Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 41: Trả ơn

“Haiz, mấy cậu không sợ, nhưng tôi sợ chứ!”, ông chủ quán ăn cười mếu nói: “Tập đoàn Thẩm Thị muốn làm cho quán ăn này của tôi sập tiệm, thì đúng là một việc quá dễ dàng!”.

Nhị Ngưu nhìn bộ dạng ủ rũ của ông chủ, trong lòng dấy lên cảm giác áy náy: “Xin lỗi ông chủ, nếu không phải do nhà họ Thẩm luôn muốn đạt được phương thuốc gia truyền của nhà tôi, thì ông cũng sẽ không gặp phải những chuyện này”.

Thân hình béo mập của ông chủ quay lại, nhìn Nhị Ngưu, trong ánh mắt không có chút oán trách nào cả, ngược lại còn rất nhiệt tình, như người lớn đối xử với con cháu của mình vậy: “Nhị Ngưu, cậu cũng đừng oán trách bản thân, tôi cũng biết cái quán đặc sản địa phương này của tôi trước đây ngày nào cũng lèo tèo khách, chẳng kiếm được bao nhiêu. May mà mấy năm nay cậu đến chỗ tôi, tình hình kinh doanh ở đây mới tốt lên hẳn. Mấy năm nay tôi cũng kiếm đủ tiền rồi, tôi cũng mãn nguyện rồi”.

Vừa nói, ông chủ thờ dài một cái: “Sập tiệm thì cho sập thôi, vừa hay tôi có thể về quê nghỉ ngơi! Nhị Ngưu, mấy năm nay cậu đã cố gắng rất nhiều, giúp đỡ tôi rất nhiều, tôi cũng không có gì để trả ơn cậu, quán ăn này vẫn còn 5 năm tiền thuê nhà, 5 năm còn lại tôi giao chỗ này cho cậu. Kể cả cậu muốn cho người khác thuê hay tiếp tục kinh doanh, đều tùy cậu quyết định”.

Nhị Ngưu nhìn khuôn mặt đầy mệt mỏi của ông chủ, vội vàng lắc đầu: “Không, không, không, như vậy thì nhiều quá!”.

Phải biết là vị trí của quán ăn này tuy không phải ở giữa trung tâm thành phố, nhưng cũng thuộc địa phận khá là đông đúc, tuy quy mô không quá lớn, nhưng cũng không phải nhỏ, chỉ riêng tiền thuê nhà 5 năm cũng ít nhất là một triệu rồi, thậm chí có khi còn hơn một triệu nữa.

“Cậu đừng từ chối nữa”, ông chủ lắc đầu, tiếp tục nói: “Đây là thứ cậu đáng được nhận. Ngày mai, tôi sẽ làm một số thủ tục, sau đó về quê nuôi cá, trồng rau”.

Vừa nói, trên gương mặt ông chủ đầy vẻ ao ước.

Nhị Ngưu thấy ông chủ đã quyết tâm như vậy rồi, cũng không nói gì nữa.

Quán ăn xảy ra chuyện như vậy, mấy hôm nay cũng không mở cửa được. Hoàng Hách trao đổi phương thức liên lạc với Nhị Ngưu rồi rời khỏi đó.

...

Trên xe, Tô Lệ vừa lái xe vừa nghiêng đầu, thỉnh thoảng lại liếc sang nhìn Hoàng Hách: “Hoàng Hách, anh không sợ nhà họ Thẩm thật à?”.

“Sợ chứ! Một nhân vật máu mặt như nhà họ Thẩm ai mà không sợ”, Hoàng Hách cười, vô tư nói: “Nhưng sợ thì có tác dụng gì, nếu cứ suy tính trước sau, lo cái này lo cái kia, thì cuộc sống còn có ý nghĩa gì nữa, thay vì sợ hãi, thì hãy cố gắng nâng cao bản thân, để bản thân có đủ nền tảng đối diện với những kẻ địch lớn mạnh”.

Nghe thấy những lời nói của Hoàng Hách, đôi mắt xinh đẹp của Tô Lệ lộ ra một vẻ khó hiểu: “Hoàng Hách, em thật sự có hơi thích cái tính cách không sợ trời không sợ đất của anh đấy”.

“Thế tối nay chúng ta có nên chui vào chăn giao lưu thêm không?”, Hoàng Hách nói với giọng nửa đùa nửa thật: “Anh còn nhiều triết lý sống chưa nói ra lắm”.

“Hừ, anh là đồ lưu manh, ai thèm giao lưu với anh! Lại còn chui vào trong chăn!”, Tô Lệ đỏ mặt, vừa ngại vừa bực mình lườm Hoàng Hách một cái. Một lúc sau, cô gái này lại bổ sung thêm một câu: “Chờ khi nào anh làm chị đây rung động rồi tính!”.

Hoàng Hách ha ha cười lớn, nhìn khuôn mặt đỏ ửng sắp vắt ra thành nước của Tô Lệ, trong lòng bất giác cảm thấy rất vui.

Về đến nhà, đã là hơn mười giờ tối, vừa vào đến cửa, Tô Lệ liền bá đạo chiếm lấy nhà vệ sinh, sau khi tắm rửa xong liền chui thẳng vào phòng ngủ, còn chốt cửa phòng lại, như thể sợ Hoàng Hách chạy vào phòng cô rồi lên giường nhồi nhét triết lí sống cho cô thật.

Hoàng Hách bật cười khanh khách, cũng vào nhà tắm tắm xong rồi đi về phòng. Anh ngồi khoanh chân lên giường, nhắm mắt lại, tập trung tinh thần.

Tối qua Hoàng Hách lần đầu tiên tu luyện “Trường Sinh Tiên Kinh”, phát hiện ra sau khi tu luyện tinh thần vô cùng dồi dào, tuy không ngủ nhưng hiệu quả còn tốt hơn cả ngủ một giấc đầy đủ. Vì sự uy hiếp của nhà họ Thẩm, Hoàng Hách quyết định sau này trừ những trường hợp đặc biệt, mỗi tối anh sẽ dùng việc tu luyện để thay cho việc ngủ, nhanh chóng nâng cao thực lực của bản thân.

Mỗi khi anh vận chuyển “Trường Sinh Tiên Kinh”, luồng chân khí trong cơ thể của anh cũng từ từ lưu chuyển, trong quá trình lưu chuyển, Hoàng Hách phát hiện ra luồng chân khí này lại một lần nữa lớn mạnh hơn.

Sau một đêm tu luyện, khi Hoàng Hách tỉnh lại khỏi trạng thái tu luyện, thì đã là bảy giờ sáng.

“Đúng là tu luyện bất kể thời gian, tu luyện cả một đêm mà mình cảm thấy như chỉ trong vài giây vậy”, trong lòng Hoàng Hách thầm cảm thấy kinh ngạc, đồng thời trấn tĩnh lại, kiểm tra kết quả tu luyện của mình.

Một lúc sau, anh lại cười gượng.

Tu luyện cả một đêm, chân khí của anh đúng là mạnh lên không ít, nhưng cái sự mạnh lên này chỉ là so với luồng chân khí vốn có của anh thôi. Nếu so sánh với chân khí trên người Nhị Ngưu, chẳng khác gì hạt cát giữa sa mạc cả.

“Chậm thật đấy! Tuy mỗi lần tu luyện đều khiến chân khí của mình mạnh thêm, nhưng với tốc độ như vậy, thì chẳng khác gì ốc sên cả. Cứ tốc độ này mà muốn đạt đến cấp bậc của Nhị Ngưu thì ít nhất cũng phải cần một năm!”, Hoàng Hách thầm chán nản: “Một cao thủ như Nhị Ngưu mà còn không dám đắc tội với nhà họ Thẩm, không phải Nhị Ngưu yếu kém, mà là nhà họ Thẩm quá lớn mạnh. Mình không có thực lực, thì làm sao đối diện với sự trả thù của nhà họ Thẩm đây”.

Lúc này, nếu Nhị Ngưu nghe được suy nghĩ của Hoàng Hách, chắc chắn sẽ mắng Hoàng Hách không biết hài lòng với những gì mình có. Nghĩ lại lúc trước, anh ta tu luyện chân khí từ năm mười tuổi, tu luyện hơn mười năm trời mới đạt được cảnh giới ngày hôm nay. Mà giờ Hoàng Hách lại nói muốn đạt được cảnh giới của Nhị Ngưu cần ít nhất là một năm, thế Nhị Ngưu tu luyện hơn mười năm mới đạt được cảnh giới như vậy có khác gì tên vô dụng đâu.
Chương 42: Phóng viên phỏng vấn

Đương nhiên tất cả đều là vì sự kỳ diệu của “Trường Sinh Tiên Kinh”, nếu để Hoàng Hách tu luyện công pháp của Nhị Ngưu, biết đâu còn không bằng Nhị Ngưu. Và đương nhiên Hoàng Hách lúc này rõ ràng không biết được điều đó, trong lòng anh vẫn đang buồn bực vì vấn đề tu luyện quá chậm đây.

“Không được, mình phải gia tăng tốc độ tu luyện chân khí! Chân khí mạnh rồi, không những khiến thực lực của mình mạnh lên, mà còn có thể sử dụng được hết các y thuật cao siêu trong Y Tiên Truyền Thừa nữa, đối diện với nhà họ Thẩm, mình càng thêm tự tin hơn!”, Hoàng Hách bắt đầu suy nghĩ trong lòng.

Đúng lúc này, mắt của Hoàng Hách sáng lên, anh vỗ mạnh vào đùi một cái: “Phải rồi!”.

Chỉ thấy anh lồm cồm bò dậy khỏi giường, sau đó mở tủ đầu giường, lấy ra một thứ bên trong túi vải màu đỏ. Mở túi vải màu đỏ ra, chỉ thấy một viên đá bị khuyết một góc, nhìn từ chỗ khuyết góc có thể thấy được màu xanh ngọc bích trong veo.

Viên đá này chính là viên đá thô ngọc bích mà Ngô Khánh đưa cho anh.

“Hôm đó, chỉ một góc của viên đá thô ngọc bích này đã khiến mình không chỉ tu luyện ra chân khí mà còn khiến cho chân khí trong một thời gian rất ngắn trở nên mạnh mẽ. Nếu có nhiều viên đá như vậy, chẳng phải là có thể gia tăng tốc độ của mình hay sao?

“Phải rồi, phía Tây của Hải Thành có một chợ đá thô ngọc bích, trước đây cược đá chính là trò chơi của những người giàu, nên mãi không dám đi. Giờ mình có Vô Thượng Tiên Đồng, cược thắng vài viên đá thô chẳng phải là chuyện vô dùng đơn giản sao”, ánh sáng trong mắt Hoàng Hách càng lúc càng sáng hơn, khóe miệng anh cong thành vòng cung: “Chờ tối nay tan làm, mình sẽ đi xem xem!”.

“Hoàng Hách, ra ăn cơm đi!”, đúng lúc này, ngoài cửa đột nhiên vọng lên tiếng của Tô Lệ.

Hoàng Hách đáp lại một tiếng, mặc quần áo xong rồi mở cửa đi ra.

“Ôi, không ngờ em còn biết nấu cơm đấy”, Hoàng Hách nhìn vào bát mì nóng hổi trên bàn với ánh mắt ngạc nhiên, bất giác trêu Tô Lệ nói: “Không phải là khó ăn lắm đấy chứ?”.

“Hừ, em có lòng nấu đồ ăn sáng cho anh mà anh còn chê. Được rồi, anh không ăn thì thôi!”, vừa nói Tô Lệ bưng bát mỳ trên bàn lên, như thể định đi đổ bỏ.

“Ăn, ăn chứ”, Hoàng Hách vội vàng cười cười rồi lấy lại bát mì trong tay Tô Lệ nói: “Anh đang đói quá đây!”.

Vừa nói, Hoàng Hách cũng không sợ nóng, cầm đũa lên và luôn mì vào miệng. Sau đó, ánh mắt Hoàng Hách ánh lên vẻ ngạc nhiên: “Ngon thật đấy!”.

Hoàng Hách vừa nói, vừa không đợi cho nuốt xong miếng mì trong miệng đã và tiếp miếng nữa, ăn với bộ dạng ngấu nghiến.

Nhìn Hoàng Hách ăn ngon miệng như vậy, khuôn mặt Tô Lệ bất giác lộ ra nụ cười, thấp thoáng có phần tự đắc.

Một bát mì to, Hoàng Hách ăn vài miếng đã hết sạch, ăn xong, còn không quên uống hết luôn nước canh trong bát. Cho đến khi nhìn thấy đáy bát, anh mới mãn nguyện thở ra một hơi, nói với vẻ thỏa mãn: “Lâu lắm rồi mới được ăn mì ngon như vậy”.

“Hừ hừ, cuối cùng cũng phát hiện ra sự lợi hại của chị đây rồi chứ gì”, Tô Lệ nghếch cao mặt nói.

“Đúng thế, không ngờ tay nghề của người đẹp Tô lại tốt như vậy, sau này ai lấy được em thì suốt ngày được ăn đồ ngon, chắc chắn là do phúc tu được từ kiếp trước!”, Hoàng Hách hết lời khen ngợi, khiến Tô Lệ được dịp phổng mũi.

“Đương nhiên, tài nghệ của em không phải hạng tầm thường đâu”, Tô Lệ đắc ý vỗ vào vai Hoàng Hách: “Sau này anh cứ biểu hiện cho tốt, khiến em vui thì ngày nào em cũng nấu món ngon cho anh ăn!”.

“Thật không?”, Hoàng Hách cười một cách hồ hởi: “Vậy thì anh có phúc quá!”.

Tô Lệ sững người một lúc mới hiểu ra, Hoàng Hách vừa rồi khen cô hết lời, chắc là cố tình cho cô vào bẫy. Bản thân cô còn nói ngày nào cũng nấu món ngon cho Hoàng Hách ăn, chẳng phải là nói cô sẽ gả cho Hoàng Hách sao?

Hừ lên một tiếng, nắm đấm của Tô Lệ đấm mạnh vào ngực Hoàng Hách, rồi mắng: “Hoàng Hách, anh lại lợi dụng em!”.

Hoàng Hách nhìn Tô Lệ với vẻ mặt vô tội, anh mỉm cười nói: “Anh khen em từ nãy giờ, đâu có lợi dụng em gì đâu”.

“Anh...”, khuôn mặt xinh đẹp của Tô Lệ hơi tái, thế mà lại không tìm được sơ hở trong lời nói của Hoàng Hách, thế là ngại đến phát bực, bỏ lại Hoàng Hách phía sau với câu nói: “Em đi học đây, tự anh rửa bát đi!”.

Vừa nói, cô gái này xách cặp xách rồi đi ra khỏi nhà.

“Cô bé này, càng ngày càng đáng yêu”, Hoàng Hách mỉm cười, xắn tay áo rồi đi rửa bát.

Nửa tiếng sau, Hoàng Hách đến bệnh viện, hôm nay đến lượt anh trực phòng khám.

Giống như thường lệ, Hoàng Hách vẫn đảm nhiệm vai trò hỗ trợ, giúp bác sĩ phòng khám của khoa nhi làm việc, sắp xếp thứ tự khám cho bệnh nhân, an ủi những bệnh nhân có tâm trạng kích động.

Cả buổi sáng vô cùng yên tĩnh, ngoài mấy người nhà bệnh nhân nóng tính có đôi ba câu va chạm với bác sĩ ra thì chẳng xảy ra chuyện gì cả.

Nhưng khi gần đến giờ ăn trưa, đột nhiên có một hàng xe đỗ tại bãi đỗ xe của bệnh viện, sau đó một đám phóng viên chạy từ trên xe xuống. Những người này phối hợp với nhau rất ăn ý, sau khi nhìn nhau liền cùng dựng thiết bị lên, rồi đi về phía phòng khám khoa nhi nơi mà Hoàng Hách đang ở đó.

Chưa đầy hai phút, những phóng viên này đã đến bên ngoài phòng khám khoa nhi, tách đa phần người đến khám ra, rồi lao vào trong phòng khám trong tiếng chửi mắng của mọi người.

“Bác sĩ Hoàng Hách, tôi là phóng viên của Nhật báo, tôi muốn tìm hiểu chuyện với thân phận là bác sĩ thực tập như anh tiến hành phẫu thuật cho bệnh nhân, là do bệnh viện cho phép sao?”.

“Bác sĩ Hoàng Hách, tôi là phóng viên của đài truyền trình Hải Thành, xin hỏi anh cảm thấy một bác sĩ thực tập thực hiện một cuộc phẫu thuật nguy hiểm như vậy có thích hợp không?”.

...

Kèm theo những câu hỏi không ngớt, chỉ trong chốc lát Hoàng Hách đã bị các phóng viên bao vây xung quanh!
Chương 43: Làm loạn

Một đám phóng viên đột nhiên lao vào phòng khám, bất kể là bệnh nhân hay bác sĩ đều cảm thấy trở tay không kịp.

Ánh mắt của Hoàng Hách có hơi sa sầm. Đám phóng viên này đột nhiên xuất hiện, rõ ràng không có ý tốt đẹp gì. Nhất là những câu hỏi của bọn họ, vô cùng nhạy cảm, nghe đã biết là đến để tìm sơ hở.

Thấy Hoàng Hách không nói gì, đám phóng viên đó càng hăng hơn, ai nấy mồm năm miệng người, như thể súng liên thanh hỏi không ngừng nghỉ.

Lời nói của bọn họ mang đầy vẻ khiêu khích, hỏi một loạt các câu hỏi, lập tức khiến tâm trạng của bệnh nhân xung quanh cũng bị kích động.

“Sao lại như vậy chứ, bác sĩ thực tập làm gì có tư cách phẫu thuật!”.

“Đúng thế, nhỡ xảy ra chuyện gì thì sao, bệnh viện này cũng vô trách nhiệm quá đi!”.

“Chúng ta đổi sang bệnh viện khác thôi, bệnh viện vô trách nhiệm như vậy, tôi không dám cho con gái tôi đến khám bệnh nữa!”.

“Nhưng, đã lấy số thứ tự rồi mà...”.

“Số thứ tự quan trọng hay là tính mạng quan trọng hả?”.

Đi cùng với những lời bàn tán, người bệnh xung quanh cũng ra về mất hơn một nửa, những người còn lại đều với sắc mặt do dự, như thể sẽ rời đi bất cứ lúc nào.

“Bác sĩ Hoàng Hách, lẽ nào giữ im lặng là có thể che đậy được sự thật sao? Chúng tôi phải cho toàn thể người dân một lời giải thích!”, phóng viên đi đầu lên tiếng hăm dọa, ngay từ lúc đầu đều là hắn hỏi hăng nhất.

Hoàng Hách nhìn vào người này đang đứng trước mặt anh, bất giác nhíu mày. Anh đột nhiên nhớ ra, thế mà anh lại có chút ấn tượng với người đang đứng trước mặt anh đây! Tối qua khi xảy ra chuyện trúng độc ở trong quán ăn, lập tức có rất nhiều phóng viên đi vào, người phóng viên trước mặt anh đây chính là một trong số đó.

Nếu lúc này Hoàng Hách vẫn không hiểu ra đám phóng viên này do ai điều khiển phía sau thì anh đúng là quá ngốc.

“Hoàng Hách, có chuyện gì vậy?”, bác sĩ phòng khám không ngồi yên được nữa, đám phóng viên này đến đây đã làm loạn cả trật tự của bệnh viện, đừng nói là phòng khám khoa nhi, đến cả bệnh nhân của khoa khác cũng bị ảnh hưởng. Tình trạng này đối với một nơi công cộng coi thời gian là tính mạng như bệnh viện thì là một việc vô cùng tồi tệ.

“Bác sĩ Lý, tôi cũng không biết là có chuyện gì”, Hoàng Hách không nói hẳn ra mục đích đến đây của đối phương, chỉ bất lực giơ hai tay ra.

“Các đồng chí phóng viên, giờ vẫn đang trong thời gian làm việc, mong mọi người đừng làm nhỡ việc khám bệnh của bệnh nhân!”, bác sĩ Lý làm việc trong bệnh viện này lâu năm như vậy, làm gì có chuyện không nhận ra được mục đích xấu của đám phóng viên này chứ, thế là sầm mặt lại nói với Hoàng Hách: “Hoàng Hách, mau xử lí đi, nếu để tổn hại đến hình tượng của bệnh viện, thì cậu phải chịu trách nhiệm!”.

Hoàng Hách nhìn vị bác sĩ đó, ánh mắt có chút lạnh nhạt. Không ngờ bác sĩ mà mình luôn làm đi theo làm việc lại lạnh nhạt như vậy, thấy sắp xảy ra chuyện lại vội vàng rũ bỏ quan hệ, để bắt anh tự chịu trách nhiệm một mình.

Nếu đổi lại là người khác, khi cần giúp đỡ nhất nhưng lại bị bỏ rơi, thì trong lòng sẽ tuyệt vọng đến nhường nào. May mà Hoàng Hách không phải người bình thường, anh đã được thừa kế Y Tiên Truyền Thừa, nên có đủ tư tin đối mặt với bất cứ chuyện gì.

Khuôn mặt anh lộ ra vẻ nghiêm nghị, Hoàng Hách đột nhiên trầm giọng nói: “Xin lỗi, giờ đang là giờ làm việc của chúng tôi, so với việc phỏng vấn của mấy người, thì việc giúp đỡ bệnh nhân sẽ càng quan trọng hơn!”.

Nghe thấy câu nói của Hoàng Hách, những bệnh nhân xung quanh đều gật đầu công nhận. Số bệnh nhân vẫn ở lại lúc này một là vô cùng tin tưởng vào bệnh viện, hai là có bệnh nặng cần chữa trị gấp. Và câu nói của Hoàng Hách đã nói trúng được mong muốn của bọn họ, giúp bọn họ nói ra hi vọng cấp bách nhất trong lòng.

Lúc này, thái độ của bệnh nhân bắt đầu thay đổi, lập trường của bọn họ dần dần quay lại đứng về phía bệnh viện: “Đúng thế, không thấy bao nhiêu người chúng tôi đang chờ để khám bệnh sao, mấy người muốn phỏng vấn thì để lát nữa hết giờ làm việc hẵng đến”.

“Còn gì nữa, con chúng tôi đang sốt cao đây này, phải khám gấp!”.

“Tránh ra tránh ra đi, vừa nãy đã đến lượt tôi rồi”.

...

Những câu nói trách móc không ngừng vang lên, khiến đám phóng viên kia ai nấy đều đỏ bừng mặt. Bọn họ là phóng viên, trong xã hội hiện nay có địa vị rất cao, cho dù anh có quyền lợi lớn thế nào, tài sản của anh có nhiều đến đâu, đều phải đối xử với họ một cách khách sáo, nếu không bọn họ chỉ cần động ngòi bút, sói đội lốt cừu, xuyên tạc dư luận là anh sẽ bị thân bại danh liệt ngay.

Nhưng hôm nay, chỉ vài câu nói của một bác sĩ thực tập cỏn con lại lập tức làm tan biến hình tượng chính nghĩa mà bọn họ vừa tạo nên, thậm chí khiến bọn họ phải chịu sự trách móc của mọi người, thử hỏi làm sao không khiến bọn họ tức giận cho được?

“Mời mọi người đi ra, nếu muốn phỏng vấn thì chờ buổi trưa khi chúng tôi tan làm, cảm ơn!”, Hoàng Hách giơ tay ra hiệu “xin mời”.

Đám phóng viên nhìn nhau, đều không dám tự quyết định, và đúng lúc này, điện thoại của người phóng viên mà Hoàng Hách biết lại reo lên. Người này vội vàng lấy điện thoại ra, vừa nhìn một cái, khuôn mặt hắn lộ ra nụ cười u ám.

“Chúng ta đừng làm ảnh hưởng đến việc khám bệnh của bệnh nhân, ở trong bệnh viện thì bệnh nhân mới là quan trọng nhất”, người này nhìn vào đám bệnh nhân xung quanh đang bực bội, đột nhiên nói: “Đi thôi, chúng ra ra ngoài đi loanh quanh xem!”.

Vừa nói, hắn đi ra khỏi phòng khám trước. Những phóng viên khác như thể đều bắt chước người này vậy, thấy người này đi ra thế là cũng đều đi ra theo.

Hoàng Hách lạnh lùng nhìn theo bóng dáng rời đi của đám người này, anh nhíu mày lại. Với bộ dạng vừa rồi của đám người này, tuyệt đối không dễ dàng bỏ cuộc như vậy mới đúng, thế mà bọn họ lại bỏ đi dứt khoát như vậy, chắc chắn có vấn đề.

“Lẽ nào là vì tin nhắn đó?”, Hoàng Hách đoán thầm trong bụng.

Nhưng giờ rõ ràng không phải lúc để anh thẫn thờ ở đây, còn có không ít bệnh nhân đang chờ được khám, những người này vừa nãy nói đỡ cho Hoàng Hách, Hoàng Hách cũng không thể để đợi lâu được.

“Bác sĩ Lý, chúng ta có thể bắt đầu được chưa?”, Hoàng Hách nói với bác sĩ Lý, trên gương mặt anh không có biểu cảm gì.

Tim bác sĩ Lý ‘thịch’ một cái, tự ngẫm nghĩ hành vi đẩy trách nhiệm vừa rồi của bản thân rõ ràng đã khiến Hoàng Hách rất không hài lòng về anh ta. Nhưng nghĩ lại, bản thân đường đường là một bác sĩ điều trị chính, coi như bác sĩ lâu năm trong bệnh viện, việc gì phải quan tâm đến cảm nhận của một bác sĩ thực tập chứ?
Chương 44: Hoàng Hách là người thứ ba

Lúc này, bác sĩ Lý cũng làm ra vẻ, nói với giọng uy nghiêm: “Ừ, bắt đầu đi, Hoàng Hách, rót cho tôi cốc trà, cổ họng của tôi khô...”.

Còn Hoàng Hách, như thể không nghe thấy lời của bác sĩ Lý vậy, chỉ chăm chú sắp xếp lại sổ khám bệnh bị vung vãi.

“Hừ!”, bác sĩ Lý bực mình liền hừ lên một tiếng rồi quay người tự đi rót trà.

...

Lại nói về đám phóng viên sau khi ra khỏi phòng khám, được một phóng viên đứng đầu dẫn đi thẳng đến góc khuất của bên ngoài đại sảnh.

“Em bảo này anh Hải, chẳng phải chúng ta phải nhắm vào tên Hoàng Hách kia à? Sao đột nhiên lại rút lui thế?”, một cô phóng viên nữ nhìn vào người phóng viên cầm đầu nói với vẻ khó hiểu.

“Thế em nghĩ trong tình huống vừa rồi em có cách nào trấn an được sự bất mãn của đám người đó không? Hơn nữa tên Hoàng Hách đó cũng không dễ đối phó, thế mà lại nghĩ ra lấy thiện cảm của bệnh nhân để đàn áp chúng ta!”, người phóng viên cầm đầu nói như vậy, gương mặt lộ ra một vẻ tức tối.

“Anh Hải, lẽ nào chúng ta cứ thế cho qua sao?”, cô phóng viên nữ lại hỏi thêm một câu, gương mặt bộc lộ vẻ lo lắng: “Nếu bỏ cuộc, Thẩm thiếu gia tuyệt đối sẽ không vui, đến lúc đó đám người chúng ta đừng hòng được yên ổn”.

Nghe thấy cô phóng viên nữ nói vậy, phóng viên cầm đầu nở nụ cười nhẹ, như thể nắm rõ được tình thế: “Yên tâm đi, vừa lúc nãy anh nhận được tin nhắn của một người bạn, thật không ngờ tên Hoàng Hách đó to gan thật, không những đắc tội với Thẩm thiếu gia, còn đắc tội với người bạn đó của anh nữa!”.

“Nghĩa là sao cơ?”, cô phóng viên nữ thấy người phóng viên cầm đầu đầy vẻ u ám, trong lòng đột nhiên cảm thấy vô cùng tò mò, vươn người về phía trước, ỏn ẻn nói.

“Hừ hừ, lát nữa em sẽ được xem kịch hay thôi, việc mà chúng ta cần làm đó là quay lại những gì chúng ta nhìn thấy, sau đó thêm mắm thêm muối”, bàn tay của phóng viên cầm đầu mạnh bạo đặt lên eo của cô phóng viên nữ, sau đó mặc kệ ánh mắt của các phóng viên khác, cứ tự nhiên lướt xuống, cuối cùng dừng lại trên bờ mông đẫy đà của cô phóng viên nữ rồi véo nhẹ một cái: “Đảm bảo sẽ làm cho Hoàng Hách phải thân bại danh liệt!”.

“Quỷ sứ!”, cô phóng viên nữ đỏ bừng mặt, cả người như mềm nhũn lại, dựa vào ngực của phóng viên cầm đầu: “Làm xong việc này Thẩm thiếu gia nhất định sẽ thăng chức cho anh!”.

“Hí hí, đến lúc đó không thiếu phần của em đâu!”, tên phóng viên cầm đầu tham lam nhìn vào mép trong cổ áo rộng thùng thình của cô phóng viên nữ, cười hí hí nói: “Tối nay anh mời em cơm đi ăn!”.

Những phóng viên khác nhìn thấy bộ dạng thân mật của hai người này, ai nấy đều biết ý ngoảnh đầu đi, như thể sớm đã quen với việc này vậy.

...

Thời gian trôi qua cũng nhanh, chớp mắt đã đến giờ ăn trưa.

Khám cho bệnh nhân cuối cùng của buổi sáng xong, bác sĩ Lý không nói không rằng đi ra khỏi phòng khám rồi đi về phía nhà ăn. Nếu là trước đây anh ta sẽ gọi Hoàng Hách cùng đi, sau đó Hoàng Hách theo thói quen sẽ trả tiền cơm cho anh ta. Nhưng hôm nay anh ta và Hoàng Hách khó chịu với nhau, thế mà lại thành giận, quãng thời gian sau đó anh ta không thèm để ý Hoàng Hách nữa.

Hoàng Hách đương nhiên cũng mặc kệ bác sĩ Lý. Con người này quá ích kỷ, không có chút trách nhiệm nào. Dù sao anh đi theo anh ta để thực tập, cũng coi như là một nửa đồ đệ của anh ta rồi, nhưng khi gặp chuyện, anh ta thậm chí không thèm nói đỡ Hoàng Hách lấy một câu mà vội rũ sạch quan hệ luôn, người như vậy không đáng để kết giao.

Đi ra khỏi phòng khám, Hoàng Hách cũng đi về phía nhà ăn. Nhưng khi Hoàng Hách đi đến cổng nhà ăn, đột nhiên có một đám người từ một góc nào đó lao ra, lập tức bao vây Hoàng Hách.

Đám người này ăn mặc hoa hòe, phần da hở bên ngoài đều xăm đầy rồng phượng, nhìn đã biết toàn người chẳng ra gì. Hơn nữa, điều đáng nói là trong tay đám người này đều cầm một chiếc loa phóng thanh.

“Hoàng Hách, anh là kẻ thứ ba, cướp bạn gái của tôi, loại vô liêm sỉ!”, tên tóc xanh cầm đầu giơ loa lên, hùng hùng hổ hổ chĩa vào loa hét to.

Âm thanh từ chiếc loa phóng thanh rất to, tên tóc xanh hét như vậy, thu hút được vô số ánh nhìn xung quanh. Lúc này đang là giờ đi ăn trưa, người ra vào nhà ăn đông đúc, vừa thấy có tụ tập đám đông, ai nấy đều vây đến hóng hớt.

Tên tóc xanh thấy nhiều người xúm đến, càng hưng phấn hơn, lại hét tiếp: “Hoàng Hách, anh là loại mặt dày, tôi và người yêu tôi đã yêu nhau được ba năm, vốn dĩ chúng tôi yêu nhau như vậy, nhưng anh lại dám dụ dỗ cô ấy, anh có còn là người nữa không!”.

Vừa nói, tên tóc xanh thế mà lại òa lên khóc, nước mắt ròng ròng, trông mới đau buồn làm sao.

“Người này sao lại như vậy chứ!”.

“Đúng thế, dụ dỗ vợ của người ta, đúng là mặt dày!”.

“Mà quan trọng còn là bác sĩ nữa, đúng là làm mất mặt bác sĩ!”.

...

Những tiếng trách móc không ngớt, khiến ánh mắt Hoàng Hách hoàn toàn trở nên lạnh lẽo. Âm mưu, tất cả đều là âm mưu! Lẽ nào vụ này cũng là do tên Thẩm Phong kia bày ra sao?
Chương 45: Nổi giận

Hoàng Hách tự hỏi, chưa bao giờ gặp người đàn ông trước mặt, chứ đừng nói là quyến rũ bạn gái hắn. Sau khi anh tốt nghiệp thì đến Hải Thành, ngoài Trương Mộng Mộng ra thì chưa từng có bạn gái nào khác.

Rõ ràng đây là một âm mưu, một âm mưu nhắm vào Hoàng Hách. Nếu không thì, một người đàn ông xa lạ với Hoàng Hách, sao có thể tìm được đúng anh đồng thời nhận ra anh, hơn nữa còn thống nhất cầm loa.

“Anh là ai, ai cử anh tới?”, ánh mắt Hoàng Hách lạnh như băng, nhìn tên tóc xanh lạnh lùng nói: “Tôi không hề quen anh”.

Tên tóc xanh thấy Hoàng Hách nói vậy, cứ như đã đoán trước được, ngay lập tức cầm loa lên chửi đổng: “Hoàng Hách, anh đúng là đồ mặt dày. Lúc đó vừa gặp bạn gái tôi còn anh em ngọt xớt với tôi, giờ tán được bạn gái tôi rồi thì vờ như không biết tôi, mọi người phân xử cho tôi đi”.

“Đúng đó, đúng đó, bọn tôi có thể làm chứng, Hoàng Hách, anh đúng là đồ mặt dày, trên đời này không có ai đê tiện hơn anh”, mấy người đến cùng người đàn ông tóc xanh cũng hét to.

Giọng nói phát ra từ mười mấy người cầm loa vô cùng vang dội, càng nhiều người bị thu hút đến hơn.

“Các anh rốt cuộc là ai, nếu còn không đi thì tôi báo cảnh sát đó”, Hoàng Hách đè cơn giận trong lòng xuống, lạnh lùng nói.

Đối phương nếu đã xếp những người này tới chắc chắn cũng có kế hoạch B rồi, mình nếu xốc nổi đánh người, thì chẳng phải là trúng kế của kẻ gian sao?

“Báo cảnh sát đi, anh báo đi”, tên tóc xanh hùng hổ nói: “Cái đồ vô liêm sỉ quyến rũ bạn gái người khác như anh mà còn dám báo cảnh sát, để tôi xem cảnh sát giúp ai”.

“Anh ăn nói sạch sẽ chút”, đối phương liên tục sỉ nhục, là một người đàn ông nếu Hoàng Hách không nổi giận thì mới lạ đó.

“Tôi cứ nói đó, anh muốn sao?”, tên tóc xanh khinh thường ra mặt nói: “Có giỏi anh đánh tôi đi, đồ vô lại”.

“Hừ, quá đáng”, trong mắt Hoàng Hách bùng lên ngọn lửa giận cuồn cuộn, anh tiến lên trước, đẩy mạnh tên tóc xanh, định cảnh cáo hắn.

Song chỉ đẩy một cái như vậy, thế mà tên tóc xanh kia lại cứ như bị thương nặng, kêu gào thảm thiết, sau đó ngã bệt ra đất, thét ré lên: “Bớ làng nước ơi, bác sĩ đánh người, bác sĩ đánh người”.

Một nhóm phóng viên lao ra từ trong bóng tối ngay sau tiếng hét của hắn, nhắm chuẩn vào Hoàng Hách để chụp ảnh.

“Phóng viên đài chúng tôi lúc này đang ở hiện trường sự kiện bác sĩ đánh người, nghe nói nguyên nhân của vụ việc này là do bác sĩ tên Hoàng Hách này sống không đứng đắn, quyến rũ bạn gái người khác, khiến bạn trai của người ta tức giận…”.

“Bác sĩ cầm thú thế này sao có thể chữa bệnh cứu người chứ, tôi kêu gọi xã hội phải tăng cường giám sát loại bác sĩ thế này…”.

Hàng loạt giọng nói đưa tin cứ lên lên xuống xuống, liên miên không dứt, những phóng viên này đã xác định sự việc trong tình huống không hề phỏng vấn gì hết.

Hoàng Hách nhìn những phóng viên trong mắt người dân là người cao quý nhất, trong lòng trào dâng sự chán ghét. Chính những người này bẻ cong sự thật để thu hút dư luận, để bản thân nổi tiếng, không những khiến những người dân không rõ sự thật hiểu nhầm, thậm chí còn hai biết bao người vô tội thân bại danh liệt.

Ví dụ như hiện tại, trong ánh mắt nhìn anh của tất cả những người mặt tại đây ít nhiều gì đều có sự khinh thường. Có lẽ trong lòng bọn họ, nếu không phải sự thật thì phóng viên sao lại tranh nhau đưa tin.

“Hoàng Hách, chuyện gì thế này?”, một giọng nói trong trẻo đột nhiên vang lên, Hoàng Hách xoay đầu nhìn, chỉ thấy một cô gái mặc đồ của công sở đi tới, không phải Lý Yên thì còn ai vào đây.

Lý Yên lúc này, trên người mặc bộ đồ Âu công sở, do là thời gian ăn cơm nên cô không mặc áo blouse trắng, nhưng cũng chính vì vậy, khiến bộ ngực đầy đặn của cô càng thêm nổi bật, cứ như sắp làm rách tà áo nhảy ra ngoài.

“Phó giám đốc Lý”, ở nơi công cộng, Hoàng Hách gọi Lý Yên một tiếng phó giám đốc. Dù sao quan hệ của anh và Lý Yên cũng chưa đến mức gọi thẳng tên người ta.

“Cô là lãnh đạo bệnh viện sao?”, Hoàng Hách vừa định giải thích thì tên tóc xanh đang liên tục gào thê thảm dưới đấy đã lao vào Lý Yên, có vẻ như muốn ôm lấy cái chân đẹp của Lý Yên.

May mà động tác của Lý Yên nhanh nhạy, vội vàng rụt người mới không bị gã kia sàm sỡ.

Gã đàn ông kia thấy không ôm được cái chân đẹp của Lý Yên, trong mắt thầm lóe lên sự tiếc nuối. Nhưng hắn cũng coi như người có diễn xuất, thế mà lại không thể hiện biểu cảm khiến bất kỳ ai nghi ngờ.

Hắn lau khóe mắt, cứ như đang lau nước mắt vậy, khóc lóc đau khổ nói: “Lãnh đạo, cô phải phân xử cho tôi đó, Hoàng Hách của bệnh viện các cô thế mà lại quyến rũ bạn gái tôi, tôi nói lý với anh ta, anh ta còn đánh tôi. Cô nhìn tôi bây giờ đã không thể dậy nổi rồi, ôi…”, nói rồi tên tóc xanh thế mà lại lăn lộn trên đất, cứ như ngã ghê lắm.

Song Lý Yên lại cau mày nói: “Anh đừng vờ vịt nữa, tôi là bác sĩ, ngã bị thương thế nào tôi biết rõ”.

Là bác sĩ, Lý Yên là có học hành đàng hoàng, đương nhiên vừa nhìn đã biết người trước mặt không hề bị thương.

Tên tóc xanh vừa nghe thế thì trên mặt chợt lộ vẻ xấu hổ. Nhưng hắn thấy không lừa được nên cũng bò dậy.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK