lộ Phi hào hùng trưởng thành, giơ tay ra chủ động bắt tay với phó chủ tịch Vương.

Phó chủ tịch Vương hốt hoảng đón lấy tay Lộ Phi bằng hai tay, nắm thật chặt, cố nói với vẻ chính trực: “Là phó chủ tịch thành phố quản lý y dược, bệnh viện Nhân dân xuất hiện việc thế này, tôi phải ra mặt chút”.

“Ừm, xem ra giác ngộ của phó chủ tịch rất cao”, Lộ Phi cười giả lả nhìn phó chủ tịch Vương một cái, nói một câu không mặn không nhạt.

“Ha, ha, bí thư Lộ Phi quá khen”, sắc mặt phó chủ tịch Vương cứng ngắc, là một người làm quan chức lâu năm, hắn ngay lập tức nghe ra được ý khác trong giọng điệu của Lộ Phi, nhưng hắn cũng không dám vạch trần, chỉ vờ như tò mò hỏi: “Bí thư Lộ bận rộn, hôm nay sao lại đến đây?”.

“Ha, ha, tôi cũng chỉ đi ngang qua bệnh viện, tiện thể đến thăm hai người bạn của tôi”, Lộ Phi mỉm cười.

Phó chủ tịch Vương nghe thấy, trong lòng thả lỏng. Bí thư Lộ đã hơn 40 tuổi, bạn của anh ta chắc phải là những bác sĩ già trong bệnh viện. Chỉ cần anh ta không phải đến vì họp báo thì dễ giải quyết.

Nhưng ngay sau đó, sắc mặt phó chủ tịch Vương thay đổi, chỉ thấy Lộ Phi đi thẳng đến chỗ hai người Hoàng Hách và Lý Yên, vừa đi vừa nói: “Ôi, bác sĩ Hoàng Hách, hôm nay mới đến thăm cậu, thực sự là ngại quá”.

Phó chủ tịch Vương chỉ cảm thấy đầu mình nổ bùm, hơi đơ rồi. Bí thư Lộ có ý gì vậy chứ? Chẳng lẽ người bạn anh ta đến thăm là Hoàng Hách?

“Ha, ha, bí thư Lộ, đừng nói thế, phải là tôi đi thăm anh mới đúng”, Hoàng Hách mỉm cười, giơ tay bắt tay Lộ Phi.

“Đừng khách sáo, cậu là ân nhân cứu mạng của bố tôi, thì cũng là ân nhân của tôi”, Lộ Phi vỗ vai Hoàng Hách, nói đầy khích lệ: “Người trẻ tuổi không sợ gì hết, tốt lắm. Tình hình lần này tôi cũng nghe nói rồi, tôi cho rằng cậu làm không sai, mọi bác sĩ của Hải Thành đều phải học tập cậu”.

Nói rồi Lộ Phi đi đến bục chủ tịch, nhận micro từ trong tay Khổng Thu Sinh.

Hội trường bỗng yên tĩnh lại, nhìn dáng vẻ của bí thư thành ủy thì là định phát biểu rồi. Các phóng viên đều lấy thiết bị ghi âm của mình ra, kiểm tra một lượt, chỉ sợ thiết bị của mình hỏng ngay lúc quan trọng.

Quả nhiên, Lộ Phi hắng giọng rồi nói: “Chào mọi người, tôi là Lộ Phi bí thư thành ủy Hải Thành. Hôm nay tôi đến họp báo này chỉ vì chút việc riêng, điều này tôi phải xin lỗi trước với người dân thành phố vì đã lười biếng trong giờ làm”.

Dưới khán đài vang lên tiếng vỗ tay, sự hài hước của Lộ Phi ngay lập tức kéo gần khoảng cách của mọi người.

Lộ Phi tiếp tục nói: “Mọi người có lẽ đã đang đoán tôi đến đây làm gì. Giờ tôi xin giải thích với mọi người, hôm nay tôi đến đây là cố tình đến cảm ơn hai bác sĩ. Hai hôm trước, bố tôi đưa con trai tôi đi học, nhưng trên đường gặp tai nạn. Nếu không phải hai bác sĩ này kịp thời cứu chữa, thì bố tôi có lẽ đã không xong rồi”.

Hít sâu một hơi, Lộ Phi xúc động nói: “Thân phận lúc này của tôi không phải bí thư thành ủy, mà là một người nhà bệnh nhân bình thường, tôi muốn cảm ơn hai bác sĩ tốt dám làm việc nghĩa này tại đây”.

Trong lúc nói, Lộ Phi cúi người thật sâu với hai người Hoàng Hách và Lý Yên.

Dưới sân khấu vang lên tiếng vỗ tay, mãi không dứt.

Trong lòng Hoàng Hách hơi cảm động, hành động của Lộ Phi chẳng khác gì đang tỏ thái độ của anh ta. Với thân phận nhạy cảm của Lộ Phi, có thể ủng hộ mình trong trường hợp thế này thì phải rất quyết đoán.

“Các đồng chí, các bạn, mặc dù bác sĩ Hoàng Hách là bác sĩ thực tập, nhưng y thuật của cậu ấy cao siêu, cá nhân tôi vô cùng khâm phục. Lúc mọi người đang quan tâm việc bác sĩ thực tập lên bàn phẫu thuật, cũng phải nghĩ thử xem nguyên nhân kết quả phía sau việc này. Đó cũng là một mạng người, một mạng người sống sờ sờ. Nếu không phải bác sĩ Hoàng Hách kịp thời ra tay, thì bệnh nhân đó đã chết rồi. Cho nên tôi cho rằng bệnh viện để bác sĩ thực tập Hoàng Hách tiến hành cứu chữa, không những không phải sự khinh thường với mạng người, không phải thiếu trách nhiệm với bệnh nhân, mà là thực sự tôn trọng sinh mạng”.

Trong lúc nói, cửa phòng họp lại bị đẩy mở, chỉ thấy một phụ nữ trung niên đẩy xe lăn đi vào. Trên xe lăn là người đàn ông trung niên hầu hết các bộ phận trên người đều được băng bó kín mít.

“Mọi người xem, người ngồi trên xe lăn này chính là bệnh nhân của ca phẫu thuật lần này, người suýt nữa bị thần chết đưa đi”, Lộ Phi nói to, thu hút ánh mắt mọi người về phía người đàn ông ở trên xe lăn. Bỗng chốc, ánh đèn flash nháy liên tục.
Chương 62: Phạt nữa không?

Hoàng Hách cũng nhìn người đàn ông trên xe lăn, lộ ra sự vui vẻ, xem ra nền tảng sức khỏe của người đàn ông trung niên này cũng tốt, lúc này khỏe lại rất nhanh.

Người phụ nữ đẩy xe lăn nhìn ngó một lúc, cuối cùng ánh mắt dừng ở người Hoàng Hách, trên mặt lộ vẻ cảm động. Chị ta đẩy xe lăn đi nhanh về phía Hoàng Hách, chẳng mấy chốc đã đến trước mặt Hoàng Hách.

“Bác sĩ Hoàng, tôi cảm ơn cậu, cảm ơn cậu cứu người đàn ông của tôi”, người phụ nữ trung niên nước mắt giàn giụa, trong giọng nói đầy sự run rẩy, trong lúc nói hai chân gập lại, thế mà định quỳ lạy Hoàng Hách.

Hoàng Hách vội vàng đỡ người phụ nữ trung niên, nói liên thanh: “Chị này, tôi là bác sĩ, cứu người là bổn phận của tôi”.

Người phụ nữ trung niên đó nghe thấy vậy vẫn liên tục cảm ơn. Người đàn ông trung niên trên xe lăn mặc dù vẫn không thể nói chuyện, nhưng sự biết ơn trong mắt anh ta lại không thể che giấu được.

Cảnh tượng này rơi vào trong mắt tất cả mọi người, một số phóng viên nữ còn rơi nước mắt. Còn Lộ Phi thì nhân cơ hội này nói tiếp.

“Mạng người là trên hết, trong bệnh viện càng là thế, một bác sĩ tốt như bác sĩ Hoàng Hách, nếu người thân bạn bè của bạn trong lúc bệnh tình nguy kịch có thể gặp được một bác sĩ tốt như bác sĩ Hoàng Hách, có thể cướp lại mạng người từ tay thần chết, vậy đó là việc may mắn biết bao. Cho nên tôi lấy danh nghĩa cá nhân một lần nữa bày tỏ sự kính trọng sâu sắc với bác sĩ Hoàng Hách”.

Nói rồi, Lộ Phi trịnh trọng khom lưng với Hoàng Hách.

Dưới sân khấu, tiếng vỗ tay vang lên không dứt, đa số phóng viên bắt đầu xem xét lại việc lần này. Dù bản chất phía sau sự việc thế nào, thì Hoàng Hách đã cứu được một mạng người cũng là sự thật.

Sắc mặt phó chủ tịch Vương khá là xấu hổ, hắn dù thế nào cũng không ngờ được Lộ Phi đã sắp xếp hết mọi việc từ trước, không những phát biểu lời nói biết ơn Hoàng Hách, thậm chí còn đưa bệnh nhân kia ra, lật đổ hoàn toàn quan điểm vốn đã được định sẵn.

Dù cách làm của Lộ Phi khiến phó chủ tịch Vương cực kỳ bất mãn, nhưng phó chủ tịch Vương dù thế nào cũng không dám phản bác. Làm mất mặt vị bí thư nghiêm khắc này chẳng phải là muốn chết sao?

Cũng chính vào lúc này, Lộ Phi lại xoay đầu nhìn phó chủ tịch Vương, cười tủm tỉm nói: “Ý anh thế nào, phó chủ tịch Vương, anh là lãnh đạo quản lý về y tế, anh cũng nói mấy câu đi”.

Lúc này, phó chủ tịch chỉ cảm thấy bị người ta tát một cái đau điếng, mặt bị vả sưng luôn rồi, nhưng vẫn phải dè dặt mỉm cười.

“Bí thư Lộ nói đúng”, phó chủ tịch Vương nhanh chân đi lên bục chủ tịch, đứng bên cạnh Lộ Phi, cẩn thận nhận micro: “Xã hội này của chúng ta cần bác sĩ tốt như bác sĩ Hoàng Hách, mặc dù sự việc lần này gây xôn xao dư luận trong nước, nhưng công trạng của bác sĩ Hoàng Hách cũng không thể xóa bỏ. Còn cả phó giám đốc Lý Yên, là cán bộ lãnh đạo có thể xông lên tuyến đầu, trong thời khắc quan trọng dũng cảm dùng người, việc này đáng được khen ngợi”.

Nói mấy lời kiểu quan cách, phó chủ tịch Vương cũng giỏi lắm, sao có thể nghĩ được người này vừa nãy còn hùng hổ phê bình Hoàng Hách và Lý Yên, thậm chí còn cách chức Lý Yên.

“Tôi đề nghị, để bệnh viện tiến hành tuyên dương việc làm của phó giám đốc Lý Yên và Hoàng Hách, cụ thể làm thế nào thì do tổ Đảng của bệnh viện thảo luận”, phó chủ tịch Vương tươi cười nhìn Lộ Phi.

“Ừm, đề nghị của phó chủ tịch Vương rất tốt, cụ thể thì để phía bệnh viện làm đi”, Lộ Phi gật đầu, trông có vẻ rất hài lòng: “Ôi, tôi không làm phiền các bạn tổ chức họp báo nữa, tôi xin phép”.

Trong lòng chủ tịch Vương đã chửi thề rồi. Không làm phiền họp báo cái gì, rõ ràng đã định được quan điểm của họp báo rồi. Nhưng những việc này, chủ tịch Vương lại chỉ dám nghĩ trong lòng, ngoài mặt thì vẫn phải vờ như luyến tiếc: “Bí thư Lộ, tôi tiễn anh”.

“Không cần, anh có việc bận mà”, nói rồi, Lộ Phi vẫy tay với mọi người có mặt rồi đi ra, lúc đi qua Hoàng Hách, Lộ Phi đột nhiên dừng bước, cười tủm tỉm nói: “Hoàng Hách, hôm nào rảnh thì cùng phó giám đốc Lý Yên đến nhà tôi ngồi chơi nhé”, nói rồi, Lộ Phi nhét cho Hoàng Hách một tờ giấy, trên giấy viết số điện thoại của anh ta.

“Ha, ha, nhất định sẽ đến chơi”, Hoàng Hách trịnh trọng cất kĩ tờ giấy, cười nói.

Phó chủ tịch ở bên cạnh thấy cảnh này, trong lòng lại chùng xuống. Không ngờ bí thư Lộ lại chủ động mời Hoàng Hách đến nhà chơi. Phải biết là sự vinh hạnh này đến cả hắn cũng không có. Lúc này, phó chủ tịch Vương hiểu ra, trong lòng bí thư Lộ, Hoàng Hách có vị trí quan trọng thế nào.

Nhìn Lộ Phi rời đi, mọi người đều thả lỏng hơn nhiều. Sự uy nghiêm của bí thư khiến các lãnh đạo bệnh viện chẳng dám thở mạnh.

“Phó chủ tịch Vương còn phạt Hoàng Hách nữa không?”, Vương Húc Minh cười gượng sáp lại đến trước mặt phó chủ tịch Vương.

“Phạt?”, phó chủ tịch Vương hơi bực bội: “Nếu muốn chết thì anh tự đi đi, bí thư Lộ chẳng phải đã nói bác sĩ như Hoàng Hách hiếm có, khen ngợi, khen ngợi cật lực cho tôi”.

Lúc này, điện thoại của phó chủ tịch Vương reo vang, lại là tin wechat thúc giục do thiếu gia nhà họ Thẩm gửi đến.

Sắc mặt phó chủ tịch Vương chợt lạnh đi, đi tới một góc khuất tầm mắt, ấn phím nghe: “Cậu cút đi cho tôi, làm tôi suýt thì đắc tội bí thư Lộ, mẹ nhà cậu”.

Đường đường là phó chủ tịch thành phố thế mà lại chửi bậy, có thể thấy trong lòng phó chủ tịch Vương lúc này phải kích động đến mức nào. Một bệnh viện cỏn con so với bí thư thành ủy như Lộ Phi thì là cái thá gì, chỉ cần Lộ Phi nói một câu thôi thì cố gắng bao lâu nay của mình cũng công cốc hết, may mà lần này vẫn chưa quyết, cứu vãn ổn thì bí thư Lộ cũng sẽ không làm khó mình.

Nghĩ đến đấy, phó chủ tịch Vương đi về phía Hoàng Hách với nụ cười thân thiết trên mặt.
Chương 63: Tặng viên đá thô ngọc bích

Buổi họp báo được kết thúc trong không khí ôn hòa.

Chờ khi các phóng viên đều đi ra khỏi hội trường, Lý Yên vẫn hơi có cảm giác như một giấc mơ. Lúc ban đầu cô đã dự đoán sẵn trường hợp xấu nhất, chính là kể cả không làm phó giám đốc nữa cũng phải bảo vệ Hoàng Hách bằng được. Thực tế sau khi buổi họp báo bắt đầu, diễn biến đã thực sự phát triển theo dự đoán xấu nhất mà cô nghĩ ra, thậm chí khi phó chủ tịch Vương can thiệp trực tiếp, kể cả cô lấy vị trí phó giám đốc ra uy hiếp, cũng không có chút tác dụng nào.

Nhưng từ khi vị bí thư tỉnh ủy Lộ Phi xuất hiện thì lập tức xảy ra thay đổi. Một buổi họp báo với toàn ý định dồn người ta vào chỗ chết, thế mà lại trở thành một buổi biểu dương đầy vui vẻ. Thậm chí phó chủ tịch Vương lúc đầu còn hận Lý Yên và Hoàng Hách đến mức nghiến răng cũng thay đổi thái độ một cách chóng mặt, dỗ dành hai người họ như bảo bối vậy, trông mà khiến người khác phải toát mồ hôi lạnh.

Phó chủ tịch Vương này đúng là nhân vật điện ảnh chính hiệu, không vào showbiz thì thật đáng tiếc.

Người buồn nhất phải kể đến Vương Húc Minh, vốn tưởng Lý Yên chắc chắn bị cách chức, và vị trí phó giám đốc sẽ đến lượt anh ta, ai ngờ lại là kết quả này. Hơn nữa lần này sự sắc xảo của anh ta quá lộ liễu, không những đã hoàn toàn đắc tội với Lý Yên, e rằng đến giám đốc Khổng Thu Sinh cũng có ấn tượng vô cùng xấu về anh ta. Tóm lại một câu, những ngày tháng sau này của Vương Húc Minh trong bệnh viện e rằng sẽ không thể dễ dàng đâu.

Còn Hoàng Hách, tâm trạng của anh lúc này lại rất phức tạp. Khó khăn lần này đã có thể vượt qua một cách thuận lợi, hoàn toàn là nhờ công lao của Lộ Phi. Vừa cảm kích Lộ Phi, Hoàng Hách cũng nhận ra được bản thân anh thực sự quá yếu, chỉ một phó chủ tịch thành phố cũng đủ để làm cho anh phải răm rắp theo.

“Không được, mình phải nhanh chóng nâng cao thực lực, có thực lực rồi, mới có thể khiến người khác không dám động vào mình!”, Hoàng Hách nghĩ thầm trong bụng.

Đúng lúc Hoàng Hách đang thầm suy nghĩ, một khuôn mặt xinh đẹp thò đến trước mặt Hoàng Hách, chính là Liễu Vi Nhi.

“Anh Hoàng Hách, chúc mừng anh thắng ngay trong trận đầu!”, khuôn mặt xinh như búp bê của Liễu Vi Nhi đầy vẻ hân hoan.

“Ha ha, nếu nói cảm ơn, thì anh phải cảm ơn em đấy!”, Hoàng Hách nở một nụ cười ôn hòa: “Nếu không phải em gọi bí thư Lộ đến, thì hôm nay đúng là rắc rối to”.

Liễu Vi Nhi hi hi cười: “Không phải em gọi bí thư Lộ đâu, chúng em vô tình gặp nhau ở bên ngoài thôi”.

Ngập ngừng một lúc, Liễu Vi Nhi vỗ lên ngực mình, nói với giọng vui mừng: “Bí thư Lộ là người tốt, em đâm vào bố chú ấy mà chú ấy cũng không trách em”.

Hoàng Hách gật đầu công nhận. Vị bí thư thành ủy Lộ Phi này đúng là rất tốt.

“Được rồi, không còn sớm nữa, mệt cả ngày rồi đói quá!”, Lý Yên đột nhiên sán đến, không biết vô tình hay cố ý cô dựa vào vai Hoàng Hách, híp mắt cười với Liễu Vi Nhi: “Em gái, cùng đi ăn đi, chị mời”.

Thấy Lý Yên dựa vào người Hoàng Hách một cách thân mật, trong mắt Liễu Vi Nhi lóe lên một tia sáng, thấp thoáng có chút ghen tuông. Nhưng cô gái này cũng không đơn giản, lúc đó cũng học theo, ôm chặt luôn cánh tay còn lại của Hoàng Hách đến trước ngực, bạo dạn hơn Lý Yên rất nhiều.

Sau khi ôm chặt cánh tay Hoàng Hách, cô gái này nhìn Lý Yên với vẻ đầy thách thức, giọng nói ngọt ngào nghe rất bùi tai: “Vâng, em cũng đói quá rồi, cảm ơn chị Lý nha!”.

Nhìn nụ cười mật ngọt chết ruồi trên khuôn mặt cô gái, Lý Yên lập tức cảm thấy cạn lời.

“Trẻ con bây giờ bạo dạn thật đấy!”, Hoàng Hách cảm nhận được sự mềm mại và đàn hồi từ cánh tay truyền đến, trong lòng không ngừng cảm thán. Nhưng khi nhìn thấy con mắt mang hình viên đạn của Lý Yên, trong lòng Hoàng Hách bất giác trào dâng một luồng khí lạnh.

Vội vàng rút cánh tay ra khỏi ngực của Liễu Vi Nhi, Hoàng Hách giả vờ bình tĩnh nói: “Trước khi ăn cơm, tôi còn có chút việc phải làm, mọi người chờ tôi chút nhé”.

Vừa nói, Hoàng Hách mặc kệ hai cô gái, đi đến bên cạnh người phụ nữ trung niên đang đẩy xe lăn: “Chị ơi, để chúng tôi nói chuyện một chút”.

Người phụ nữ trung niên nghe thấy Hoàng Hách nói vậy thì không khỏi ngạc nhiên, trong ánh mắt đầy vẻ nghi hoặc.

Nhưng người trung niên ngồi trên xe lăn lại nháy mắt với Hoàng Hách, mấp máy môi một cách khó khăn, như thể có điều gì muốn nói.

Hoàng Hách thấy vậy, cúi đầu xuống, ghé tai áp về phía miệng của người đàn ông trung niên vạm vỡ.

“Ân nhân, viên đá thô ngọc bích chắc là ở chỗ cậu đúng không?”, giọng nói của người đàn ông to lớn này rất nhỏ, chỉ vừa đủ Hoàng Hách nghe thấy.

Hoàng Hách gật đầu luôn, trong mắt lại có hơi thắc mắc. Người đàn ông trung niên này sao lại biết viên đá thô ngọc bích đang ở chỗ anh nhỉ.

“Vợ tôi có đi thăm Ngô Khánh, nghe Ngô Khánh luôn miệng tôn sùng vị thần y đã cứu sống tôi, nên tôi đã đoán ra được”, người đàn ông trung niên thấy Hoàng Hách gật đầu, liền giải thích: “Ngô Khánh luôn đi theo tôi, nên tâm tư của cậu ấy tôi đều hiểu”.

Người đàn ông trung niên dường như hơi mệt, ngập ngừng một lúc mới nói tiếp: “Ân nhân, tình hình của đám Ngô Khánh không được tốt lắm, đám người kia đã mua chuộc cảnh sát, chắc đám Ngô Khánh tạm thời chưa thể ra ngoài được. Tình hình phía tôi cũng không tốt lắm, lúc nào cũng có người kè kè giám sát, chính là vì muốn tìm viên đá thô ngọc bích này”.

“Chuyện viên đá thô tôi còn chưa cả kể cho vợ tôi, cho nên viên đá thô này cậu cứ cầm lấy đi, còn muốn xử lý thế nào tùy cậu quyết định, trả lại cho tôi sẽ chỉ khiến cho tôi và vợ tôi rơi vào rắc rối thôi!”, trong giọng nói của người đàn ông trung niên có chút bùi ngùi: “Cũng từng đã đến quỷ môn quan rồi, nên giờ tôi đã nhìn thoáng hơn, sống thật tốt mới là hạnh phúc. Tôi chỉ xin cậu, chờ sau khi đám Ngô Khánh được ra ngoài, hãy cố chăm sóc cho bọn họ”.
Chương 64: Ý định giết người của Thẩm Phong

Ánh mắt Hoàng Hách động một cái, nếu nói Hoàng Hách không động lòng bởi lời nói của người đàn ông trung niên thì là không thể nào. Viên đá thô ngọc bích này nhìn đã biết giá trị không hề thấp, chắc chắn có thể bán với giá cực tốt. Tuy Hoàng Hách không hiểu về thị trường ngọc bích, nhưng cũng thừa hiểu một viên ngọc bích xịn thì lên đến hàng triệu và hàng chục triệu. Nếu không, người trung niên trước mặt đây sao lại bị người ta để ý rồi suýt nữa mất cả tính mạng.

Hoàng Hách tuy động lòng, nhưng vẫn lắc đầu, nhỏ giọng nói: “Tuy tôi không biết sao anh lại có được viên đá thô ngọc bích, nhưng là thứ mà anh và các anh em của anh dùng tính mạng của mình để đổi lấy, nếu tôi lấy nó thì tôi không phải là người”.

“Tôi thay anh giữ viên đá thô đó, chờ khi nào anh cảm thấy có thể lấy về, thì tôi sẽ trả lại nó cho anh”, trong giọng nói của Hoàng Hách có một vẻ chính trực: “Tôi không phải là quân tử, nhưng tôi sẽ không lợi dụng khi người khác đang gặp chuyện. Hôm nay tôi chỉ muốn nói với anh, mấy hôm trước tôi không cẩn thận đã làm sứt một góc của viên đá thô đó, góc sứt này coi như phí tôi bảo quản giúp các anh vậy”.

Người đàn ông trung niên nhìn Hoàng Hách với vẻ đầy bất ngờ, trong mắt phát ra một tia kỳ lạ. Anh ta không hiểu vì sao Hoàng Hách hoàn toàn có thể chiếm giữ viên đá thô ngọc bích đó, và anh ta cũng chẳng làm gì được. Ai ngờ Hoàng Hách lại từ chối, chỉ nhận phần góc bị sứt làm thù lao.

“Cậu đúng là người tốt”, một lúc sau, người đàn ông trung niên đột nhiên nói ra một câu: “Sau này ắt có báo đáp lớn!”.

Hoàng Hách mỉm cười, đồng thời trong lòng anh cũng hơi cảm thấy nhẹ nhõm, cuối cùng cũng ứng phó được chuyện viên đá thô ngọc bích bị vát một góc.

Sau khi dặn dò người đàn ông trung niên chú ý nghỉ ngơi, Hoàng Hách đứng dậy chào tạm biệt.

Quay về bên cạnh hai cô gái, Hoàng Hách đột nhiên cảm thấy không khí cứ sai sai, chỉ thấy Liễu Vi Nhi và Lý Yên lúc này đang trừng mắt nhìn nhau, đứng lại gần, Hoàng Hách thậm chí còn cảm nhận được luồng sát khí đang va vào nhau giữa hai người.

“Này, sao thế?”, Hoàng Hách nhìn người thanh niên áo đen đang đứng im một góc, hỏi với vẻ khó hiểu.

Người thanh niên này rõ ràng là vệ sĩ của Liễu Vi Nhi, từ sau khi Liễu Vi Nhi xuất hiện là cậu ta không rời cô ấy nửa bước.

Nghe thấy câu hỏi của Hoàng Hách, người thanh niên chỉ khẽ nhếch miệng, giọng nói có hơi bất lực: “Ai biết, suy nghĩ của phụ nữ khó đoán lắm, nhưng anh vẫn nên nhắc nhở người bạn kia của anh đi, con nhóc này khi mà điên lên thì đáng sợ lắm đó”.

Hoàng Hách ngạc nhiên nhìn người thanh niên, từ lúc người thanh niên lên tiếng, anh liền cảm nhận được người thanh niên này chắc không phải là một vệ sĩ bình thường, một vệ sĩ bình thường làm sao dám gọi chủ nhân là con nhóc điên chứ.

“Ha ha, Hoàng Hách!”, Hoàng Hách mỉm cười giơ tay ra.

“Lưu Thanh Vân!”, người thanh niên áo đen đưa tay ra bắt tay với Hoàng Hách một cách phóng khoáng: “Vệ sĩ tạm thời của Liễu Vi Nhi!”.

“Này, hai người rốt cuộc đang làm gì thế hả, mau đi đi, tôi đói lắm rồi đây!”, khi Hoàng Hách đang làm quen với Lưu Thanh Vân, hai cô gái đều đồng thanh nói.

Hoàng Hách quay đầu nhìn, bất giác phì cười. Chỉ thấy hai cô gái này không biết từ lúc nào lại nắm tay sóng vai nhau, như thể hai chị em thân thiết vậy, đâu còn vẻ không đội trời chung ban nãy nữa.

“Nhìn thấy chưa, tôi đã bảo suy nghĩ của phụ nữ rất khó đoán mà”, Lưu Thanh Vân dửng dưng nói: “Tôi đi lái xe đây”.

“Chờ tôi với, cùng đi đi!”, Hoàng Hách vội vàng sải bước nhanh, không biết vì sao, Hoàng Hách đột nhiên cảm thấy hơi sợ khi phải cùng lúc ở cùng với hai cô gái này.

...

Phía đông Hải Thành, có một khu biệt thự quy mô cực lớn, khu biệt thự này rất xa hoa, nhưng không bán cho người ngoài, chỉ vì đây là do nhà họ Thẩm xây dựng chuyên để cho người nhà họ Thẩm ở, các thành viên cùng huyết thống của nhà họ Thẩm bình thường đều ở đây. Từ khi Hải Thành được khai thác, nhà họ Thẩm đều chuyển hết ra khỏi thành phố náo nhiệt, khu biệt thự này liền trở thành đại bản doanh của nhà họ Thẩm.

Lúc này, trong một căn biệt thự ở khu biệt thự nhà họ Thẩm, Thẩm Phong đang tức tối ngồi trên sofa.

“Không thể thế được!”, dường như nghĩ đến điều gì đó, Thẩm Phong cầm điện thoại Iphone đời mới nhất ở trên bàn trà lên, rồi ném mạnh xuống đất.

“Choang” một tiếng, chiếc điện thoại Iphone đắt tiền kia lập tức biến dạng, coi như không dùng được nữa.

“Mẹ kiếp, phó chủ tịch chó chết, thế mà dám quát cả bố mày!”, Thẩm Phong hung dữ nói: “Tôi sẽ cho ông biết tay!”.

Vừa nói, Thẩm Phong đứng phắt dậy, đá một phát lật đổ bàn trà, thủy tinh vỡ đầy nền nhà, trông vô cùng thê thảm.

Giải tỏa xong, cơn giận trong lòng Thẩm Phong cũng nguôi đi không ít. Cậu ta lại ngồi vào sofa, cúi đầu chìm trong suy tư.

“Không ngờ tên Hoàng Hách này lại có chút bản lĩnh, đến bí thư thành ủy cũng nói giúp hắn! Xem ra phải thay đổi sách lược hành động để đối phó với Hoàng Hách thôi”, trong mắt Thẩm Phong lộ ra một tia gian ác, trong giọng nói tràn đầy vẻ khó hiểu: “Cũng không hiểu bác cả bị sao nữa, không ngờ lại nhát gan như vậy, cứ phải đòi quang minh chính đại đánh bại Hoàng Hách. Nếu là mình, cử ra một đám người xử Hoàng Hách là xong, sạch sẽ nhanh gọn, không để lại hậu họa gì hết”.

“Tức chết đi được, lần này mình dùng nhiều mối quan hệ như vậy mà vẫn không xử được tên Hoàng Hách đó”, sắc mặt Thẩm Phong càng ngày càng sa sầm lại: “Tên Hoàng Hách đáng chết, sao mày lại muốn đối đầu với tao!”.

“Không được, lần này thua vố lớn như vậy, nếu bị truyền ra ngoài thì mấy người anh em của mình sẽ cười thối mũi mình mất”, ánh mắt Thẩm Phong lóe lên một tia lạnh lùng: “Thẩm Phong tao từ lúc nào phải chịu ấm ức như vậy chứ, Hoàng Hách, đây là do mày tự tìm đến cái chết, đừng có trách tao!”.

Vừa nói, Thẩm Phong đứng lên, cầm điện thoại bên cạnh lên gọi vào một số: “Bọ Cạp Đen à, giết cho tôi một người, tối nay 9 giờ tại quán bar Louis, không gặp không về!”.
Chương 65: Bạo dạn

Lưu Thanh Vân lái xe, đưa Hoàng Hách và hai cô gái lượn lờ trên đường phố Hải Thành.

“Đi đâu ăn cơm đây?”, Hoàng Hách hỏi hai cô gái.

“Hôm nay tôi muốn ăn đồ Tây”, Lý Yên nghĩ một lúc nói.

“Đồ Tây à, em biết một nhà hàng rất ngon đó”, Liễu Vi Nhi ngồi bên cạnh Lý Yên nghe thấy lập tức hồ hởi nói.

“Vậy sao, thế thì chúng ta đến đó đi”, Lý Yên mỉm cười, cũng lộ rõ vẻ hứng khởi. Khi chưa đề cập đến vấn đề liên quan tới Hoàng Hách, hai cô gái này thể hiện như hai chị em tốt của nhau. Nhưng một khi liên quan đến Hoàng Hách, hai cô gái lập tức liền trở thành kẻ thù không đội trời chung.

Cả quãng đường, hai người đã vì Hoàng Hách mà đấu khẩu mấy lần, hại cho Hoàng Hách không còn dám tùy tiện mở miệng nói chuyện nữa.

Nhưng nhìn bộ dạng hai cô gái vì mình mà ghen tuông, trong lòng Hoàng Hách cũng cảm thấy hơi thú vị, sau khi có được Y Tiên Truyền Thừa, vận đào hoa của anh như thể được bùng nổ vậy.

Một lát sau, Lưu Thanh Vân đưa ba người đến trước cửa một nhà hàng đồ Tây.

“Sao thế, cậu không vào à?”, Hoàng Hách nhìn Lưu Thanh Vân đang định rời đi liền hỏi.

“Tôi có việc rồi!”, Lưu Thanh Vân mỉm cười, sau đó chào Liễu Vi Nhi và Lý Yên rồi đi khỏi.

“Kệ anh ta, cái tên này cứ đến tối là thần bí lắm, cũng không biết là đi đâu nữa!”, Liễu Vi Nhi cảm thấy bình thường về việc Lưu Thanh Vân rời khỏi, cô trề môi nói: “Ôi, đói quá đi mất, chúng ta mau vào bên trong đi!”.

Vừa nói, Liễu Vi Nhi làm động tác định kéo tay Hoàng Hách, sau đó cùng lúc này, Lý Yên lại kéo tay Liễu Vi Nhi trước, trên khuôn mặt nở nụ cười rạng rỡ: “Em gái, chị cầm tay em nhé!”.

Vừa nói, Lý Yên cũng không chờ cho Liễu Vi Nhi đồng ý, vừa cầm vừa kéo tay Liễu Vi Nhi đi vào bên trong nhà hàng.

Hoàng Hách sờ lên mũi, nở một nụ cười gượng: “Cô bé Lý Yên này xem ra cũng không vừa nhỉ”.

Nhà hàng này khá sang trọng, bước vào bên trong, nhân viên phục vụ nhiệt tình dẫn bọn Hoàng Hách đến vị trí cạnh cửa sổ.

Ba người gọi đồ ăn chính và một số điểm tâm khác xong, liền uống trà chờ đồ ăn ra.

“Không gian ở đây cũng được đấy chứ”, Lý Yên tẻ nhạt nhìn xung quanh, đột nhiên, thần sắc cô động một cái, nháy mắt với Hoàng Hách.

Hoàng Hách không hiểu, nhìn theo ánh mắt của Lý Yên, chỉ thấy một chiếc bàn phía không xa có một cô gái đang ngồi một mình trên sofa, cũng không gọi món, như thể đang chờ người nào đó.

Nhìn bóng lưng của người này, Hoàng Hách lập tức nhận ra ngay, đó chính là Trương Mộng Mộng. Trương Mộng Mộng lúc này trông có hơi cô quạnh, ngồi cúi mặt ở đó.

“Chị Lý, người phụ nữ kia là ai thế?”, Liễu Vi Nhi hỏi với vẻ thắc mắc: “Mấy người quen người đó à?”.

“Cô ta là ai thì em tự hỏi anh Hoàng Hách của em đi”, Lý Yên nửa đùa nửa thật nói.

“Không có gì, chỉ là một người rất quen trước đây thôi”, thấy Liễu Vi Nhi có cảm giác thực sự muốn hỏi mình, Hoàng Hách liền chủ động lên tiếng?: “Chỉ là giờ đã là người lạ rồi”.

“Ồ, em hiểu rồi, đó nhất định là bạn gái cũ của anh rồi”, mắt Liễu Vi Nhi sáng lên, bĩu môi nói: “Dáng người cũng được đấy chứ, nhưng so với em thì còn kém xa, anh Hoàng Hách, anh thấy có đúng không”.

Vừa nói, cô gái này như thể cố tình vậy, vươn vai lên để lộ một đoạn eo thon ra trước mặt Hoàng Hách. Thậm chí, vì vươn vai nên áo cô đã co lên phía trên, chiếc rốn dễ thương cũng hiện rõ trong tầm mắt của Hoàng Hách.

“Yêu tinh...”, Lý Yên bĩu môi, dường như nói với giọng bực mình: “Chỉ là eo thon thôi mà, ngực của chị còn to hơn của em đấy...”.

“Ơ...”, Hoàng Hách nghe thấy, bất giác cúi đầu, cố tỏ vẻ đang chú ý vào cốc nước lọc trên bàn. Hai người này không ngừng đối kháng nhau, độ mạnh bạo dường như càng lúc càng lớn thêm.

“Ơ, có người đến kìa”, một lúc sau, Liễu Vi Nhi đột nhiên nói.

Hoàng Hách quay đầu qua, ánh mắt bất giác trở nên lạnh lùng, chỉ thấy lúc này người đến chính là Lưu Đông!

Thấy Lưu Đông đến, Trương Mộng Mộng như thể rất vui mừng, vội vàng đứng dậy ra đón Lưu Đông, nhưng khuôn mặt Lưu Đông lại không có mấy biểu cảm, đẩy Trương Mộng Mộng ra luôn, tự mình ngồi vào chỗ đối diện với Trương Mộng Mộng.

Lúc này, đồ ăn của bọn Hoàng Hách cũng được đem lên.

“Đừng nhìn nữa, ăn đi!”, Hoàng Hách nói với hai cô gái.

“Anh Hoàng Hách, bạn gái cũ của anh ở bên người khác mà anh không quan tâm chút nào sao?”, Liễu Vi Nhi lại nhìn Hoàng Hách với vẻ kỳ lạ, lí nhí hỏi. Cô không biết ân oán giữa Hoàng Hách và Trương Mộng Mộng, chỉ nghĩ là hai người chia tay bình thường thôi.

“Bọn anh đã không còn bất kỳ liên quan gì nữa, anh việc gì phải buồn chứ”, Hoàng Hách bực bội nói: “Hơn nữa, giờ chẳng phải anh cũng đang ở bên cạnh một cô gái xinh đẹp sao?”.

“Một cô gái xinh đẹp”, Liễu Vi Nhi nhíu mày: “Chúng em có hai người nhé, cô gái xinh đẹp mà anh nói là ai?”.

“Đương nhiên là người đẹp Lý Yên rồi”, Hoàng Hách cười hi hi nói.

Lý Yên nghe thấy Hoàng Hách nói như vậy, trong lòng dâng lên vẻ đắc ý: “Hừ, coi như anh cũng có mắt nhìn người”.

Còn Liễu Vi Nhi thì không chịu: “Anh Hoàng Hách, ý anh là em không phải người đẹp chứ gì?”.

Hoàng Hách nhìn bộ dạng tức giận của Liễu Vi Nhi, cố tình muốn trêu chọc cô, thế là nghiêm túc nói: “Đúng thế, em đương nhiên không phải là người đẹp rồi!”.

“Hừ, không thèm chơi với anh nữa”, Liễu Vi Nhi xị mặt, lộ rõ vẻ thất vọng.

“Em còn nhỏ, là bé đẹp!”, Hoàng Hách thấy trêu cũng đủ rồi, thế mà cười hi hi nói.

“Phụt!”.

Khuôn mặt Liễu Vi Nhi lập tức như trời đang âm u có tia sáng mặt trời, bật cười một tiếng, sau đó giơ tay đấm vào ngực Hoàng Hách, hờn dỗi trách: “Anh Hoàng Hách, đồ đáng ghét...”.

“Cạch!”, Lý Yên dùng dĩa đâm vào miếng bò bít tết rồi cắn mạnh một miếng, miệng còn hừ lên: “Đúng là đồ con gái không hiểu chuyện chỉ biết ưa nịnh...”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang