Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 51: Trương Mộng Mộng đen mặt

Tất cả mọi người đều nhìn Trương Mộng Mộng bằng ánh mắt nghi ngờ.

Không biết có chuyện gì, vừa rồi Trương Mộng Mộng còn khóc lóc thảm thiết, thế mà sau khi Hoàng Hách nhìn cô ta một cái, thế mà lại đột nhiên trở nên im bặt.

Hiện tượng này, cũng giống như tình trạng vừa rồi của cảnh sát Đào Năng, cũng bị Hoàng Hách nhìn cho một cái rồi thay đổi hẳn thái độ. Nhưng bọn họ không thể ngờ được, “Vô Thượng Thiên Đồng” của Hoàng Hách lại có khả năng khủng khiếp như vậy.

“Mộng Mộng, em sao thế”, tên tóc xanh hét to, như thể làm cho Trương Mộng Mộng thức tỉnh. Nhưng Trương Mộng Mộng như thể không nghe thấy gì vậy, chỉ nhìn chằm chằm vào Hoàng Hách.

Đúng lúc này, Hoàng Hách đột nhiên rời ánh mắt đi, hai tay dụi khóe mắt, bộ dạng trông mệt mỏi. Nếu nhìn kỹ, có thể thấy được trong mắt Hoàng Hách chằng chịt những tia máu, đó là hiện tượng chỉ xuất hiện sau khi con người ta bị mệt mỏi cực độ.

Nhưng, người chú ý đến hiện tượng này của Hoàng Hách chỉ có một người duy nhất, đó chính là Lý Yên. Còn những người khác, sự chú ý của bọn họ tập trung hết vào Trương Mộng Mộng, chỉ là vì lúc này Trương Mộng Mộng lại đột nhiên khóc tiếp.

Nhưng điều khác biệt với lần khóc trước đó là trong tiếng khóc của Trương Mộng Mộng lần này không còn vẻ oán trách cuồng loạn như lần trước, mà có chút trầm lắng, buồn bã hơn.

“Em sai rồi!”, cô ta nức nở: “Hoàng Hách, em sai rồi!”.

Hoàng Hách dừng bàn tay đang dụi mắt lại, nhìn người phụ nữ này, trên khuôn mặt không có chút biểu cảm nào. Vừa lúc nãy, anh đã dựa vào “Tiên Nhãn Nhiếp Hồn” của Vô Thượng Tiên Đồng để thâm nhập vào nội tâm của Trương Mộng Mộng, đọc một lượt cảm xúc trong lòng Trương Mộng Mộng như đọc sách vậy. Lần này, anh hiểu được suy nghĩ thực sự trong nội tâm của Trương Mộng Mộng.

“Hu hu, là em đã phản bội anh, là em ham hố hư vinh, hu hu...”, Trương Mộng Mộng ôm mặt khóc, miệng không ngừng nói: “Em cũng hối hận chứ, đêm nào ngủ cũng mơ thấy anh đối xử với em rất tốt, nhưng em muốn sống một cuộc sống thượng lưu, ở bên cạnh anh, em rõ ràng không thể có cuộc sống ấy!”.

“Em bám lấy Lưu Đông, nghĩ trăm phương nghìn kế lấy lòng anh ta, thậm chí không tiếc hại anh hết lần này đến lần khác, tất cả điều đó chỉ là để ở lại bên cạnh anh ta!”.

“Kể cả Lưu Đông tìm một người vô cùng giống anh để bắt em quay clip này, em cũng đồng ý, chính là vì muốn làm cho anh ta vui, làm cho anh ta không bỏ em...”.

Trương Mộng Mộng khóc càng lúc càng đau lòng hơn, giọng nói cũng càng lúc càng to: “Hoàng Hách, em xin lỗi anh, hu hu hu... nhưng em muốn sống cuộc sống thượng lưu thì buộc phải làm như vậy, Lưu Đông đã đồng ý với em, chỉ cần cho anh vào tù, anh ta sẽ ly hôn với vợ anh ta rồi cưới em, đến lúc đó, em chính là con dâu của Cục trưởng Cục công an rồi!”.

“Lưu Đông đối xử với em chẳng tốt chút nào, anh tốt hơn anh ta gấp vạn lần, nhưng anh ta có tiền có quyền, anh không có... sao anh lại còn xuất hiện trước mặt em chứ, nếu tối hôm đó anh biến mất, thì làm gì có chuyện như ngày hôm nay!”.

Không biết vì sao, Trương Mộng Mộng bắt đầu nói năng lộn xộn. Nhưng chỉ những lời nói vừa rồi của cô ta, đã có thể khiến cho chân tướng sự việc hôm nay được phơi bày hết.

“Người phụ nữ này độc ác thật...”.

“Đúng thế, thế mà tôi còn định đòi lại công bằng cho cô ta, đúng là có mắt như mù!”.

Tất cả ánh mắt nhìn Trương Mộng Mộng của mọi người đều thay đổi, từ ban đầu là sự đồng cảm sau đó trở nên căm ghét cực độ, nhiều người quay lưng bỏ đi luôn, chỉ vì không còn mặt mũi nào ở lại đây nữa.

“Trương Mộng Mộng, con đĩ kia đừng có ăn nói linh tinh nữa!”, đúng lúc này, tên tóc xanh đột nhiên đi lên trước, tát cho Trương Mộng Mộng một cái thật mạnh, khiến cô ta ngã luôn ra đất.

Hoàng Hách có thể ngăn lại, nhưng anh không làm như vậy. Kể từ ngày Trương Mộng Mộng phản bội anh, bọn họ đã trở thành người xa lạ, Hoàng Hách không có nghĩa vụ đi bảo vệ cô ta nữa. Đối với Trương Mộng Mộng, anh bây giờ không hẳn là căm hận, mà phần nhiều là thấy đáng thương.

Người đáng thương ắt có điểm đáng hận! Người phụ nữ này muốn sống cuộc sống thượng lưu, bán đứng cả nhân cách của mình, kể cả trong lòng luôn bị đeo bám bởi cảm giác hối hận và đau lòng, nhưng đó cũng là do cô ta tự chuốc lấy.

“Mình làm sao vậy nhỉ”, Trương Mộng Mộng ngã xuống đất, ngẩng đầu lên nhìn một cách vô hồn. Lúc này, sự tinh nhanh trong ánh mắt cô ta dần dần khôi phục lại, ý chí cũng từ từ trở lại.

“Con đĩ này mày nói ra tất cả rồi!”, tên tóc xanh trừng mắt hung dữ nhìn vào Trương Mộng Mộng đang biến sắc mà chửi.

“Cái gì?”, Trương Mộng Mộng vội vàng bò dậy, hốt hoảng hét lên: “Không, Hoàng Hách, là anh sai khiến tôi, anh là đồ vô liêm sỉ!”.

“Cô mới là đồ vô liêm sỉ!”, chưa chờ cho Hoàng Hách lên tiếng, Lý Yên liền cướp lời trước, trừng mắt nhìn Trương Mộng Mộng: “Loại người ham hố hư vinh!”.

Mặt Trương Mộng Mộng biến sắc, mấp máy môi nhưng không nói nên lời.

“Bảo vệ đâu, đuổi đám người này ra ngoài!”, giọng nói đầy tức giận của Khổng Thu Sinh vang lên, kèm theo đó là một đội bảo vệ bệnh viện đang chờ lệnh lập tức xông đến.

Tên tóc xanh nheo mắt lại, nếu chỉ là bảo vệ của bệnh viện, hắn không sợ gì cả. Đám bảo vệ của bệnh viện này đa phần là trung niên, một mình hắn có thể xử lý được hết. Nhưng thấy đám bảo vệ của bệnh viện xông lên, những thanh niên nhiệt tình cũng bắt đầu xắn tay áo, nếu họ cũng lao lên thật, e rằng bản thân và đồng bọn khó mà thoát được.

“Chúng ta đi!”, tên tóc xanh trừng mắt nhìn Trương Mộng Mộng một cái, sau đó đưa đám người của hắn rời khỏi, mặc kệ Trương Mộng Mộng ở đó. Nhưng trước khi đi, hắn còn không quên nhìn Hoàng Hách với con mắt đầy uy hiếp.

Trương Mộng Mộng thấy những người kia bỏ mặc cô ta mà đi, đột nhiên cũng đen mặt, cắn môi cúi đầu đi khỏi.
Chương 52: Cuộc họp nhằm vào Lý Yên

Ngay lập tức, ngoài những y bác sĩ ở lại hiện trường ra, chỉ còn lại đám cảnh sát và phóng viên kia.

Lúc này, Đào Năng cũng đã tỉnh táo lại, những cảnh tượng vừa rồi anh ta cũng đã nhìn thấy.

“Giám đốc Khổng, nếu không còn chuyện gì nữa thì chúng tôi cũng đi đây”, Đào Năng cố nặn ra nụ cười với Khổng Thu Sinh.

“Ừ, đội trưởng Đào đúng không, hi vọng cảnh sát các anh có thể xử lý thật tốt vụ vu oan lần này, tình hình ở đây, tôi sẽ thảo luận với cục trưởng Mạnh”, Khổng Thu Sinh không hề nể mặt Đào Năng. Ban nãy là vì chuyện có ảnh hưởng không tốt đến bệnh viện, cho nên ông ấy mới phải ăn nói dễ nghe với cái tên cảnh sát Đào Năng đến kiếm chuyện này, giờ chân tướng sự việc rõ ràng, nếu ông ấy vẫn còn dễ dãi thì sẽ bị cấp dưới của mình coi thường mất.

“Ha ha, phía cảnh sát chúng tôi sẽ xử lý chuyện này”, sắc mặt Đào Năng cứng đờ, khoát tay dẫn đội của mình đi. Cục trưởng Mạnh cũng là cục phó Cục công an thành phố, cũng là người đang cạnh tranh để lên chức cục trưởng, Khổng Thu Sinh lôi tên ông ta ra, Đào Năng đương nhiên không còn dám ho he gì nữa.

Khổng Thu Sinh nhìn đám cảnh sát rời đi, rồi quay đầu lại nhìn Hoàng Hách, khuôn mặt nở một nụ cười: “Bác sĩ Hoàng Hách, là tôi đã hiểu nhầm cậu, tôi xin lỗi cậu!”.

Vừa nói, vị giám đốc bệnh viện này thế mà lại cúi người trước mặt Hoàng Hách.

Trong mắt Hoàng Hách lộ một vẻ ngạc nhiên, vội vàng đi lên trước đỡ ông ấy, đồng thời luôn miệng nói: “Giám đốc cũng là vì danh tiếng của bệnh viện, nên không có lỗi gì hết”.

Vừa nói, ánh mắt Hoàng Hách vô tình nhìn sang Lý Yên, sau đó nhìn cô với ánh mắt cảm kích. Lý Yên mỉm cười, khua nắm đấm về phía Hoàng Hách, bộ ngực khủng của cô cũng đung đưa theo.

“Giám đốc, anh xem chúng ta có nên thảo luận vấn đề khác không?”, Vương Húc Minh đi tới ghé vào tai Khổng Thu Sinh nhắc nhở: “Đám phóng viên kia không dễ dây đâu”.

Nghe thấy lời của Vương Húc Minh, ánh mắt Khổng Thu Sinh lộ ra một tia sáng, trầm tư một lúc rồi nói: “Năm phút nữa toàn bộ thành viên tổ Đảng đến tập chung tại phòng họp!”.

Vừa nói, vị giám đốc bệnh viện này vừa hùng hổ đi về phía phòng làm việc của mình. Những người khác thấy vậy, cũng vội vàng đi theo sau, ai nấy đều đi làm tiếp việc của mình, vì chuyện lần này mà nhiều người đến giờ vẫn chưa ăn cơm.

“Hoàng Hách, yên tâm đi”, khi đi ngang qua Hoàng Hách, Lý Yên giơ tay vỗ lên đôi vai rộng của Hoàng Hách nói: “Có tôi ở đây rồi!”.

Hoàng Hách lập tức cạn lời, sao anh đột nhiên lại cảm thấy câu nói này của Lý Yên có hơi kỳ quặc nhỉ, Hoàng Hách cảm nhận được nhiều ánh mắt đang nhìn về phía mình, quay đầu lại nhìn, chỉ thấy đám y bác sĩ vẫn chưa còn đứng đó, ai nấy đều nhìn Hoàng Hách cười với điệu mờ ám.

“Vãi, mọi người đừng nghĩ linh tinh!”, Hoàng Hách cuối cùng không nhịn được thốt lên.

Chờ đến khi tất cả mọi người đều đi hết, chỉ còn lại đám phóng viên vẫn ở yên tại chỗ.

“Chúng ta làm sao bây giờ”, cô phóng viên nhìn phóng viên dẫn đầu hỏi.

Sắc mặt phóng viên dẫn đầu không được tốt lắm, vốn tưởng có thể nhân vụ việc này viết được một bài báo thật hot, ai ngờ lại xảy ra thay đổi như vậy.

“Nếu đã như vậy, chúng ta sẽ làm to việc bác sĩ thực tập tiến hành phẫu thuật!”, trầm tư một lúc, hắn nói: “Mấy người bây giờ gửi báo cáo theo thời gian thực, phải cho người dân ở toàn thành phố này biết được sự việc này trong thời gian ngắn nhất”.

Vừa nói, người này lại một lần nữa lôi điện thoại ra, gọi cho một số: “Lưu, lát nữa có một tin liên quan đến bệnh viện, cậu lập tức sắp xếp một đội thủy quân (đội bình luận thuê), nhất định phải làm cho chuyện này to lên! Nhớ là, sau khi thành công, Thẩm thiếu gia sẽ không bạc đãi cậu đâu!”.

...

Trong phòng họp của bệnh viện, trong các ủy viên tổ Đảng của bệnh viện ngoài hai người đi khảo sát ở tỉnh khác ra, thì những người khác đều có mặt.

Trong phòng họp, thần sắc của tất cả mọi người đều nghiêm túc. Bọn họ đều biết được nội dung của cuộc họp lần này. Hơn nữa hai phút trước khi bắt đầu cuộc họp, bọn họ còn nhận được thông tin, một trang tin tức nào đó của Hải Thành đã đăng vụ việc bệnh viện để bác sĩ thực tập tiến hành cuộc phẫu thuật, đồng thời đã dấy lên sự phẫn nộ của đông đảo người dân.

Dưới sự khuấy động của thủy quân, Bệnh viện Nhân Dân thành phố bị dán cái mác “Bệnh viện bất lương”, nhiều cư dân mạng không rõ chân tướng đã yêu cầu bệnh viện đứng ra giải thích rõ ràng.

“Đồng chí Lý Yên, Hoàng Hách là do cô cử lên, thì để cô nói tình hình ra sao đi!”, trong cuộc họp, Khổng Thu Sinh gọi đích danh luôn.

Lý Yên đứng lên, kể lại toàn bộ tình hình lúc đó, hơn nữa cuối cùng nhấn mạnh: “Tuy Hoàng Hách là bác sĩ thực tập, nhưng là một người có y thuật tinh thông, nếu không có anh ấy thì bệnh nhân đó e rằng đã chết rồi”.

“Ăn nói linh tinh!”, đúng lúc Lý Yên vừa dứt lời, chủ nhiệm ngoại khoa Vương Húc Minh đập bàn nói: “Khi đó có cả bác sĩ Quách Lai cùng tham gia cấp cứu, nên bệnh nhân được ai cứu thì chưa thể kết luận được!”.

“Hơn nữa tôi hỏi phó giám đốc Lý, là một phó giám đốc bệnh viện, khi đưa ra một quyết định cô có suy nghĩ đến lợi ích của bệnh viện không?”, Vương Húc Minh bắt đầu làm khó, tuy anh ta không bằng Lý Yên, nhưng trong cuộc họp tổ Đảng thì anh ta cũng có quyền phát ngôn của mình.

“Đúng thế, phó giám đốc Lý, tôi rất tò mò, vì sao cô lại đồng ý để một bác sĩ thực tập lên phẫu thuật”, một phó giám đốc khác họ Trịnh cũng lên tiếng hỏi. Sự tồn tại của Lý Yên cũng đã động chạm đến lợi ích của anh ta.

“Vì tôi tin Hoàng Hách!”, Lý Yên dửng dưng nói.

“Hừ, cục diện bây giờ chính là vì sự mù quáng của cô gây nên, giờ thì hay rồi, bệnh viện chúng ta đang đứng mũi chịu sào, chỉ cần hơi bất cẩn thì muôn đời muôn kiếp không trở lại được!”, phó giám đốc Trịnh kia rõ ràng là cùng một giuộc với Vương Húc Minh, lên tiếng: “Tôi đề nghị việc lần này sẽ do phó giám đốc Lý chịu trách nhiệm chính!”.

“Tôi đồng ý!”.

“Tôi tán thành!”.

...

Một lúc sau, phải đến một nửa ủy viên trong tổ Đảng giơ tay bày tỏ tán thành.

Thấy vậy, Vương Húc Minh và phó giám đốc Trịnh đều nhìn nhau cười. Cuộc họp tổ Đảng được triển khai đã vô tình mở ra hành động đối phó với Lý Yên cô phó giám đốc từ trên trời rơi xuống này.
Chương 53: Quyết định đuổi việc

“Các anh!”, Lý Yên bị đám người làm cho tức điên.

Lúc này, điều đầu tiên đám người này nghĩ đến thế mà lại không phải là làm sao để vượt qua khó khăn lúc này, dập tắt sự nghi ngờ của người dân, ngược lại còn chối bỏ trách nhiệm. Tuy cô còn trẻ, nhưng cũng nhìn ra được đám người này đang nhằm vào mình!

“Sao thế, phó giám đốc Lý, cô cho rằng không nên như vậy sao?”, phó giám đốc Trịnh nói với vẻ mặt u ám: “Việc này là do đích thân cô làm đấy nhé, trước đó mấy người chúng tôi đều không biết gì cả!”.

“Đúng vậy, trách nhiệm của ai thì người đó chịu!”, Vương Húc Minh cũng thêm mắm thêm muối, lập tức khiến nhiều người không ngớt tán thành.

“Đủ rồi!”, đúng lúc Lý Yên đang tức muốn phát hỏa, Khổng Thu Sinh liền lên tiếng. Là người đứng đầu của bệnh viện, ánh mắt Khổng Thu Sinh không chỉ để tâm vào đấu đá nội bộ.

Thấy Khổng Thu Sinh lên tiếng, tất cả mọi người đều im bặt.

“Giờ không phải là lúc gây chuyện, chúng ta cần phải thương lượng ra một phương án, đám phóng viên đó vẫn đang ở bên ngoài đợi chúng ta trả lời đấy!”, Khổng Thu Sinh đập bàn to giọng nói.

“Giám đốc, tôi đề nghị, bệnh viện chúng ta nên bắt đầu từ nguyên nhân gốc rễ ban đầu!”, nghe thấy lời của Khổng Thu Sinh, Vương Húc Minh đột nhiên nói: “Tất cả đều là do Hoàng Hách gây nên, chúng ta chỉ cần đuổi Hoàng Hách ra khỏi bệnh viện, sau đó tuyên truyền về những thành tích mấy năm nay của bệnh viện chúng ta, tin là chắc sẽ ứng phó được thôi”.

“Không được!”, Lý Yên lập tức đứng dậy, bực tức nói: “Hoàng Hách cứu sống người, là anh hùng! Sao có thể bị đuổi việc được”.

“Chỉ là một nhân viên tạm thời thôi, trong bệnh viện thiếu gì bác sĩ giỏi, chỉ cần vượt qua được cửa ải khó khăn lần này, đuổi việc thì có sao”. Phó giám đốc Trịnh nói với vẻ hiển nhiên.

Từ trước đến giờ, chỉ cần xảy ra chuyện gì ở khâu nào, đều lôi nhân viên thực tập ra chịu tội thay nên chuyện này đã trở thành cách làm quen thuộc cho những bộ phận muốn chối bỏ trách nhiệm.

“Đâu thể thế được!”, mặt Lý Yên đỏ bừng, tức đến mức khuôn mặt trở nên dữ dằn. Một người được giáo dục đàng hoàng như cô, không thể ngờ được bệnh viện cũng có những hành động bẩn thỉu như vậy. Ánh mắt cô bất giác nhìn về phía Khổng Thu Sinh, chỉ cần giám đốc bệnh viện không gật đầu, thì tất cả mọi chuyện vẫn có cơ hội xoay chuyển tình thế.

Lúc này Khổng Thu Sinh cúi đầu sa sầm mặt, rõ ràng là đang suy nghĩ. Ông ấy là người đứng đầu, mọi việc nhìn được sâu xa hơn tất cả mọi người, đương nhiên sẽ không thể kết luận bồng bột.

Đúng lúc này, điện thoại của Khổng Thu Sinh reo lên, Khổng Thu Sinh nhíu mày, ánh mắt nhìn về phía điện thoại. Một lúc sau, ánh mắt ông ấy càng trở nên nghiêm túc, nhìn mọi người một lượt rồi nghe máy.

“Alô, chào phó chủ tịch Vương, tôi là Khổng Thu Sinh đây!”.

Tất cả mọi người đều yên lặng. Bọn họ đều biết, vị phó chủ tịch mà Khổng Thu Sinh vừa nói kia chính là Vương Minh người phụ trách hệ thống y tế của Hải Thành.

“Vâng... vâng... được, tôi hiểu rồi... phó chủ tịch Vương yên tâm, tôi sẽ giải quyết ổn thỏa...”.

Đối diện với phó chủ tịch Vương vị lãnh đạo trực tiếp này, Khổng Thu Sinh cũng không thể không buông sĩ diện xuống, không ngừng đáp lời giọng nói đang vô cùng giận dữ trong điện thoại.

Một lúc sau, Khổng Thu Sinh mới buông điện thoại xuống. Ông ấy lúc này như thể già đi mười tuổi vậy, mặt mày trông rất khổ sở.

“Vừa rồi là phó chủ tịch Vương gọi điện tới, đưa ra chỉ thị muốn tôi trong ngày hôm nay phải dập tắt cơn giận của người dân, lấy lại hình tượng cho bệnh viện”, giọng nói của Khổng Thu Sinh rất khổ sở: “Hơn nữa, phó chủ tịch Vương còn đưa ra chỉ thị về vấn đề của Hoàng Hách”.

Tất cả mọi người đều dỏng tai nghe, vừa mới nhắc đến vấn đề của Hoàng Hách, phó chủ tịch Vương đã đưa ra chỉ thị ngay. Nhất là Lý Yên, càng cảm thấy lo lắng hơn.

“Phó chủ tịch Vương nói, chuyện lần này cho dù là với mục đích gì, buộc phải xử lý nghiêm khắc, Hoàng Hách phải chịu trách nhiệm, không những bị đuổi việc, còn phải chịu trách nhiệm tương ứng, để còn cho xã hội một lời giải thích xứng đáng”, Khổng Thu Sinh từ từ lên tiếng, trong giọng nói có hơi bất lực: “Phó giám đốc Lý, còn liên quan đến cô nữa đấy”.

“Phó giám đốc Lý Yên chịu trách nhiệm chỉ đạo chính, vì Lý Yên vừa nhận chức được vài ngày, thêm vào tuổi còn quá trẻ không có kinh nghiệm, phó chủ tịch Vương đề nghị xử lý nhẹ nhàng, thông báo trong toàn bệnh viện”.

“Không, không được, tôi bị phạt không sao cả, nhưng không được phạt Hoàng Hách!”, Lý Yên kích động nói: “Là tôi tự đưa ra quyết định, sao có thể làm hỏng cả tiền đồ của Hoàng Hách chứ!”.

“Haiz, đây là quyết định của phó chủ tịch Vương, tôi cũng không làm trái được”, Khổng Thu Sinh không hề tức giận, chỉ hơi lạnh lùng nói: “Được rồi, Lý Yên, buổi họp báo lát nữa cô đi truyền đạt lại ý kiến của bệnh viện đi, cuộc họp kết thúc tại đây”.

Vừa nói, Khổng Thu Sinh từ từ đứng dậy, đi ra khỏi phòng họp.

“Phó giám đốc Lý, chuẩn bị cho buổi họp báo cho tốt nhé”, phó giám đốc Trịnh cười giả lả nhìn Lý Yên một cái rồi nói với vẻ đầy ẩn ý.

Lý Yên không nói gì, nhưng bàn tay đang nắm chặt nắm đấm có thể thấy được trong lòng cô tức giận đến mức nào.

...

Hoàng Hách đương nhiên không biết quyết sách của cuộc họp tổ Đảng của bệnh viện, anh lúc này đang tẻ nhạt ngồi trên ghế, nhìn người bệnh đi đi lại lại trong phòng bệnh, lúc lại dụi đôi mắt đau nhức của mình. Vừa rồi sử dụng khả năng Tiên Nhãn Nhiếp Hồn của Vô Thượng Tiên Đồng, đã khiến anh chịu áp lực quá lớn, đã qua lúc lâu rồi mà vẫn đau như vậy.

Đúng lúc này, điện thoại đặt trên bàn của bác sĩ điều trị chính reo lên, bác sĩ điều trị chính cầm máy trả lời vài câu rồi nói với Hoàng Hách: “Hoàng Hách, phó giám đốc Lý gọi cậu đến văn phòng làm việc của cô ấy”.

Hoàng Hách gật đầu, rồi đi thẳng đến phòng làm việc của Lý Yên.
Chương 54: Cùng đến buổi họp báo

Cửa phòng làm việc đóng, Hoàng Hách gõ cửa.

“Vào đi!”, bên trong vọng ra một giọng nói hơi bị khàn tiếng.

Hoàng Hách ngạc nhiên, giọng nói này phát ra từ Lý Yên một người phụ nữ tràn đầy tinh thần phấn chấn này ư?

Hoàng Hách vặn nắm cửa, mở cửa ra đi vào bên trong.

Đập vào mắt anh là phòng làm việc gọn gàng sạch sẽ, nhìn ra được Lý Yên là người thích sạch sẽ, cả văn phòng như không có hạt bụi nào vậy. Lúc này Lý Yên đang gục trên bàn, vùi mặt giữa hai tay, lông mày hơi nhíu lại.

“Phó giám đốc Lý, cô tìm tôi à?”, Hoàng Hách lên tiếng.

Lý Yên ngẩng đầu lên, hai mắt đỏ hoe nhìn Hoàng Hách.

“Cô khóc đấy à?”, tim Hoàng Hách chùng xuống, nhìn khuôn mặt thanh tú của Lý Yên, liền hỏi nhỏ.

“Không sao!”, Lý Yên cố gắng nặn ra nụ cười, đôi mắt đỏ hoe cong lên nhìn Hoàng Hách không nói gì.

“Sao thế?”, cảm thấy không khí có vẻ sai sai, Hoàng Hách vội vàng phá vỡ sự yên lặng: “Có phải vì chuyện của tôi không?”.

Lý Yên lắc đầu, hàm răng trắng muốt cắn vào bờ môi đỏ: “Hoàng Hách, tôi gọi anh đến là muốn hỏi anh một câu!”.

“Hoàng Hách, anh có thích làm bác sĩ không?”, Lý Yên hỏi rõ từng chữ một, đôi mắt cô nhìn thẳng vào mắt Hoàng Hách, như thể muốn nhìn thấu Hoàng Hách vậy.

Hoàng Hách gật đầu một cách không do dự: “Đương nhiên rồi!”.

Lúc trước anh chọn học y là vì anh thích công việc của một bác sĩ, huống hồ giờ Hoàng Hách đã có được Y Tiên Truyền Thừa, càng không thể tách rời y đạo được.

“Được, tôi hiểu rồi!”, Lý Yên mỉm cười, trong ánh mắt lộ ra vẻ nhẹ nhõm: “Nửa tiếng nữa sẽ có buổi họp báo về chuyện anh phụ trách phẫu thuật lần trước, anh cũng cùng đến nhé”.

Hoàng Hách có hơi thắc mắc: “Những chuyện thế này chẳng phải tôi càng nên tránh mặt sao?”.

“Hoàng Hách, anh là người vô tội!”, Lý Yên trịnh trọng nói: “Là tôi bảo anh tham gia phẫu thuật, tôi sẽ không để anh chịu oan uổng đâu!”.

“Phó giám đốc Lý, cô có ý gì vậy?”, Hoàng Hách nhíu mày. Lời nói của Lý Yên khiến Hoàng Hách có cảm giác vô cùng kỳ lạ, như thể bao hàm một quyết tâm từ bỏ mọi thứ vậy.

“Không có gì”, Lý Yên vén tóc mái trên trán, cũng không giải thích gì, hai tay chống lên bàn định đứng dậy, nhưng hai chân cô còn chưa đứng thẳng thì lại ngồi thụp xuống.

“Hoàng Hách, tôi nằm bò lâu quá nên tê chân, mau đỡ tôi dậy”, Lý Yên hơi đỏ mặt nói.

“Được”, Hoàng Hách cũng không nghĩ nhiều, đi đến một tay giơ ra đỡ bên vai phải của Lý Yên, một tay bám hơi mạnh vào phần nách dưới cánh tay trái.

Lập tức, một sự co dãn mềm mại truyền đến từ giữa lòng bàn tay của Hoàng Hách.

“Ôi, nhột!”, chỉ nghe thấy tiếng cười khúc khích vang lên, Hoàng Hách đột nhiên cảm thấy tay trái anh bị một lực ép chặt, thấp thoáng còn có cả một khối thịt mềm mại đàn hồi cực tốt đang chèn ép.

Cúi đầu xuống nhìn, chỉ thấy Lý Yên đang đỏ bừng mặt thu người lại, tay trái cô ép chặt cổ tay của Hoàng Hách đang đặt dưới nách cô, như thể sợ Hoàng Hách động đậy linh tinh. Còn bộ ngực khủng size 6D của cô cũng cứ thế cùng cánh tay ép chặt cổ tay Hoàng Hách.

“Cô sợ nhột?”, Hoàng Hách cạn lời nhìn Lý Yên, lên tiếng nói.

“Đúng thế, Hoàng Hách anh đừng có động đậy, tôi nhột lắm”, Lý Yên gật đầu lia lịa, cánh tay càng xiết chặt hơn, khiến cảm giác trên cổ tay Hoàng Hách càng mãnh liệt hơn.

Hoàng Hách càng cạn lời, bảo anh đừng cử động chỉ cần Lý Yên buông tay ra, tay của anh cũng sẽ rút được ra ngay, chẳng phải sẽ không còn nhột nữa sao, giờ Lý Yên càng kẹp mạnh, Hoàng Hách muốn rút tay ra lại càng khó.

Nhưng cái cảm giác tuyệt vời truyền đến từ cổ tay càng mạnh mẽ hơn, trong lòng Hoàng Hách cũng dấy lên cảm giác hưng phấn. Thế là cổ tay Hoàng Hách xoay nhẹ một cái.

Ngay lập tức, cả cơ thể Lý Yên mềm ra: “Hoàng Hách, đừng động đậy, nhột!”.

Người phụ nữ ngốc nghếch này, bình thường trông rất tinh ranh, nhưng giờ lại không phát hiện ra Hoàng Hách đang sàm sỡ mình.

Hoàng Hách cũng mặc kệ, cổ tay lại động đậy tiếp. Thế là Lý Yên thật khổ sở, không ngờ cô lại sợ nhột đến vậy, bị Hoàng Hách làm cho cười chảy cả nước mắt.

Nhìn bộ ngực khủng của Lý Yên bị ép đến mức sắp biến dạng, đúng là một chuyện vừa vui vừa bổ mắt.

“Cộp cộp cộp!”

Đúng lúc này, cửa văn phòng Lý Yên vang lên tiếng gõ cửa, thấy vậy Hoàng Hách và Lý Yên đều lập tức im lặng. Lý Yên trừng mắt nhìn Hoàng Hách một cái, trong ánh mắt lộ vẻ vừa ngại vừa giận: “Còn không mau rút ra, nhột chết đi được!”, vừa nói, Lý Yên đột nhiên buông cánh tay ra.

Hoàng Hách rụt tay lại, ngại ngùng sờ lên má, hương thơm từ tay anh phả đến.

“Vào đi!”, lúc này, Lý Yên đã khôi phục lại vẻ lạnh lùng vốn có, cô nói.

Một cô ý tá đẩy cửa bước vào, thấy Hoàng Hách cũng ở đây nên hơi ngạc nhiên, sau đó cô ta nhìn thấy vẻ ngại ngùng trên mặt Hoàng Hách và chút ửng đỏ còn vương trên mặt phó giám đốc Lý, trong lòng đột nhiên nghĩ tới điều gì đó. Khi đi ngang qua Hoàng Hách, cô ta nhìn Hoàng Hách với ánh mắt kỳ quái.

Khuôn mặt Hoàng Hách đỏ bừng, cô y tá này chắc chắn là hiểu nhầm rồi! Nhưng anh không thể giải thích được, những tình huống này càng giải thích sẽ chỉ làm cho chuyện càng thêm rắc rối.

“Có chuyện gì thế”, mặt Lý Yên nghiêm nghị, làm át đi vẻ ửng đỏ trên mặt cô.

Y tá vội vàng nói: “Phó giám đốc Lý, hội trường cho buổi họp báo đã được bố trí xong hết rồi, cô có muốn giờ qua đó không”.

“Được, giờ chúng tôi qua đó luôn”, Lý Yên gật đầu, đứng dậy. Qua chuyện vừa rồi, cơ thể của cô cũng linh hoạt hơn nhiều.

“Hai người”, y tá thắc mắc nhìn Lý Yên.

“Ừ, chúng tôi!”, Lý Yên trịnh trọng gật đầu, sau đó cũng không nghĩ nhiều, kéo Hoàng Hách đang ngây người ở đó ra khỏi phòng.
Chương 55: Bắt đầu họp báo

Phòng họp công cộng của bệnh viện, lúc này nhốn nháo ầm ĩ.

Chỗ này vốn là phòng họp của nhân viên bệnh viện, đủ sức chứa năm, sáu trăm người họp, nhưng lúc này, nơi đây đã chật cứng người. Những phóng viên đến sớm còn có thể chiếm được chỗ, nhưng những phóng viên nhận tin muộn chút thì lúc này chỉ có thể tội nghiệp đứng ở hành lang, giơ thiết bị đợi.

Nhưng lần này không ai kêu ca về địa điểm, ngược lại còn phải may mắn, nếu đến muộn chút nữa thì e là đến cả chỗ ở hành lang cũng không có cơ hội. Vì hôm nay ở đây sẽ mở buổi họp báo với chủ đề cực kỳ nhạy cảm, nếu đến muộn thì e là đến cả họp báo cũng không vào được.

Bác sĩ thực tập làm phẫu thuật, hơn nữa còn là phẫu thuật lớn. Trường hợp như thế này có thể đếm trên đầu ngón tay ở Hoa Hạ, thậm chí là chưa từng nghe nói.

Lúc mới đầu, tin tức này chỉ đăng ở một web của thành phố. Nhưng không đến nửa giờ, tin tức này đã lan rộng, đầu tiên là các diễn đàn lớn của Hải Thành, sau đó là một cổng thông tin điện tử của Hải Thành cũng đăng tin tức này, tiếp đó, tin tức này thậm chí còn vọt lên thành tiêu điểm của các cổng thông tin điện tử lớn của Hoa Hạ.

Quá trình này chỉ trong khoảng hai tiếng đồng hồ, trong tình hình quan hệ nhân viên y tế với bệnh nhân ngày càng căng thẳng, tin tức này trở thành tiêu điểm của tất cả mọi người, những quan điểm khác nhau nhiều liên miên không dứt, nhưng những quan điểm này về cơ bản đều là trách cứ phía bệnh viện. Dù có một, hai người bỏ phiếu ủng hộ cũng nhanh chóng bị thủy quân nhấn chìm.

Chỉ có mấy người biết sở dĩ tin tức này lan ra nhanh vậy hoàn toàn là vì phía sau có một thế lực khổng lồ đang thúc đẩy, đó chính là Tập đoàn Thẩm Thị.

Thời gian họp báo bắt đầu là 3 rưỡi chiều, giờ đã hơn 3 giờ rồi, tâm trạng của các phóng viên có mặt cũng rục rịch. Bọn họ nghển cổ nhìn cánh cửa của phòng họp, đợi người phía bệnh viện xuất hiện.

“Đến rồi”, không biết là ai nói câu này, ánh mắt mọi người đồng loạt dừng ở hướng cánh cửa phòng họp.

Quả nhiên, chỗ cửa lớn, một nhóm nam nữ mặc blouse trắng lần lượt đi vào, đi đầu là một cô gái khoảng 23, 24 tuổi. Phía sau cô ấy là một chàng trai trẻ đi theo.

Chàng trai này vừa xuất hiện ánh mắt những phóng viên kia đều thay đổi.

“Hoàng Hách, đó là Hoàng Hách”.

“Hoàng Hách người trong cuộc của việc này, không ngờ cậu ta cũng đến”.

“Chẳng lẽ cậu ta định đến thẳng thắn nhận lỗi ư?”.

Phóng viên bắt đầu bàn tán, nhưng lại không có ai tiến lên hỏi. Họp báo vẫn chưa bắt đầu, lúc này dù lên đặt câu hỏi thì phía bệnh viện cũng không cần để ý.

Lúc này, trong một phòng máy ngoài phòng họp, một nhóm người đang im lặng ngồi, xem tình hình họp báo qua màn hình hiển thị trước mặt. Những người này chính là các lãnh đạo của bệnh viện.

Lúc này, thấy Hoàng Hách cũng đi theo Lý Yên vào hội trường buổi họp báo, mọi người trong phòng máy đều giật mình.

“Vớ vẩn, lúc này Hoàng Hách tránh đi còn không kịp, sao lại có thể đến hiện trường họp báo chứ?”, phó giám đốc Trịnh kia tức giận nói.

“Đúng đó, nếu Hoàng Hách nói linh tinh ở họp báo, thì hình tượng của bệnh viện chúng ta e là sẽ hỏng hẳn”, Vương Húc Minh cũng thêm mắm dặm muối nói: “Phó giám đốc Lý này nghĩ gì vậy chứ, sao có thể phạm phải lỗi nhỏ nhặt thế này”.

Cơ hội có thể công kích Lý Yên, Vương Húc Minh chắc chắn sẽ không bỏ qua, anh ta xoay đầu nói với Khổng Thu Sinh cũng đang cau chặt mày: “Giám đốc, phó giám đốc Lý trẻ người non dạ, nhưng chúng ta không thể để phó giám đốc Lý làm bừa được”.

Khổng Thu Sinh cụp mắt suy nghĩ một lúc rồi nói: “Được rồi, Húc Minh, cậu bây giờ gọi điện ngay cho Lý Yên, bảo cô ấy cho Hoàng Hách ra ngoài”.

“Được”, Vương Húc Minh vội vàng đồng ý, lấy điện thoại ra gọi ngay cho Lý Yên.

Lý Yên lúc này đang đứng trước bục chủ tịch, vừa định ngồi xuống thì điện thoại reo, thấy là Vương Húc Minh gọi tới, cô do dự một lát rồi vẫn nghe máy.

“Phó giám đốc Lý, cô làm sao thế, sao lại cho Hoàng Hách vào?”, điện thoại vừa kết nối thì Vương Húc Minh đã nói như súng liên thanh, giọng điệu ấy vô cùng không khách sáo.

Dù sao hiện giờ có giám đốc chống lưng cho anh ta, ai sợ ai chứ?

Lý Yên cau mày, nhưng không tức giận. Giọng cô bình thản, trong giọng nói mang theo chút lạnh nhạt: “Chủ nhiệm Vương, buổi họp báo này là do tôi chủ trì nhỉ?”.

“Đúng, nhưng cô…”, Vương Húc Minh sửng sốt, vừa định nói gì thì đầu bên kia Lý Yên đã ngắt lời anh ta rồi.

“Chủ nhiệm Vương, nếu đã do tôi chủ trì thì quá trình họp báo đều do tôi sắp xếp. Nếu anh định khua tay múa chân thì anh đến chủ trì là được”, nói rồi, Lý Yên không hề khách sáo dập máy luôn.

“Lý Yên này thực sự là tức chết tôi mất”, Vương Húc Minh bị dập máy, tức mà không có chỗ xả, chỉ có thể châm ngòi ly gián nói với giám đốc: “Giám đốc, anh xem đi”.

Khổng Thu Sinh lúc này sắc mặt cũng không dễ nhìn lắm, nhưng sau đó, ông ấy lại lắc đầu nói: “Thôi, để mặc cô ấy đi, tin tưởng cô ấy có thể nghĩ đến đại cục”.

Dù sao Lý Yên cũng là phó giám đốc, Khổng Thu Sinh cũng không muốn dùng quyền lực của giám đốc để ép buộc cô ấy, chỉ cần đi theo những gì họ bàn bạc ở cuộc họp trước đó thì sẽ không có vấn đề gì hết.

Sắc mặt Vương Húc Minh u ám, cũng không nói gì nữa, còn nói nữa thì sẽ có vẻ anh ta nhỏ nhen

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK