Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 26: Lần đầu tu luyện

Về đến phòng thuê, Hoàng Hách ngáp một cái, tiện tay quẳng áo khoác trên người lên sofa, sau đó về phòng ngủ lấy một cái quần lót đi về phía nhà vệ sinh. Mỗi lần tăng ca đêm về, anh đều có thói quen tắm rửa. Tăng ca cả một đêm, sau khi về đến nhà tắm nước nóng, rồi ngủ một giấc thoải mái, có lẽ không có việc gì sướng hơn thế.

Song vừa đẩy cửa nhà vệ sinh ra, Hoàng Hách đã sững sờ. Chỉ thấy trong nhà vệ sinh có một bóng người trắng nõn nà xuất hiện trước mắt anh, không phải Tô Lệ thì còn ai chứ?

Vì hôm nay là thứ hai, phải đi học, nên Tô Lệ cố tình dậy thật sớm, muốn tắm rồi mới đến trường. Thấy Hoàng Hách chưa về, cô cũng yên tâm không khóa cửa. Song không ngờ, đến khi cô tắm xong đang lau người thì Hoàng Hách lại đột nhiên đi vào.

Sự xuất hiện đột ngột của Hoàng Hách, khiến Tô Lệ bỗng sững sờ tại chỗ, nhưng chỉ ngẩn ra một chốc lát, Tô Lệ đã hét lên: “Hoàng Hách, cái đồ sở khanh này!”.

“Này, là em tắm không đóng cửa nhé. Anh làm sao biết em ở trong chứ?”, Hoàng Hách vội vàng giải thích, nhưng mắt lại không dời đi được.

“Anh còn nhìn!”, hai má Tô Lệ đỏ ửng, hai tay muốn che đi chỗ kín của mình, song che được bên trên thì lại không che được bên dưới, che bên dưới thì lại lộ bên trên.

“Còn không ra ngoài đi!”, Tô Lệ xấu hổ lại lần nữa hét lên, lần này, giọng cô còn mang theo chút nức nở.

“Ờ, ờ”, Hoàng Hách cũng bừng tỉnh, rụt chân lao ra khỏi nhà vệ sinh. Nhưng thân hình đẹp đẽ của Tô Lệ lại cứ bồi hồi trong đầu anh mãi, chẳng thể xua đi được.

Được một lúc thì cửa nhà vệ sinh mở ra, Tô Lệ lén lén lút lút đi ra, cứ như một đứa trẻ phạm lỗi tránh phụ huynh.

Hoàng Hách ngồi trên sofa, vừa hay đối diện với nhà vệ sinh. Thấy Tô Lệ đi ra từ trong nhà vệ anh, ánh mắt anh không kiềm được sáng rực.

Chỉ thấy Tô Lệ lúc này thế mà chỉ quấn một chiếc khăn tắm. Chiếc khăn trắng tinh bao chặt cơ thể Tô Lệ, cũng phác họa hết dáng người xinh xắn của cô. Làn da trắng nõn kia, đường cong xinh đẹp kia, khe ngực sâu hun hút kia, cặp chân thon dài kia… từng hình ảnh này khiến Hoàng Hách nhìn mà sôi sục, thật sự muốn hóa thân thành một con sói, lao vào con cừu này.

May mà sức kiềm chế của Hoàng Hách hơn người, không làm ra chuyện gì quá đáng. Nhưng mà nhìn cho đã con mắt thì vẫn được. Nhìn Tô Lệ như hoa sen ló khỏi mặt nước, trong lòng Hoàng Hách đột nhiên trào dâng một suy nghĩ đen tối, có muốn mở Vô Thượng Tiên Đồng nhìn lại thử không nhỉ?

Cuối cùng Hoàng Hách vẫn nhịn được.

“Đồ khốn, mắt đừng có nhìn lung tung!”, Tô Lệ một tay túm góc khăn tắm đề phòng bị rơi, một tay khác thì lắc với Hoàng Hách, khoe nắm đấm trắng bóc, nói như kiểu ra oai: “Vừa nãy anh chưa về nên em không cầm quần áo vào… này, anh còn nhìn bà đây là đấm cho anh tơi bời đấy nhé”.

Hoàng Hách cong môi cười, đột nhiên nói: “Lệ Lệ, lộ rồi”.

“Á, lưu manh”, Tô Lệ hét lên, đâu còn quan tâm việc kèn cựa với Hoàng Hách nữa, ba chân bốn cẳng xông vào phòng, “rầm” một tiếng đóng cửa lại, mãi cũng không có động tĩnh gì.

“Ha, ha, dễ lừa thật”, Hoàng Hách cười ha ha. Không có việc gì trêu Tô Lệ cũng là việc thú vị.

Mãi một lúc, Tô Lệ cuối cùng cũng đi ra, cô lúc này đã mặc xong quần áo, bộ quần áo xinh đẹp khoe hết dáng người hoàn hảo của cô, là phong cách hoàn toàn khác với dáng vẻ quấn khăn tắm ban nãy.

“Hoàng Hách, anh là cái đồ khốn kiếp!”, vừa ra khỏi phòng, Tô Lệ đã bày dáng vẻ muốn liều mạng với Hoàng Hách: “Có phải anh cố ý không?”.

Hoàng Hách không kiềm được bật cười ha hả, cười một lúc thì trên mặt lộ vẻ thần bí khó đoán: “Lệ Lệ, đương nhiên anh không cố ý. Nếu anh cố ý muốn nhìn em thì em căn bản không che được…”.

“Anh… anh có ý gì?”, trên mặt Tô Lệ lộ vẻ cảnh giác: “Sao em hơi không hiểu, anh nói rõ ra xem”.

Hoàng Hách cười hì hì: “Nói gì, anh có nói gì đâu”, nói rồi, Hoàng Hách đứng dậy, đi thẳng vào nhà vệ sinh, đóng cửa cái rầm.

“Này, Hoàng Hách, anh mở cửa ra, nói rõ ràng cho bà đây”, Tô Lệ đập cửa mãi không chịu thôi.

“Anh cởi sạch bách rồi, em muốn anh mở cửa thật à?”, bỗng nhiên, trong nhà vệ sinh vang lên giọng nói trêu chọc của Hoàng Hách.

“Anh cái đồ lưu manh”, Tô Lệ khẽ lẩm bẩm, xoay người rời đi: “Em đến trường đây”.

“Ha, ha, đồ nhát gan, em không vào anh có thể đi ra”, giọng nói đầy trêu chọc của Hoàng Hách lại lần nữa vang lên từ trong nhà vệ sinh.

“Đồ dê xồm, anh dám!”, mặt Tô Lệ đầy sợ hãi, túm lấy túi xách tay của mình, bỏ chạy ra cửa như bay.

“Đồ nhát gan!”, Hoàng Hách tươi cười đi ra, nhìn cánh cửa đóng kín, khẽ cười nói: “Đúng là nhát cáy”.

Nhanh chóng tắm rửa, Hoàng Hách về phòng. Lần này, anh không ngủ luôn mà khoanh chân ngồi ngay ngắn sau khi khóa trái cửa.

Suy nghĩ xoay chuyển, nội dung của Trường Sinh Tiên Kinh xuất hiện trong đầu anh. Nghiên cứu kĩ càng một lúc, Hoàng Hách nhắm mắt lại, ý niệm trống rỗng sáng tỏ, bắt đầu lần tu luyện chân chính đầu tiên trong đời dựa theo phương pháp tu luyện của Trường Sinh Tiên Kinh.

Rất nhanh, Hoàng Hách đã vào trạng thái cực kì lạ lùng. Cùng với việc ý niệm trỗng rỗng, trong đầu anh thế mà còn xuất hiện một khung cảnh.

Từ trong hình ảnh ấy, Hoàng Hách nhìn thấy tứ chi bách cốt của mình, nhìn thấy kinh mạch lục phủ ngũ tạng của mình, với một luồng khí yếu ớt đang chảy trong kinh mạch.

Nếu bị những cao thủ võ lâm biết trạng thái lúc này của Hoàng Hách, thì nhất định sẽ kinh ngạc đến mức rớt cằm. Người bình thường chỉ có công lực cực kỳ cao siêu mới có thể miễn cưỡng đến cảnh giới nội thị. Còn Hoàng Hách, thế mà lần đầu tu luyện đã vào trạng thái nội thị. Thậm chí nội thị của Hoàng Hách còn rõ ràng như vậy, mỗi điều đều có thể nhìn thấy rõ rệt nhờ các đường kinh mạch.

Với việc này, Hoàng Hách lúc này đương nhiên không biết, anh lúc này đang chìm trong niềm vui lần đầu tu luyện, Hoàng Hách dù thế nào cũng không ngờ được, cảm giác tu luyện còn hơi muốn ngừng mà không được.
Chương 27: Chụp ảnh

Hoàng Hách hoàn toàn chìm trong niềm vui tu luyện, anh không biết những người khác tu luyện thế nào, nhưng anh tu luyện Trường Sinh Tiên Kinh, cả người cứ như đang ở trên một chiếc giường lớn thoải mái, bên cạnh còn có hơn mười hầu gái ngoại hình xinh đẹp hầu hạ, cả người chẳng có chỗ nào không thoải mái.

Anh cảm nhận một cách tỉ mỉ, muốn tìm ra nguồn gốc của sự thoải mái này. Dần dần, Hoàng Hách cuối cùng cũng hiểu ra. Con đường tu luyện nhờ dùng Thiên Trường Tiên Kinh, khiến cả người Hoàng Hách như một miếng nam châm, sức mạnh bí ẩn trong không khí xung quanh, dần dần bị hấp thụ.

Từ trong Trường Sinh Tiên Kinh, Hoàng Hách hiểu những sức mạnh này bị thu nạp gọi là linh khí. Những linh khí này sau khi bị thu nạp, dần dần sẽ tập trung trên kinh mạch của Hoàng Hách, sau đó tụ lại thành thể khí lờ mờ nhờ đang xoay chuyển không ngừng trong kinh mạch.

Cùng với việc xoay chuyển không ngừng của luồng khí này, Hoàng Hách cảm thấy chân khí kia ở trong cơ thể đang dần phát triển lớn mạnh, mặc dù sự lớn mạnh này cực kỳ chậm, nhưng Hoàng Hách là chủ nhân cơ thể vẫn có thể cảm nhận được rõ ràng.

Không biết qua bao lâu, Hoàng Hách dần bừng tỉnh từ trong việc tu luyện. Không phải anh không muốn tiếp tục tu luyện, mà là bị cơn đói đánh thức.

Mở mắt ra, Hoàng Hách nhìn đồng hồ treo trên tường, chân mày nhếch lên.

“Thế mà đã năm giờ rồi?”, Hoàng Hách ơ một tiếng, trong mắt lộ vẻ kinh ngạc. Anh nhớ lúc mình bắt đầu tu luyện chưa tới 8 giờ sáng, ai ngờ luyện như vậy thế mà đã đến 5 giờ chiều. Theo cảm nhận của Hoàng Hách thì bản thân mới chỉ tu luyện có một lúc.

“Giờ mình cuối cùng cũng hiểu tu luyện bất kể thời gian mà người ta thường nói rồi, trong cảm giác này, thời gian căn bản không phải là thứ giá trị nhất”, Hoàng Hách nói thầm trong bụng.

Tỉnh táo lại, Hoàng Hách bắt đầu kiểm tra thành quả tu luyện lần đầu. Cảm nhận rõ ràng luồng chân khí trong cơ thể, chỉ thấy luồng chân khí này tăng lên gần gấp đôi so với trước khi tu luyện. Nhưng dù có tăng lên gấp đôi thì chân khí trong cơ thể Hoàng Hách vẫn chỉ có một chút đó.

Phát hiện này khiến Hoàng Hách chìm trong suy tư.

Chân khí trước khi tu luyện chính là được sinh ra do hấp thụ sức mạnh lạnh băng trong viên đá thô ngọc bích. Thời gian sinh ra luồng chân khí đó chắc còn chưa tới năm phút.

Hơn nữa bản thân lúc này gần như tu luyện cả một ngày, thế mà cũng mới tu luyện ra được chút chân khí đó, hiệu quả cao hay thấp, không cần nói cũng biết.

“Đáng tiếc viên đá thô ngọc bích này chỉ có một viên, còn không phải của mình, nếu mình có nhiều đá thô ngọc bích thế này, thì tu vi của mình chẳng phải sẽ lên như ngồi trực thăng sao?”, lòng Hoàng Hách hơi dao động: “Tìm cơ hội, mình phải đi hỏi thử người đàn ông trung niên lấy được đá thô ngọc bích này ở đâu”.

Đúng lúc Hoàng Hách đang thầm nghĩ về vấn đề này, thì bên ngoài vang lên âm thanh kỳ lạ.

Hoàng Hách nhảy xuống giường, song ngay sau đó, Hoàng Hách lại sợ hết hồn, lúc này động tác của mình nhẹ nhàng hơn nhiều, tốc độ cũng nhanh hơn bình thường.

“Chẳng lẽ đây chính là do tu luyện ra chân khí?”, Hoàng Hách mừng thầm: “Nếu đợi đến khi chân khí trong người mình ngày càng mạnh, y thuật mạnh mẽ ghi chép trong ‘Y Tiên Chân Giải’ chắc chắn cũng có thể dùng được”.

Bên ngoài lại có âm thanh kỳ lạ, Hoàng Hách lấy lại tinh thần, lặng lẽ mở cửa phòng, đi ra ngoài.

Vừa ra khỏi cửa phòng, Hoàng Hách đã thấy một cô gái quay lưng vào anh, đứng ở trên một chiếc ghế, trong tay cầm một cái điện thoại lia lung tung xung quanh, nhìn từ góc độ của Hoàng Hách, vừa hãy có thể thấy được hình ảnh trong điện thoại, không ngờ lại là mở chức năng chụp ảnh.

“Cô nhóc Tô Lệ này đang làm gì thế?”, trong lòng Hoàng Hách thấy khó hiểu, nén tiếng bước chân, lặng lẽ đi đến phía sau Tô Lệ. Cơ thể tu luyện được ra chân khí rồi, dù chỉ có một chút, những cũng khiến bước chân của Hoàng Hách nhẹ nhàng hơn, đến tận lúc đi tới sau lưng Tô Lệ, Tô Lệ vẫn không phát hiện.

Tô Lệ rất chăm chú, quét camera khắp các góc của nhà, dường như đang tìm cái gì đó. Cuối cùng, cô bắt đầu xoay người, camera trong tay cũng dịch xuống dưới.

Đột nhiên, Tô Lệ thấy trên màn hình điện thoại mình xuất hiện mặt một người đàn ông, hơn nữa, gương mặt này còn đang cười tủm tỉm với cô.

“Á, ma!”, cơ mặt Tô Lệ giần giật, kinh ngạc hét lên, vô thức lùi ra sau. Song cô lại quên mất mình đang đứng trên ghế, lùi ra sau thế này, bỗng bước hụt, chẳng có cả thời gian phản ứng, cả người đã ngã thẳng cẳng ra sau.

Tô Lệ trong lúc hoảng sợ vừa định hét lên lần nữa, thì đột nhiên lại cảm giác cơ thể mình lơ lửng, xoay đầu nhìn, chỉ thấy Hoàng Hách đang cười tủm tỉm nhìn mình.

Thì ra vừa nãy lúc cô ngã ra sau, Hoàng Hách đã đỡ lấy cô. Mà lúc này, cô được Hoàng Hách ôm trong lòng, tư thế hơi… xấu hổ.

Bế kiểu công chúa.

Nhưng ngay sau đó, cô đã cảm thấy chỗ nào đó của mình hình như hơi kỳ lạ, cúi đầu nhìn, chỉ thấy bàn tay Hoàng Hách thế mà lại vòng từ lưng ra ôm lấy cơ thể mình, sau đó nửa bàn tay đè lên chỗ nào đó của mình.

“Này, tay anh để đâu đó?”, Tô Lệ nhe răng nói, hung dữ lườm Hoàng Hách, dáng vẻ đó cứ như sắp ăn tươi nuốt sống Hoàng Hách vậy.

“Ặc, vừa nãy vội quá, không nghĩ nhiều thế”, Hoàng Hách đỏ bừng mặt, vội vàng giải thích. Nhưng lúc này, cảm giác mềm mại và đẫy đà trên tay truyền tới khiến tay Hoàng Hách bóp vào theo bản năng.

“Hoàng Hách, anh cái đồ dê xồm”, ngay sau đó, cô cuối cùng cũng bùng nổ, trong phòng như gà bay chó sủa.

Mãi một lúc lâu mới yên tĩnh lại.

Trên sofa, Hoàng Hách nhìn Tô Lệ ngồi đối diện với vẻ mặt cạn lời: “Lệ Lệ, rốt cuộc em làm gì thế? Sao lại cầm điện thoại chụp qua chụp lại?”.

Nói rồi, Hoàng Hách xoa mu bàn tay mình, ở đó có một dấu răng rõ ràng như được xăm lên khiến người ta chú ý.

“Hừ, chẳng phải là buổi sáng anh nói mấy lời kỳ lạ như vậy. Cái gì mà muốn nhìn em thì lúc nào cũng có thể, em nghĩ bụng có phải anh lắp camera trong phòng không”.

Tô Lệ thở dốc, cứ như vừa trải qua chiến tranh thế giới, quần áo hơi xộc xệnh, cúc áo trước ngược còn thiếu mất một cái, lộ ra một mảng trắng bóc: “Mắt đừng có nhìn lung tung, cẩn thận em cắn anh đấy”.

Nói rồi, gương mặt xinh đẹp của cô ửng hồng, vội vàng kéo vạt áo: “Nhược Nam nói loại camera này thường không tìm được, nhưng sau khi mở máy ảnh thì có thể chụp được”.
Chương 28: Gặp lại Lưu Đông

“Em chụp được chưa?”, Hoàng Hách bực dọc nhìn Tô Lệ.

Tô Lệ bày vẻ mặt xấu hổ: “Chẳng chụp được gì… Hoàng Hách, em không phải cố tình nghi ngờ anh, ai bảo tối qua anh nói mấy lời kỳ lạ thế, làm em nghi thần nghi quỷ”.

Nói rồi, cô nhóc thế mà lại làm nũng với Hoàng Hách, đâu có dáng vẻ dữ dằn vừa nãy nữa.

“Đúng là ma nữ thay đổi nhanh như chớp”, Hoàng Hách nhìn Tô Lệ, nói thầm trong bụng. Mà nói mới nhớ, Hoàng Hách chẳng bất mãn gì lắm với hành vi thế này của Tô Lệ. Dù sao thì cô nam quả nữ cùng ở trong một nhà, có đề phòng cũng tốt. Huống hồ, bọn họ tiếp xúc chưa lâu, Hoàng Hách đã sàm sỡ Tô Lệ mấy lần rồi, tự Hoàng Hách nghĩ lại cũng thấy hơi ngại.

Hai người im lặng một lúc, Tô Lệ đột nhiên nói: “Hoàng Hách, em đói rồi”.

Hoàng Hách đứng dậy: “Vậy đi ăn tối đi, anh mời em”.

“Được”, Tô Lệ reo hò, đâu còn vẻ xấu hổ lúc này nữa: “Đi đâu, đi mau nào”.

“Em cứ thế đi ra à?”, Hoàng Hách chỉ ngực Tô Lệ, trêu chọc. Vừa nãy hưng phấn quá, vạt áo trước ngược Tô Lệ lại mở rộng, có thể nhìn thấy thấp thoáng mép áo ngực màu hồng bên trong.

“Dê xồm, đôi mắt chẳng đứng đắn gì cả”, Tô Lệ khẽ lẩm bẩm, hai tay ôm ngực, lao vào phòng, lại mãi chẳng có động tĩnh gì.

Hơn 20 phút sau, Tô Lệ cuối cùng cũng đi ra. Chỉ thấy cô thay hết quần áo từ trên xuống dưới, thậm chí trên mặt còn trang điểm nhẹ. Tô Lệ không trang điểm đã là người đẹp hiếm có, giờ sau khi trang điểm nhẹ thì lại càng xinh hơn, khiến Hoàng Hách không kiềm được mà nhìn nhiều hơn.

“Còn nhìn nữa, đi thôi”, Tô Lệ thấy Hoàng Hách rõ ràng là đã bị mình làm mê mẩn, trong lòng bất giác trào dâng cảm giác vui vẻ.

Mười mấy phút sau, một chiếc xe màu đỏ đỗ ở bãi đỗ xe của một quán đặc sản địa phương.

“Lệ Lệ, em đừng nhìn quán đặc sản địa phương này quy mô không lớn, nhưng đồ ăn lại là hàng đầu Hải Thành đấy”, Hoàng Hách vừa xuống xe vừa giới thiệu với Tô Lệ: “Dù là những người quyền quý cũng thường đến đây ăn cơm”.

“Ngon như anh nói thật sao?”, Tô Lệ cất bước đi đến cạnh Hoàng Hách, trong mắt tràn ngập không tin.

“Đương nhiên”, Hoàng Hách vô cùng chắc chắn gật đầu nói: “Ở đây, có khi người ăn cơm cạnh em chính là quan chức to trong tivi đấy”.

“Thật à? Vậy hôm nay em phải nếm thử mới được, xem quán này sao lại hấp dẫn được nhiều người quyền quý thế”, Tô Lệ thấy Hoàng Hách nói thần kỳ như vậy thì khá là hào hứng đi đến cửa quán.

Song đúng lúc này một chiếc ô tô lao như tên bắn phóng từ bên ngoài đến, tốc độ cực nhanh. Mà Tô Lệ lại ở ngay trên quỹ đạo lái của chiếc xe.

“Két”, tiếng phanh xe chói tai, tài xế chiếc xe cũng nhìn thấy Tô Lệ, giẫm mạnh chân phanh. Song tình huống khẩn cấp, cộng thêm chiếc xe vốn đã lái quá nhanh, nên dù một chân giẫm vội chân phanh, nhưng xe không ngừng ngay được.

Thấy chiếc xe sắp đâm vào mình, Tô Lệ sợ tái mét mặt.

“Cẩn thận”.

Hoàng Hách hét ầm lên, hai mắt bắn ra một tia sáng. Lúc này anh cũng không quan tâm gì được nữa, chân khí tu luyện được trong cơ thể dồn thẳng xuống chân, sau đó vọt đến.

“Vút”.

Hoàng Hách cảm giác tiếng gió vang lên bên tai, ngay sau đó, anh đã vượt qua khoảng cách mười mét, đến ngay bên cạnh Tô Lệ.

Nhưng lúc này, anh không có tâm trạng suy nghĩ về việc tốc độ của mình nhanh thế nào, chỉ vì lúc này chiếc xe kia đã lao tới trước mặt, chỉ trong chớp mắt đã sắp đâm vào anh và Tô Lệ.

Lúc này đây, muốn dẫn Tô Lệ tránh đi thì chắc chắn không được.

Trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, trong đôi mắt Hoàng Hách lóe lên sự kiên nghị, hai tay vươn mạnh ra, Tô Lệ còn chưa kịp phản ứng thì đã ôm cô vào lòng. Sau đó, hai chân Hoàng Hách giậm mạnh, luồng chân khí đầy dưới chân bỗng được kích hoạt, khiến cả người anh bật lên cao hơn một mét như chú chim, mang theo cả Tô Lệ.

“Cạch”, hai chân Hoàng Hách vững vàng giẫm lên nắp ca-pô, khiến nắp ca-pô lõm hẳn xuống.

Cũng đúng lúc này, Hoàng Hách nhìn thấy rõ người lái xe.

“Là mày!”, cơn giận bùng lên trong đầu Hoàng Hách, ánh mắt anh dần trở nên lạnh lẽo.

Người lái xe không ngờ lại là Lưu Đông, mà người bên cạnh Lưu Đông rõ ràng là Trương Mộng Mộng, người đã phản bội Hoàng Hách.
Chương 29: Không cần đền nữa

Lưu Đông, Trương Mộng Mộng!

Không ngờ là bọn họ!

Chiếc xe cuối cùng cũng dừng lại!

“Mẹ kiếp!”, cánh cửa bên ghế lái mở mạnh ra, Lưu Đông vừa chửi vừa bước ra khỏi ghế lái.

Với góc độ khi ngồi trong xe của hắn, chỉ có thể nhìn được hai chân của Hoàng Hách, chứ không nhìn thấy mặt của Hoàng Hách, cho nên lúc này hắn không thể biết được người phía trước hắn đây chính là Hoàng Hách, chỉ biết người này nhảy một phát đã khiến nắp ca-pô của hắn bị lõm sâu xuống dưới.

Chiếc xe này là do một người nhờ cậy bố hắn là Cục phó Cục công an làm việc nên đã tặng, trị giá gần một triệu tệ. Là Cục phó Cục công an, sẽ có nhiều người để ý, đương nhiên sẽ không đi chiếc xe này, cho nên mới đưa xe cho con trai của mình dùng.

Tuy Lưu Đông có bố là Cục phó Cục công an, nhưng xe trước đây mà hắn lái cũng chỉ là hạng xe Hyundai có giá hai trăm đến ba trăm nghìn tệ thôi. Khó khăn lắm mới có được chiếc siêu xe trị giá hàng triệu này đương nhiên là hắn vô cùng vui sướng, vừa mới nhận được xe liền nóng ruột muốn đem xe ra ngoài để ra oai một chút. Không ngờ ngày đầu tiên lái chiếc xe này ra đường thì nắp ca-pô lại bị giẫm cho lõm hẳn xuống, làm sao mà Lưu Đông không tức giận cho được?

“Mày có biết chiếc xe này trị giá bao nhiêu tiền không?”, Lưu Đông mở miệng là chửi: “Còn không cút xuống đây cho tao!”.

Nhưng ngay sau đó, ánh mắt của Lưu Đông sững lại.

“Là loại ất ơ nhà mày à!”, một giây sau, ánh mắt của hắn đầy vẻ dữ tợn: “Được lắm, tên Lý Cường đó đúng là chẳng được cái tích sự gì, không ngờ lại thả mày ra nhanh như vậy!”.

Lúc này, trong chiếc ghế phụ ở trong buồng lái, Trương Mộng Mộng cũng bực bội bước ra. Thấy Hoàng Hách, ánh mắt cô ta đầy vẻ kinh ngạc, nhưng chỉ ngay sau đó, sự kinh ngạc lập tức biến mất, thay vào đó là vẻ chán ghét mãnh liệt: “Hoàng Hách, là anh à!”.

“Ha ha, không ngờ chứ gì?”, Hoàng Hách khẽ nhún bật lên, ôm Tô Lệ nhảy xuống khỏi nắp siêu xe.

“Hoàng Hách, cô ta...”, rõ ràng là Tô Lệ đã nhận ra Trương Mộng Mộng, trong ánh mắt lộ vẻ suy tư.

“Không sao, chỉ là hai con chó biết cắn người mà thôi”, Hoàng Hách lạnh lùng nói: “Lệ Lệ, chúng ta kệ bọn họ đi, đi ăn cơm quan trọng hơn!”.

Vừa nói, Hoàng Hách định dắt Tô Lệ đi về phía quán ăn đặc sản địa phương.

“Đứng lại!”, Lưu Đông quát to một tiếng: “Hoàng Hách, mày làm hỏng xe của bố mày, mày đền cho bố mày ngay!”.

“Đúng thế, làm hỏng xe của chúng tôi còn định đi luôn cho xong chuyện à?”, Trương Mộng Mộng đứng một bên quát lên, như một con mụ đanh đá vậy.

“Các người khốn nạn thật đấy, rõ ràng các người suýt nữa thì đâm vào bọn tôi, còn muốn bọn tôi đền cho các người sao?”, Tô Lệ không chịu được, quay người ra nói đạo lý với Lưu Đông và Trương Mộng Mộng.

Lưu Đông nhìn thấy Tô Lệ, ánh mắt hơi thay đổi, trong mắt lộ ra một luồng tà khí: “Ôi, không ngờ phụ nữ của loại ất ơ này cũng được đấy chứ, đã tán được người xinh đẹp như cô em rồi cơ đấy”.

Vừa nói, ánh mắt của hắn vô tình liếc sang Trương Mộng Mộng một cái. Trương Mộng Mộng tuy cũng thuộc hạng xinh đẹp, nhưng so với Tô Lệ thì vẫn chưa cùng đẳng cấp được.

Trương Mộng Mộng thấy Lưu Đông nói như vậy, trong lòng thầm dấy lên một cảm giác nguy cơ. Cô ta là một người phụ nữ mạnh mẽ, dựa vào Lưu Đông, cô ta có thể bay cao, một khi Lưu Đông thích người khác, cô ta sẽ không còn là gì nữa. Cho nên Trương Mộng Mộng luôn giở các chiêu thức trên người ra để giữ chặt Lưu Đông.

Hiện tại, thấy Lưu Đông dường như có hứng thú với Tô Lệ, Trương Mộng Mộng lập tức đi lên trước mỉa mai nói: “Ha ha, một người vô dụng như Hoàng Hách làm sao có thể tán được cô bạn gái như vậy chứ, em thấy thì người phụ nữ này chắc là gái thôi, loại người như vậy, chỉ cần cho tiền là lên giường được ngay”.

Trương Mộng Mộng cứ thế nhục mạ Tô Lệ, hạ thấp Tô Lệ. Vì cô ta biết, tuy Lưu Đông háo sắc, nhưng lại chưa bao giờ động vào gái bán hoa, vì hắn sợ bị lây bệnh.

“Trương Mộng Mộng, im cái mồm chó của cô đi!”, giọng nói lạnh lùng của Hoàng Hách vang lên: “Cô cũng không đái một bãi ra soi lại mình đi, loại phụ nữ như cô, không bằng một góc của Lệ Lệ đấy!”.

Tô Lệ nhìn Hoàng Hách, thấy gương mặt Hoàng Hách lộ vẻ tức giận, hơi đăm chiêu, ngay sau đấy, cô liền ôm cánh tay của Hoàng Hách trước ngực, híp mắt cười với Trương Mộng Mộng nói: “Cô là Trương Mộng Mộng đúng không, chào cô, tôi là bạn gái của Hoàng Hách!”.

“Cô...”, Trương Mộng Mộng tức tối.

Người phụ nữ này đang tỏ vẻ với cô ta sao? Vì sao trong ánh mắt của người phụ nữ này, Trương Mộng Mộng lại nhìn thấy vẻ khoe khoang chứ? Lẽ nào là vì Hoàng Hách rất giỏi giang? Không thể nào!

Trương Mộng Mộng sa sầm mặt, trong lòng lóe lên một ý nghĩ.

“Tao không cần biết bạn gái hay bạn trai gì hết, làm hỏng xe của tao thì phải đền tiền!”, đúng lúc này, giọng nói của Lưu Đông vang lên, hơi có vẻ ngang ngược.

“Anh có nhầm không đấy!”, Tô Lệ tranh luận với hắn: “Nếu không phải là Hoàng Hách nhảy lên, thì chúng tôi đã bị anh đâm vào rồi, rõ ràng là lỗi của anh, sao lại bảo chúng tôi đền tiền?”.

“Nhưng chẳng phải chúng mày đang đứng bình yên vô sự ở đây sao?”, Lưu Đông nhếch miệng cười khẩy: “Rõ ràng là Hoàng Hách căm thù tao, cố tình làm hỏng xe của tao. Đền tiền cho tao đi, năm mươi nghìn, thiếu một xu cũng không được!”

“Anh vô lý quá đấy!”, Tô Lệ tức lên.

“Sao, không đền được à? Cũng phải thôi, người đi theo loại nghèo kiết xác như Hoàng Hách thì cũng chỉ là loại nghèo kiết xác như nhau thôi!”, mặt Lưu Đông đầy vẻ mỉa mai: “Không đền được cũng không sao, cô ngủ với tôi một đêm, tôi sẽ trừ cho cô mười nghìn, ngủ năm đêm thì không phải đền xu nào nữa”.
Chương 30: Cho anh cơ hội còn không lấy

“Anh nằm mơ!”, Tô Lệ tức tối hổn hển nói: “Trên đời này sao lại có loại khốn khiếp như anh chứ!”.

“Không ngủ với tôi đúng không, vậy thì đền tiền cho bố mày đi!”, Lưu Đông thể hiện ra một vẻ hung dữ: “Tao là ai, chắc không cần phải giới thiệu nữa nhỉ? Nếu chúng mày không đền tiền, thì tao không thiếu cách để trừng trị chúng mày đâu!”, vừa nói Lưu Đông vừa nhìn vào Hoàng Hách với ánh mắt dữ tợn.

Hoàng Hách dửng dưng nhìn Lưu Đông, đột nhiên lên tiếng: “Được, tao đền!”.

“Hoàng Hách, anh điên rồi à?”, Tô Lệ nhìn Hoàng Hách với ánh mắt không dám tin, cô không ngờ Hoàng Hách lại nhát chết vào đúng lúc này. Lẽ nào Hoàng Hách là một người mềm yếu sao?

“Nhưng mà tao phải đến chỗ một người bạn là phóng viên để vay tiền đã”, sắc mặt Hoàng Hách không thay đổi: “Tao nghĩ cậu ấy sẽ đồng ý cho tao vay thôi, vì tao sẽ cho cậu ấy một tin tức vô cùng hot”.

“Xùy, con trai của Cục phó Cục công an lái xe hàng trăm triệu, nuôi nhân tình... giờ tao sẽ gọi điện cho cậu ấy luôn!”.

Hoàng Hách vừa nói vừa thò tay vào túi.

“Chờ đã!”, Lưu Đông cuối cùng cũng thay đổi sắc mặt: “Hoàng Hách, mày đi đi! Không cần mày đền tiền nữa!”.

“Như thế thì ngại lắm”, Hoàng Hách dửng dưng nói: “Dù sao là tao đã làm hỏng xe của mày mà”.

“Không không không, vết lõm này vốn dĩ có từ trước, chứ không phải mày làm hỏng”, Lưu Đông cứ thế xua tay: “Chúng mày đi đi, chiếc xe này không cần đền nữa, không cần đền nữa!”.

Thấy cảnh tượng khác thường như vậy, Tô Lệ đột nhiên phì cười thành tiếng. Vốn dĩ tưởng Hoàng Hách nhát chết, ai ngờ đây mới là trí thông minh của Hoàng Hách, chỉ cần vài câu nói đấy mà đã khiến một Lưu Đông vừa nãy còn hống hách sun vòi.

“Ồ, đúng là tiếc thật”, Hoàng Hách lắc đầu, tỏ vẻ hơi tiếc nuối, sau đó anh nhìn sang Tô Lệ vẫn đang ôm cánh tay mình, mỉm cười nói: “Chúng ta đi ăn thôi, bạn gái Lệ Lệ của anh!”.

“Vâng!”, lạ là Tô Lệ lại không tức giận vì Hoàng Hách nói những lời lợi dụng kia, chỉ ngoan ngoãn gật đầu: “Đúng lúc em cũng đói rồi”.

Vừa nói, hai người vừa thân mật đi vào trong quán ăn, chỉ để lại Lưu Đông và Trương Mộng Mộng với sắc mặt không thể sa sầm hơn.

“Đông thiếu gia, cứ để anh ta đi như vậy à?”, Trương Mộng Mộng tức tối nói với hắn: “Như vậy thì dễ dàng cho Hoàng Hách quá đấy!”.

“Dễ dàng cho hắn?”, ánh mắt Lưu Đông lộ vẻ nham hiểm: “Lưu Đông anh đã bao giờ chịu thiệt như vậy chưa. Nếu không phải ông già nhà anh đang trong thời điểm quan trọng để thăng chức lên Cục trưởng Cục công an, thì anh lại sợ bị đưa lên báo chắc?”.

“Nhưng chuyện này lẽ nào cứ thế mà bỏ qua sao?”, Trương Mộng Mộng nghiến răng nghiến lợi nói: “Em chưa bao giờ nghe nói Hoàng Hách có bạn là phóng viên gì đâu, em nghĩ chắc anh ta dọa anh thôi!”.

“Thà tin đó là sự thật, chứ không tin đó là giả!”, ánh mắt Lưu Đông lóe lên: “Việc của bố anh mới là quan trọng nhất , chỉ cần bố anh lên được chức Cục trưởng, địa vị của anh cũng sẽ lên tầm cao mới!”.

“Thế này đúng là hời cho tên Hoàng Hách quá”, Trương Mộng Mộng chỉ có thể bực mình nói.

Ai ngờ, Lưu Đông lại lắc đầu luôn: “Hời cho hắn? Làm gì có chuyện đấy! Lưu Đông anh xưa nay chưa bao giờ phải chịu thiệt! Em cứ đợi đi, anh nhất định sẽ khiến cho hắn thân bại danh liệt, sau đó phải quỳ trước mặt anh cầu xin như một con chó!”.

Trương Mộng Mộng nghe xong, ánh mắt sáng lên: “Đông thiếu gia, tiếp theo nên làm gì đây?”.

...

Trong quán ăn đặc sản địa phương, Hoàng Hách và Tô Lệ cùng ngồi sát vai nhau một cách thoải mái trên ghế sofa.

Vốn dĩ, theo ý của Hoàng Hách, hai bọn họ phải ngồi đối diện nhau, nhưng cũng không biết Tô Lệ nghĩ gì, lại ngồi sang bên cạnh Hoàng Hách.

Sống mũi ập đến một hương thơm thoang thoảng, mùi thơm này Hoàng Hách cảm thấy rất quen thuộc, đó là mùi hương cơ thể của Tô Lệ. Ở cùng với Tô Lệ mấy ngày hôm nay, Hoàng Hách đã ngửi thấy mùi hương này mấy lần liền, nhưng mỗi lần ngửi thấy đều khiến Hoàng Hách có một cảm giác rung động.

Tô Lệ chống tay lên bàn đỡ cằm, nhìn chằm chằm vào Hoàng Hách, trong đôi mắt hiện lên màu sắc mơ hồ.

“Lệ Lệ, em nhìn gì thế?”, ngay sau đó, Hoàng Hách bị Tô Lệ nhìn cho phát ngại, không kìm được nói.

“Hoàng Hách, không ngờ anh cũng khá dũng cảm đấy chứ?”, Tô Lệ không trả lời câu hỏi của Hoàng Hách, rồi nói tiếp: “Trong lúc nguy hiểm như vậy mà anh lại dám cứu em! Anh nói xem, có phải anh đã yêu em thật rồi không?”.

“Nói linh tinh gì thế!”, Hoàng Hách vỗ nhẹ lên đầu Tô Lệ quở trách: “Đồ bạo lực như em, làm gì có đàn ông nào thích chứ?”, vừa nói, Hoàng Hách vừa giơ cổ tay của mình ra, phía trên đó vẫn có vết răng hơi đỏ.

“Vậy sao?”, Tô Lệ ngẩng đầu, mặt kề sát vào mặt Hoàng Hách, giọng nói mập mờ: “Nhưng sao em lại thấy trong câu nói của anh có hơi chột dạ nhỉ?”.

“Em nghĩ nhiều rồi đấy!”, Hoàng Hách bị luồng khí từ mũi của Tô Lệ thổi nên hơi nhột, trong lòng dấy lên cảm giác kỳ lạ. Nói thật thì trên người Tô Lệ quả thực có một ma lực chí mạng, ở cùng với cô càng lâu, Hoàng Hách liền cảm thấy bản thân càng ngày càng không thể chống lại được sức hút của Tô Lệ.

“Có thật là em nghĩ nhiều không?”, mặt Tô Lệ càng áp sát hơn, trong giọng nói mang vẻ dụ dỗ mờ ám: “Nhưng Hoàng Hách này, em phát hiện ra hình như em hơi yêu anh rồi đấy...”.

Lúc này, mặt Tô Lệ và mặt Hoàng Hách gần như áp sát vào nhau, chỉ cần Hoàng Hách muốn, anh chỉ cần nhẹ nhàng vươn về phía trước một chút, là có thể hôn được Tô Lệ, hơn nữa nhìn bộ dạng của Tô Lệ hình như không hề có vẻ từ chối gì cả.

“Coi như phần thưởng anh đã cứu em, em cho anh hôn em một cái đấy!”, Tô Lệ lại nói tiếp, giọng nói mềm nhũn, đánh luôn vào tim Hoàng Hách.

“Chỉ là hơi yêu anh thôi sao?”, Hoàng Hách đột nhiên giơ tay ra, vỗ vào đầu Tô Lệ, đẩy cô ra khỏi anh: “Chờ khi nào em hoàn toàn yêu anh rồi hẵng tính!”.

Cũng đúng lúc này, nhân viên đem đồ ăn tới, có nhân viên ở đây, Tô Lệ tự nhiên cũng không dám tiếp tục nữa, chỉ hừ lên một tiếng: “Đồ nhát gan, cho anh cơ hội mà còn không muốn!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK