Tô Lệ không ngờ một người sở khanh như Hoàng Hách lại từ chối cô, điều này khiến cô cảm thấy rất mất mặt.
Nhưng cô có thể nhìn ra, Hoàng Hách không phải là không thích cô, nếu không sao anh có thể liều chết để cứu cô chứ?
Tô Lệ phát hiện ra bản thân có hơi không hiểu rõ được người đàn ông trước mặt đâu. Nhìn từ những hành vi thường ngày của anh, người đàn ông này đúng là một tên sở khanh, một tên lưu manh đích thực. Nhưng mỗi lần đến lúc quan trọng, anh đều có thể giữ được giới hạn, không làm ra bất kỳ việc quá giới hạn nào.
“Chờ khi nào em hoàn toàn yêu anh rồi hãy tính”, nghĩ lại câu nói Hoàng Hách nói với mình, trong lòng Tô Lệ dấy lên cảm giác mơ hồ. Cô cảm nhận được sự tôn trọng mà Hoàng Hách dành cho cô!
“Nào nào nào, nếm thử món gà hầm ở đây đi!”, Hoàng Hách cắt ngang mạch suy nghĩ của cô, cầm đũa lên gắp miếng cánh gà đặt vào bát Tô Lệ: “Anh đảm bảo là em chưa bao giờ được ăn mùi vị này đâu”.
“Vậy sao?”, Tô Lệ nửa tin nửa ngờ, há miệng cắn một miếng. Sau đó biểu cảm trên khuôn mặt cô trở nên ngạc nhiên: “Ôi, ngon thật đấy!”.
Vừa nói cô bé này hoàn toàn không còn chú ý đến hình tượng thục nữ gì nữa, gắp miếng to ăn nhồm nhoàm luôn.
Nhìn Tô Lệ ăn uống vui vẻ như vậy, khuôn mặt Hoàng Hách cũng nở nụ cười ấm áp. Anh cũng gắp một miếng thịt gà cho lên miệng.
Ngay lập tức, một mùi hương kỳ lạ ập vào miệng anh.
“Hửm?”, lông mày Hoàng Hách hơi động đậy, như thể phát hiện ra điều gì kỳ lạ vậy: “Vi diệu, miếng thịt gà này đúng là vi diệu thật!”.
Vừa nói Hoàng Hách lại gắp miếng thịt gà to vào miệng, sau đó nhắm mắt lại, vẻ mặt như đầy suy tư.
“Trước đây mắt mình bình thường, không cảm nhận được cái ngon thật sự bên trong món ăn này, chỉ cảm thấy mùi vị cực ngon. Nhưng bây giờ mình đã có được Y Tiên Truyền Thừa, tất cả các lý thuyết y học đều được tích hợp, và bị mình phát hiện ra điểm kỳ diệu trong đó”, trong đầu Hoàng Hách nghĩ thầm: “Trong món gà hầm này thế mà lại có công thức dưỡng sinh, đúng là kỳ diệu!”.
Một lúc sau, mấy món ăn khác cũng dần dần được mang lên. Mỗi món ăn đều khiến Tô Lệ ăn rất ngon miệng. Còn Hoàng Hách, lại vô cùng vui mừng. Mỗi món ăn ở đây thế mà lại đều có một công thức dược lý riêng trong đó.
“Không biết đầu bếp của quán ăn này là người ở đâu, mà lại có thể kết hợp giữa mỗi nguyên liệu và hiệu lực của thuốc Đông y trong món ăn, không những không có chút khắc nhau nào, ngược lại còn khiến cho mùi vị và hiệu lực của thuốc Đông y hỗ trợ bổ sung cho nhau, hình thành nên một vị hoàn toàn mới”, trong lòng Hoàng Hách khen ngợi không ngớt.
“Hoàng Hách, chẳng trách ở đây lúc nào cũng đông kín người, thực sự là ngon quá đi”, sau khi ăn hết đồ ăn trên bàn, Tô Lệ mới miễn cưỡng đặt đũa xuống, trên gương mặt tràn đầy vẻ mãn nguyện.
Hoàng Hách cười ha ha, thấy Tô Lệ vui như vậy, trong lòng anh cũng cảm thấy vô cùng hài lòng.
“Có người ngộ độc chết, có người chết rồi!”, đúng lúc này, những tiếng kêu hét vọng ra từ bên trong đại sảnh của quán ăn đặc sản địa phương.
“Có chuyện gì vậy?”, nghe thấy những tiếng kêu hét, tất cả mọi người không còn tâm trí thưởng thức đồ ăn ngon nữa, ai nấy đều nhìn về phía đại sảnh.
“Hoàng Hách, chúng mình cũng đi xem xem!”, Tô Lệ lo lắng nói: “Lẽ nào đồ ăn ở đây có độc sao, sao lại khiến người ta bị ngộ độc mà chết vậy”.
Hoàng Hách lắc đầu, không nói gì. Mấy món ăn vừa rồi Hoàng Hách đều đã phân tích, thành phần thuốc Đông y bên trong đều chỉ có lợi cho sức khỏe, rõ ràng không thể tạo thành bất cứ tác hại nào, sao lại có người bị ngộ độc chứ?
Một lát sau, Hoàng Hách và Tô Lệ đều đi theo đám người đông đúc đi ra đến đại sảnh.
Chỉ thấy trong đám người đông nghịt giữa đại sảnh, tất cả thực khách đều hốt hoảng nhìn về phía giữa đại sảnh.
Giữa đại sảnh là một chiếc bàn lớn, một người thanh niên nằm thẳng trên chiếc bàn, người co giật, mặt mày tái nhợt, miệng sùi bọt mép. Và đi cùng người thanh niên đó là một tên tóc vàng đang lo lắng gọi tên bạn mình.
Nhưng cho dù anh ta gọi thế nào, người thanh niên đều không tỉnh, ngược lại còn co giật càng lúc càng nhiều hơn.
“Nhìn xem đi, đồ ăn ở trong quán ăn bất lương này có độc, hại chết bạn tôi rồi!”, tên tóc vàng thấy gọi mãi mà bạn mình không tỉnh, thế là hét to: “Mọi người hãy đòi lại công bằng cho tôi đi!”.
“Đúng thế, chủ nhà hàng ra đây giải thích đi!”, tên tóc vàng vừa kích động như vậy, trong đám đông lập tức có người hưởng ứng: “Chúng tôi tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho những quán ăn bất lương tham tiền hại người, mọi người cùng đập tan quán này đi!”.
Vừa nói, trong đám người lập tức vọng lên những tiếng đổ vỡ. Chỉ thấy một người đàn ông đô con cầm ghế lên đập mạnh vào những đồ đạc khác trong quán ăn.
“Những người này sao lại như vậy chứ!”, Tô Lệ nhíu mày: “Còn chưa làm rõ sự việc đã đập phá đồ đạc của người ta!”.
Hoàng Hách cười khẩy một tiếng. Sự việc rất rõ ràng, những người này rất có khả năng là đến để gây chuyện! Nếu không sao có thể tên tóc vàng kia vừa xúi giục liền lập tức có người đứng ra đập đồ?
“Dừng tay lại!”, đúng lúc này, một giọng nói sốt ruột vang lên, chỉ thấy một người trung niên mập mạp vội vàng đi từ trên tầng xuống: “Có gì từ từ nói, có gì từ từ nói!”.
“Ông chính là ông chủ đúng không?”, tên tóc vàng lao đến trước mặt người trung niên, đưa tay túm lấy cổ áo của người trung niên nói: “Đồ ăn của các ông đã giết chết người anh em của tôi, tôi phải giết ông!”.
Vừa nói, người này giơ nắm đấm đập về phía mặt ông chủ.
“Đừng...”, nhìn thấy cú đấm của tên tóc vàng đang chĩa xuống, ông chủ lập tức sợ hãi hét lên.
“Chíu...”.
Đúng lúc này, một luồng ánh sáng lóe lên. Tên tóc vàng thét lên một tiếng, rồi loạng choạng lùi về phía sau.
“Có chuyện gì vậy nhỉ?”, đám người đều tròn mắt nhìn tên tóc vàng với vẻ kinh ngạc. Có chuyện gì thế, đang bình thường sao đột nhiên lại trở nên thế kia nhỉ?
Đương nhiên, cũng có người tinh mắt nhìn thấy bộ dạng kỳ lạ của tên tóc vàng, Hoàng Hách cũng là một trong số đó.
Chương 32: Cao thủ
Vừa rồi, Hoàng Hách nhìn thấy rõ rằng, một chiếc kim bạc phóng từ trên tầng xuống, cắm trúng vào huyệt trên cổ tay của tên tóc vàng. Cho nên tên tóc vàng mới đau đớn như vậy.
“Đồ ăn mà tôi nấu, tuyệt đối sẽ không làm người ta ngộ độc chết!”, một giọng nói trầm vang chuyển tới, chỉ thấy một người đàn ông vạm vỡ đang chạm rãi bước từ tầng hai xuống, trông như một con gấu đen.
“Nhị Ngưu, cuối cùng cậu cũng đến!”, ông chủ nhìn thấy người như gấu đen này, lập tức như nhìn thấy cứu tinh vậy, vội vàng nói: “Cậu mau xem xem, người này rốt cuộc đã bị làm sao?”.
Nhị Ngưu gật đầu, sau đó đi về phía người thanh niên bị trúng độc.
Vừa nãy khi đi đến chỗ tên tóc vàng, tên tóc vàng liền chửi: “Tên gấu chó kia, rốt cuộc đã làm gì tao mà tay tao đau thế hả!”.
Nhị Ngưu lườm tên tóc vàng một cái, đột nhiên đạp luôn vào người tên tóc vàng.
“Á...”, tên tóc vàng hét lên một tiếng rồi nằm bất động.
“Sao anh lại đánh người ta!”, lập tức mấy người đàn ông đô con trong đám đông tức giận quát Nhị Ngưu.
Tia sáng trong mắt Hoàng Hách động đậy, anh lúc này khởi động Vô Thượng Tiên Đồng, nhìn rõ cú đá của Nhị Ngưu lên người tên tóc vàng, trên đầu ngón chân của Nhị Ngưu đánh ra một luồng chân khí xâm nhập vào cơ thể tên tóc vàng, sau đó dưới sự chấn động của luồng chân khí này khiến chiếc kim bạc trong cổ tay tên tóc vàng bị ép phóng ra, một tia sáng lóe lên, cả cây kim bắn vào trần nhà rồi biến mất.
“Cao thủ là đây!”, trong ánh mắt Hoàng Hách lộ rõ vẻ hưng phấn. Nhị Ngưu là cao thủ đầu tiên mà anh gặp sau khi có được Y Tiên Truyền Thừa, hơn nữa mức độ hùng hậu trong chân khí của anh ta rõ ràng đã tu luyện đến cảnh giới cao thâm. Cảnh giới mà Hoàng Hách bây giờ bất kể như thế nào cũng không sánh nổi.
“Là hắn tự chuốc lấy thôi!”, Nhị Ngưu nhìn mấy tên đô con đang nhảy ra, nhìn thẳng nói: “Mấy người cũng muốn bị ăn đánh à?”.
“Hừ, các anh em xử hắn cho tôi!”, trong ánh mắt mấy tên đô con lộ ra vẻ tàn bạo, chỉ một tiếng hô hào liền lao đến bao vây Nhị Ngưu.
Tuy Nhị Ngưu vạm vỡ như bò, nhưng những tên đô con kia ai nấy đều cơ bắp cuồn cuộn, nhìn đã biết không phải hạng dễ dây.
“Người đàn ông vạm vỡ kia e là sẽ thiệt thân rồi!”, trong đám người đông đúc, có một người lên tiếng phỏng đoán.
Nhưng điều khiến người ta phải kinh ngạc đã xảy ra, chỉ thấy Nhị Ngưu đối mặt với sự bao vây tấn công của mấy tên đô con, hai chân bất động, chỉ khua mỗi hai cánh tay, một tay túm một tên đô con rồi ném, tên đô con nặng phải đến gần hai tạ kia bị ném ra xa cách hơn mười mét, nằm lăn dưới đất.
Những tên đô con khác thấy vậy, ai nấy đều kinh hãi chỉ muốn chạy trốn. Nhưng Nhị Ngưu trông có vẻ nặng nề chậm chạp, tốc độ của anh ta lại không hề chậm. Chỉ vài bước đã đuổi kịp được mấy tên đô con đang chạy trốn, rồi ném bọn chúng ra ngoài như tên tóc vàng vừa rồi vậy.
Đám người đang hò hét đột nhiên im lặng, ai nấy đều sững sờ nhìn Nhị Ngưu, như thể nhìn một con quái vật vậy.
“Mấy người đập phá đồ đạc trong quán ăn, đây chỉ là chút trừng phạt cho mấy người thôi!”, Nhị Ngưu đang nói ồm ồm,nhưng người đã đi về phía người thanh niên trúng độc.
Nhị Ngưu đến bên cạnh người thanh niên trúng độc, lật mí mắt anh ta lên, sau đó cầm cổ tay người thanh niên, hai ngón tay kẹp chặt, nhắm mắt lại.
Hoàng Hách nhìn bộ dạng của Nhị Ngưu, trong lòng hơi có cảm giác kỳ lạ. Từ thủ pháp của Nhị Ngưu, Hoàng Hách nhìn là biết Nhị Ngưu tinh thông về Đông y. Nhưng vừa nghĩ đến cơ thể vạm vỡ của Nhị Ngưu, Hoàng Hách liền cảm thấy chẳng ra cái gì cả. Dù gì Đông Y vô cùng coi trọng tâm tính của con người, một người to cao như Nhị Ngưu bình thường mà nói tính cách rất nóng nảy, làm sao có thể nắm rõ được kiến thức Đông y này chứ?
Lại nhìn Nhị Ngưu, đang nhắm mắt để bắt mạch cho người thanh niên trúng độc. Một lúc lâu sau, anh ta mở mắt, trong ánh mắt lộ ra vẻ trầm tư: “Đúng là trúng độc thật!”.
“Thấy chưa, tự mấy người còn thừa nhận rồi!”, không biết từ lúc nào tên tóc vàng đã đứng dậy được, thấy Nhị Ngưu nói vậy, lập tức hô lên: “Hôm nay nếu không trả lại công bằng cho tao, thì tao tuyệt đối sẽ không cam tâm!”.
Nhị Ngưu liếc nhìn tên tóc vàng một cái, rồi nói: “Nhưng tôi dám đảm bảo, người này trúng độc không có liên quan gì đến đồ ăn do tôi làm!”.
“Mày lấy gì ra đảm bảo!”, tên tóc vàng quát to: “Mọi người xem đi, bạn tôi xảy ra chuyện trong quán ăn này, giờ đối phương lại không nhận, xin mọi người hãy lấy lại công bằng cho tôi!”.
“Đúng thế, người ta xảy ra chuyện trong quán ăn, thì quán ăn buộc phải chịu trách nhiệm!”, trong đám người lại có người hưởng ứng lên.
“Có gì từ từ nói, có gì từ từ nói!”, ông chủ quán không chịu được nữa, vội vàng đứng ra xoa dịu: “Nhị Ngưu, cậu nấu nướng kiểu gì thế, sao lại trúng độc được! Chẳng phải cậu biết y thuật sao, mau xem đi!”.
“Tôi thử xem!”, Nhị Ngưu gật đầu, sau đó lấy một bọc vải từ trong ngực ra. Anh ta đặt bọc vải trên bàn, từ từ mở ra, chỉ thấy bên trong bọc vải toàn là những cây kim bạc sáng loáng.
Nhị Ngưu lấy kim bạc ra như thể biến thành một người khác vậy, trong mắt lại lộ ra một luồng khí nóng bỏng. Anh ta lấy một cây kim bạc ra, như thể nâng niu một vật báu, vừa thành khẩn vừa tập chung.
Trong một góc quán ăn, một ông cụ lưng còng thấy Nhị Ngưu lấy kim bạc ra, trong ánh mắt lập tức lộ ra một nụ cười khẩy. Ông ta quay đầu lại nói với một người thanh niên ăn mặc sang trọng: “Thẩm công tử, đối phương cắn câu rồi!”
Chương 33: Khử độc
Kim bạc của Nhị Ngưu từ từ hạ xuống, đâm vào huyệt nhân trung của thanh niên trúng độc.
Huyệt nhân trung nằm ở rãnh mũi - môi của cơ thể người, nối thẳng với tâm khiếu, chính là một huyệt đạo quan trọng trên cơ thể người, là huyệt quan trọng để cấp cứu khi bị ngất.
Hoàng Hách nhìn, nói thầm trong bụng: "Y thuật của Nhị Ngưu này cũng ổn đó, như vóc dáng của anh ta, đi theo lối thận trọng".
Phương pháp châm cứu của Nhị Ngưu ổn định, mặc dù trông đô con, nhưng lại kiểm soát lực châm cứu cực kỳ tinh tế. Đâm một kim xuống, chân mày của người thanh niên bỗng giật lên, cứ như sắp tỉnh lại.
"Hì, giỏi thật", ông chủ nhà hàng ở gần nhất, đương nhiên nhìn rõ mồn một hình ảnh này.
Nhưng vẻ mặt Nhị Ngưu không hề có vẻ gì thả lỏng. Anh ta lại tiện tay cầm một cây kim bạc lên, cắm vào bộ phận cổ họng của thanh niên trúng độc. Tiếp đó là cây thứ ba, cây thứ tư...
Thoáng cái trên người thanh niên trúng độc đã có hơn mười cây kim bạc, việc kì lạ xảy đến rồi, trên những cây kim bạc này thế mà lại nổi lên màu đen sì.
"Chuyện gì thế? Kim bạc sao lại thành đen rồi?", Tô Lệ nhìn kĩ, trong mắt tràn ngập vẻ kì quái.
"Người này có chút nghiên cứu về y thuật", Hoàng Hách cười tủm tỉm giải thích: "Không ngờ anh ta thế mà lại biết thuật khử độc bằng kim bạc. Phải biết là, kĩ thuật này trong Đông y cũng coi là vô cùng uyên thâm, lưu truyền đến giờ e là đã vô cùng ít".
"Giỏi vậy á?", Tô Lệ ngước mắt nhìn Hoàng Hách, trong mắt lộ vẻ tò mò: "So với anh thì sao?".
Hoàng Hách cười không nói gì. Mình có được Y Tiên Truyền Thừa, y thuật đã vượt phạm vi của Đông y, căn bản không có khả năng so sánh.
Ở một chỗ khác, Nhị Ngưu rút kim bạc đã bị đen ra, sau đó gọi người lấy một bát nước trong, đặt kim bạc màu đen vào. Thoáng cái, màu của bát nước trong ngay lập tức biến thành vẩn đục, loáng thoáng tỏa ra ánh sáng màu đen, hơn nữa còn có mùi thối xộc vào mũi.
Ngửi thấy mùi hôi thối này, người xung quanh đều cảm thấy hơi choáng váng.
"Lấy lửa đốt", Nhị Ngưu lại dặn một tiếng, ông chủ nhà hàng vội vàng lấy bật lửa ra châm vào nước trong bát, ngay lập tức, nước trong lẫn chất độc bên trong thế mà lại như rượu đế độ tinh khiết cao, bùng lên một ngọn lửa đỏ tươi, mùi hôi thối kia cũng biến mất theo.
Nhị Ngưu không nhìn ngọn lửa kia, ánh mắt anh ta lại lần nữa dừng ở người thanh niên trúng độc, sau đó kim bạc lại hạ xuống, tiến hành khử độc lần hai.
Lặp lại mấy lần, trên mặt thanh niên lại lần nữa hồng hào, cơ thể cũng dần dần ngừng co giật.
Thấy cảnh này, mọi người đều thả lỏng. Xem ra cái mạng này cứu về được rồi.
Song đúng lúc này, tình hình bỗng thay đổi. Chỉ thấy sắc mặt đã hồng hào trở lại của thanh niên kia bỗng lại thay đổi, như nho tím, tím đen, mà hai mắt cậu ta cũng đột ngột trợn to, cứ như một con ma dữ tợn, nhìn thẳng vào Nhị Ngưu.
"Thế là làm sao?", lúc này, đến cả Nhị Ngưu cũng hết hồn, vừa định kiểm tra cho thanh niên thì lại xảy ra thay đổi. Chỉ thấy thanh niên kia đột nhiên há miệng, một ngụm máu màu tím phun ra, phun thẳng vào mặt Nhị Ngưu.
Nhị Ngưu cử động, lùi mạnh lại mấy bước, tránh được ngụm máu tươi này.
"Á, đau quá, đau quá", thanh niên trúng độc nôn ra máu, cả người lăn lộn dữ dội trên bàn, vừa lăn vừa gào thét như xé ruột xé gan.
"Thế là sao, Nhị Ngưu?", ông chủ nhà hàng vội vàng hỏi, trong mắt tràn ngập hoảng hốt.
"Tôi cũng không biết", chân mày Nhị Ngưu nhăn tít lại, trong mắt tràn ngập nghi ngờ không xua đi được.
"Xem đi, lang băm", tên tóc vàng bỗng nhảy lên, hét to.
Trong đám đông đột nhiên lao ra mấy người cùng với tiếng hét của anh ta, ăn mặc như phóng viên, cầm máy ánh chụp tanh tách hiện trường.
"Sao lại có nhiều phóng viên thế này?", ông chủ nhà hàng hoảng hồn hét lên, một nhà hàng, cái cần là danh tiếng, nếu việc này bị phóng viên bóc ra, người cả Hải Thành đều sẽ biết có người trúng độc ở chỗ ông ta, đến lúc đó còn ai dám đến đây ăn cơm nữa?
"Các bạn phóng viên, các bạn chụp hẳn hoi, xem thử quán không ra gì này hại người thế nào", tên tóc vàng hét to: "Nhà hàng không ra gì này không chỉ đồ ăn có độc, mà còn cho người khác chữa bệnh lung tung, các bạn xem thử đi, bọn họ đúng là muốn giết người diệt khẩu".
"Nói linh tinh", ông chủ sốt ruột, vội vàng lớn tiếng giải thích: "Y thuật của Nhị Ngưu rất giỏi, sao lại là giết người diệt khẩu chứ?".
"Vậy ông nói xem, bạn tôi sao lại thành thế này?", tên tóc vàng lớn tiếng chất vấn, giọng điệu hùng hổ.
"Việc này...", ông chủ bỗng á khẩu. Việc đến nước này dường như đã hơi không khống chế được tình hình rồi.
"Mọi người bình tĩnh", đúng lúc này một người trẻ tuổi dẫn theo một ông lão gù đi ra.
"Là ông", Nhị Ngưu thấy ông lão gù này thì ánh mắt lạnh lẽo: "Ông đến làm gì?".
"Ha ha, mục đích của tôi cậu chắc là biết", trên mặt ông lão lưng gù là nụ cười gian trá: "Người anh em Nhị Ngưu, tôi có thể dẹp yên chuyện này cho cậu, chỉ cần cậu đồng ý điều kiện của tôi là được".
"Khỏi cần nói linh tinh", Nhị Ngưu cười khẩy: "Bài thuốc gia truyền của tôi chắc chắn không thể để lộ ra ngoài".
"Vậy sao?", ông lão lưng gù cười khẩy liên tục, xoay người nhìn thanh niên bên cạnh: "Thẩm thiếu gia, đối phương có vẻ không thức thời lắm".
Thanh niên tên Thẩm Phong, mỉm cười, trong mắt lộ ý cười mỉa mai: "Anh ta sẽ đồng ý".
Nói rồi, Thẩm Phong tạo tư thế tay, chỉ thấy đám đông đột ngột tách ra, một đội cảnh sát nối đuôi nhau vào, ngay lập tức vây lấy Nhị Ngưu.
Chương 34: Không phải trúng độc
"La Nhị Ngưu, cậu bị nghi có dính líu đến tội cố ý làm hại, đi theo chúng tôi đi", người đàn ông trung niên tóc húi cua dẫn đầu quát khẽ với Nhị Ngưu một cách ngang nhiên.
"Nói linh tinh!", Nhị Ngưu quát ầm lên: "Việc lần này rõ ràng là có người hãm hại tôi".
"Những lời này chúng ta đến đồn nói sau", người trung niên đầu húi cua vung tay: "Dẫn đi".
Bỗng chốc, những cảnh sát kia ngay lập tức vây lại.
"Các người ép người quá đáng", sắc mặt Nhị Ngưu tái xanh, vươn tay ra lau bàn, bỗng chốc túm lấy mấy cây kim bạc, có vẻ định ném đi.
"Được, cậu muốn chống lại pháp luật bằng bạo lực sao?", người trung niên đầu húi cua nhìn dáng vẻ Nhị Ngưu thì rút súng lục ở hông xuống, chỉ thẳng vào chân mày Nhị Ngưu.
Thấy cảnh sát móc súng ra, nhiều người xung quanh bỗng loạn hết cả lên, nhao nhao lùi ra ngoài cửa, chẳng mấy chốc đã bỏ chạy gần hết, chỉ còn lại mấy người ít ỏi.
"Đê tiện", Nhị Ngưu tức đến mức sắc mặt tái xanh. Đối diện với súng lục, anh ta không thể tránh được. Hít sâu một hơi, Nhị Ngưu cuối cùng cũng thỏa hiệp: "Tôi có thể đi cùng các anh, nhưng tình huống người này cực kỳ tệ, xin các anh cứu người trước".
Người trung niên đầu húi cua liếc thanh niên trúng độc kia một cái, chỉ thấy thanh niên trúng độc lúc này đã ngừng gào thét, cả người cứ như chết rồi, trợn ngược mắt, không động đậy.
Thấy cảnh này, người trung niên đầu húi qua xoay đầu, nhìn Thẩm Phong ở cạnh ông lão lưng gù.
Thẩm Phong lắc đầu với vẻ không bận tâm, có vẻ không hề để ý đến việc sống chết của thanh niên trúng độc kia.
Sắc mặt người trung niên đầu húi cua thay đổi, trầm ngâm một lát, đột nhiên gật đầu nói: "Được, cậu mau cứu đi".
"Đội trưởng Đồng Thiết Tâm, anh biết mình đang làm gì không?", thanh niên thấy người trung niên đầu húi cua lại làm làm trái ý mình, sắc mặt u ám, gằn giọng quát.
Đồng Thiết Tâm lắc đầu, nói vang dội: "Thẩm thiếu gia, đầu tiên, tôi là một cảnh sát nhân dân, bảo vệ an toàn tính mạng của người dân mới là nhiệm vụ hàng đầu của tôi".
"Anh...", Thẩm Phong tức điên gọi: "Đừng có quên nhà họ Thẩm nhà tôi có ơn lớn với anh".
"Chính vì nhớ ơn lớn của nhà họ Thẩm, hôm nay tôi mới đến đây. Nhưng mạng người quan trọng hơn tất cả", Đồng Thiết Tâm thở dài, sau đó nghiêm nghị nói với Nhị Ngưu: "Mau cứu người".
"Ha, ha, là đàn ông chân chính", Nhị Ngưu bất ngờ nhìn Đồng Thiết Tâm, không kiềm được mà giơ ngón cái với anh ta. Cứ tưởng cảnh sát trước mặt cũng là loại rác rưởi cùng một giuộc với nhà họ Thẩm, ai ngờ cũng là một người chính trực như vậy.
"Đừng lãng phí thời gian. Hôm nay có người trúng độc ở nhà hàng là thật, về công hay tư tôi cũng phải dẫn cậu về", Đồng Thiết Tâm lạnh lùng nói: "Giờ cậu định cứu người thế nào?".
"Ha, ha, yên tâm đi, tôi nhất định sẽ cố hết sức", Nhị Ngưu vỗ ngực, vẻ mặt nghiêm túc.
"Vậy thì tốt, đừng hòng giở trò", Đồng Thiết Tâm gật đầu, giơ tay vẫy, cảnh sát bên cạnh anh ta lần lượt tản ra, lặng lẽ canh giữ các cửa ra, đồng thời cũng sơ tán những phóng viên và người hóng hớt còn lại, phong tỏa hoàn toàn nhà hàng.
"Hừ", thấy Đồng Thiết Tâm làm vậy, Thẩm Phong kia không kiềm được hừ một tiếng lạnh lùng, hiển nhiên lúc này trong lòng cậu ta cực kỳ bất mãn.
Còn ông lão lưng gù bên cạnh cậu ta thì cười gian xảo: "Thẩm thiếu gia, yên tâm đi, con trâu đần này không cứu được người đâu, ngược lại, cậu ta sẽ gánh tội danh của một kẻ giết người".
"Vậy sao?", trong mắt Thẩm Phong lóe sáng, hài lòng nhìn ông lão lưng gù: "Làm khá lắm, sau khi có được phương thuốc của Nhị Ngưu, thì nhà họ Thẩm sẽ không bạc đãi ông".
"Vậy thì cảm ơn Thẩm thiếu gia trước", ông lão lưng gù nịnh bợ nói: "Xem đi, Nhị Ngưu kia sắp bắt đầu rồi".
Thẩm Phong đưa mắt nhìn, chỉ thấy Nhị Ngưu đã lại kiểm tra cho thanh niên trúng độc.
Chân mày Nhị Ngưu lúc này cau chặt, cứ như chìm trong suy tư.
Mọi người đều nhìn Nhị Ngưu, đợi anh ta mau chóng cứu người. Ai cũng nhìn ra được, thanh niên trúng độc kia lúc này đã hấp hối, hiện tại sắp không chịu được rồi.
Cuối cùng Nhị Ngưu lại cầm một cây kim bạc lên, ánh mắt sáng ngời, định đâm xuống một huyệt vị ở ngực của thanh niên trúng độc.
Nhìn thấy cảnh này, trong mắt ông lão lưng gù kia ánh lên nụ cười nham hiểm, cứ như tiếp theo sẽ có một việc vô cùng đặc sắc xảy ra.
"Khoan đã", song một giọng nói lanh lảnh đột ngột vang lên, cánh tay cầm kim bạc của Nhị Ngưu hơi run, kim bạc cuối cùng không đâm xuống.
Mọi người nhìn theo hướng tiếng nói, chỉ thấy một thanh niên đang đi tới với vẻ mặt nghiêm nghị, phía sau anh là một cô gái xinh đẹp. Khỏi cần nói, thanh niên này đương nhiên là Hoàng Hách.
"Cậu làm gì thế?", sắc mặt Đồng Thiết Tâm đanh lại, quát: "Tình hình chỗ này khẩn cấp, đừng có gây thêm rắc rối".
Hoàng Hách không để ý anh ta, mà ánh mắt dừng trên người Nhị Ngưu: "Cây kim này nếu dừng ở huyệt tử cung này, thì người này chết chắc".
"Cái gì?", chân mày Nhị Ngưu nhăn lại, nhìn Hoàng Hách đột nhiên xuất hiện, trong mắt tràn ngập nghi ngờ: "Người anh em này, cậu có ý gì? Huyệt tử cung giúp thư giãn, có thể thư khí lợi huyết, tại sao không thể châm cứu?".
Hoàng Hách lắc đầu, giọng nói nặng nề: "Nếu là trúng độc bình thường, anh làm vậy cũng không sai. Nhưng mà...".
Hoàng Hách ngừng một lát, ánh mắt như điện, giọng điệu nghiêm túc: "Anh có từng nghĩ người này lúc này không phải trúng độc không?".
Chương 35: Cổ trùng
“Không trúng độc, không thể nào”, Nhị Ngưu ngay lập tức phủ định giả thiết của Hoàng Hách: “Vừa nãy rõ ràng tôi đã đẩy độc tố ra khỏi cơ thể bằng kim bạc, nhưng cậu lại nói người này không trúng độc, rốt cuộc cậu có hiểu hay không, không hiểu thì đừng có làm phiền tôi cứu người”.
Nhị Ngưu nói rất thô lỗ, vì tình hình lúc này khẩn cấp, hiện tại thanh niên trúng độc này sắp không ổn rồi, nếu còn không chữa thì e là sẽ chết thật mất.
“Đúng đó, anh là ai chứ, còn không mau cút đi, đến đây để gây rối sao?”, tên tóc vàng thấy Hoàng Hách đột nhiên xuất hiện, cũng tức giận kêu gào: “Làm lỡ việc chữa trị của bạn tôi, anh chịu trách nhiệm không nổi đâu”.
Hoàng Hách hờ hững liếc tên tóc vàng một cái, không nhìn ra được cảm xúc gì.
Còn tên tóc vàng bị Hoàng Hách nhìn như vậy đột nhiên trong lòng giật thót, một luồng khí lạnh vọt lên từ sau lưng: “Người này rốt cuộc là ai, tại sao bị anh ta nhìn một cái mà mình cứ như rơi vào hầm băng”.
Nghĩ như vậy, nhưng tên tóc vàng lại không dám nói gì nữa.
Hoàng Hách chỉ nhìn tên tóc vàng một cái rồi chuyển mắt đi, người như vậy chỉ là một nhân vật phụ, không cần thiết phải làm to chuyện đi dạy bảo anh ta. Anh quay sang nhìn Nhị Ngưu, giọng nói vẫn hờ hững: “Tôi đánh giá cao y đức của anh nên mới tốt bụng nhắc anh, giờ tôi đã nhắc rồi, còn về việc tin hay không tùy anh, nhưng lát nữa nếu có xảy ra án mạng thì tôi không quan tâm nữa đâu đấy”.
Nói rồi, Hoàng Hách xoay người, kéo Tô Lệ bỏ đi. Hoàng Hách đánh giá cao Nhị Ngưu, cho nên lên tiếng nhắc nhở, coi như giúp người đàn ông thô kệch này một lần. Đối phương không biết điều, thì mình cũng không cần phải mặt dày dính vào.
“Khoan đã”, giọng Nhị Ngưu vang lên: “Người anh em này xin dừng bước”.
Hoàng Hách đứng lại, xoay đầu nhìn anh ta: “Sao, không phải không tin à?”.
“Người anh em đừng trách tôi, tôi thấy người anh em không giống như lừa tôi, cũng không cần phải lừa tôi”, Nhị Ngưu gãi đầu, ngại ngùng nói: “Mong người anh em chỉ cách cho tôi”.
Hoàng Hách gật đầu, sự khen ngợi với Nhị Ngưu trong mắt cũng nhiều thêm. Nhị Ngưu này cũng khá thông minh, có thể nhanh chóng nghĩ đến điều này, chứng tỏ anh ta không phải là một người cố chấp, tự cao tự đại.
“Vừa nãy anh đã dùng kim bạc đẩy chất độc trong cơ thể người này rồi đúng không?”, Hoàng Hách nhìn Nhị Ngưu, lên tiếng.
“Đúng thế, tôi đúng là đã dùng thuật khử độc gia truyền để đẩy hết chất độc trong cơ thể người này ra, dù còn lại một ít, cũng không ảnh hưởng đến sức khỏe của người này”, Nhị Ngưu gật đầu nói, trong mắt lộ vẻ khó hiểu sâu sắc: “Hơn nữa vừa nãy, tình huống của người này đúng là có tốt lên, nhưng không biết tại sao đột nhiên lại xấu đi”.
Lúc này, Hoàng Hách đã đi đến cạnh thanh niên trúng độc. Hai mắt anh dường như có ánh sáng lập lòe, cực kì có thần, nhưng người không biết chỉ cho rằng mắt Hoàng Hách sáng, chắc chắn sẽ không nghĩ đến việc Hoàng Hách sử dụng Vô Thượng Tiên Đồng.
“Thực ra phương pháp của anh không sai, tình hình lúc ấy ngay lập tức khử độc bằng kim bạc thực ra đã cứu mạng người này rồi”, Hoàng Hách lên tiếng: “Có điều lúc mới đầu đến tôi cũng không ngờ, trong cơ thể thanh niên này thế mà lại không chỉ có độc”.
Hoàng Hách vừa dứt lời, trong mắt ông lão lưng gù ở bên một đột nhiên ánh lên vẻ kinh ngạc. Ông ta nhìn Hoàng Hách, sắc mặt u ám không biết đang nghĩ gì.
Hoàng Hách liếc mắt, nhìn hướng ông lão lưng gù kia, nhếch mép cười khẩy. Anh khi đã khởi động Vô Thượng Tiên Đồng giác quan rất nhạy cảm, sự thù địch ông lão lưng gù để lộ ra ban nãy, Hoàng Hách ngay lập tức cảm nhận được.
“Không chỉ có độc, chẳng lẽ còn có cái gì khác?”, vẻ ngạc nhiên trên mặt Nhị Ngưu ngày càng rõ rệt: “Người anh em, rốt cuộc là cái gì?”.
“Anh có từng nghe nói về cổ trùng không?”, hai mắt Hoàng Hách sáng quắc, nhìn vào ngực thanh niên trúng độc. Dưới chức năng thấu thị của Vô Thượng Tiên Đồng, Hoàng Hách nhìn thấy con sâu màu nâu đỏ đang ẩn núp ngoài tim của thanh niên, một cái vòi dài đang xuyên qua vách ngăn tim, không ngừng hút máu trong tim thanh niên trúng độc.
Lúc Hoàng Hách nói ra hai chữ cổ trùng, trên mặt ông lão lưng gù kia cuối cùng cũng lộ vẻ hoảng hốt. Ông ta nhìn Hoàng Hách, trong mắt có một luồng sát khí đang không ngừng lan tỏa.
“Cái gì, cổ trùng?”, Nhị Ngưu cũng kinh ngạc: “Chẳng lẽ trên đời này có cổ trùng thật?”.
Nhị Ngưu xuất thân từ gia đình Đông y sống ẩn dật, học được nhiều thứ, đương nhiên biết đến cổ trùng. Nghe nói cổ trùng này bắt nguồn từ khu vực Miêu Cương, chính là côn trùng người Miêu nuôi dưỡng, có loại cổ trùng có độc, thậm chí là kịch độc, trúng là chết, có loại cổ trùng thì như linh đan diệu dược, có thể xua đi bệnh tật trong cơ thể con người.