Cô chỉ có thể nhắm chặt hai mắt, cánh tay bóp chặt vai của anh tiết hận.
Tiếng nước ào ào đổ vào ở bên tai, thế giới bị tràn ngập sương mù vờn quanh... Mà hai cỗ thân thể nóng hổi đã ở trong đó quấn giao ...
Trong mặt thuỷ tinh sương mù, hình ảnh của bọn họ mặc cho ai chứng kiến đều muốn huyết mạch sôi trào!
Trên bàn trà bày biện lần lượt bánh bò, mứt trái cây, nước chanh vừa mua.
Nhưng mà không có người vươn tay lấy ăn.
Tống Trọng Hi cầm điện thoại, thấp giọng nói chuyện, mà Kỳ Trâm nằm ở trên giường, hữu khí vô lực khóc thét, “Muốn chết đói, bụng em thật đói đó...”
Sau khi cô thanh tỉnh, liền nằm lỳ ở trên giường, không ngừng khóc hô, trên người vòng quanh một cái ga giường, trở mình lăn qua lại, không có ý xuống giường.
“Ai, cô bé này...” Tống Trọng Hi tức giận nhìn cô.
Từ bữa tối hôm trước chỉ ăn một bữa mì ý sốt cà, còn chưa ăn qua bữa ăn chính nữa, tất cả ăn uống đều do người đàn ông kia làm: bánh mì, bánh ngọt, nước trái cây… đều dùng thức ăn giản tiện mà trôi qua.
Sau đó, cả ngày thứ bảy cô đều ngủ, căn bản không hề bước ra cửa phòng.
Hiện tại cô vô cùng đói? Căn bản không muốn ăn thức ăn tiện lợi nữa, cũng không muốn cùng người yêu đi ra ngoài mua, chính là muốn chơi xấu trên giường chờ anh đút.
Ai kêu anh đã đem cô làm thành bộ dạng này? Thân thể làm bằng sắt cũng sẽ chịu không được, huống chi cô là người!
“Được rồi! Nghe được. Không cần phải hô gào nữa! Chờ một chút liền no chết em.” Sau khi Tống Trọng Hi gọi điện thoại xong liền chứng kiến bạn gái đang “khóc yểu”, tuyệt không quan tâm mình có mềm mại mà người con gái nên có hay không, anh thật là có điểm dở khóc dở cười.
“Hừ! Ba của em cũng không dám chửi em như vậy, anh muốn như thế nào đây? Xem em là siêu nhân sao?” Kỳ Trâm tức giận trừng gã đàn ông nghiền ép cô, đối với chuyện hoan ái một ngày một đêm, vẫn chỉ có bánh mì có thể no bụng này, thật sự tức giận tới cực điểm.
Cô không muốn chỉ ăn bánh mì và nước trái cây!
Cô muốn ăn món lạ, còn có canh nóng hổi... Tốt nhất còn có hoa quả sau khi ăn xong, như vậy mới hỗ trợ tiêu hóa.
Nhìn xem người con gái vì thức ăn mà cùng mình mắt to trừng đôi mắt nhỏ, Tống Trọng Hi cảm giác thật sự buồn cười.
Thì ra, cô và mình đồng dạng... ngây thơ.
Chỉ cần bộ phận cô muốn không có thỏa mãn, cũng giống như mình, vừa kêu vừa la, hơn nữa tuyệt không thỏa hiệp, chính là muốn cướp được thứ mình muốn mới thôi.
Một người yêu giống như đứa bé, lại động đến lòng của anh.
“Leng keng! Leng keng!” chuông cửa vang lên, hai người nhìn nhau, Tống Trọng Hi đương nhiên không cho người chỉ có một cái mền mỏng manh trên người ra mở cửa.
Quả nhiên là đồ ăn anh vừa gọi!
Thân hình cao lớn của đàn ông ngăn trở tầm nhìn mất trật tự sau lưng, trước tiên đưa tiền vào trong ngực cậu nhóc, đón thêm thức ăn cuồn cuộn anh ta đưa đến, nhanh chóng đóng cửa lại.
“Anh mua gì đó? Thơm quá!” Người con gái đang nằm lỳ ở trên giường nghe thấy hương mà đến đã nhúc nhích.
“Cơm thịt kho và món xào, chiêu bài của ‘Khách mau tới’.”
Tống Trọng Hi ngắm người con gái khoác ga giường, cố tự trấn định vội ho một tiếng.
“Làm gì vậy? Ánh mắt anh là ý gì?” Kỳ Trâm nở nụ cười.
Cô biết rõ dưới giường là thân thể không mảnh vải che của mình, nhưng cũng đã để cho anh xem hết, sờ hết, làm gì phải giả bộ thẹn thùng a? Như vậy sẽ không là cô.
“Nếu như em không muốn đang ăn một nửa thì bị anh đè đến trên giường, phải đi thay bộ y phục!” Cho dù bọn họ đã hoan ái cả ngày, Tống Trọng Hi vẫn rất khó đem ánh mắt dời khỏi người cô, cho nên chỉ có thể khuyên cô như vậy.
“Anh, sắc lang này!” Nghe được cảnh cáo của anh, cô le lưỡi, tranh thủ thời gian chọn một bộ y phục, tiến vào phòng tắm.
Kỳ Trâm lại chui ra, liền chứng kiến trên bàn bày đầy các dạng thức ăn bọn họ yêu tha thiết, ớt xanh xào thịt bò, bắp thịt dấm đường, ruột già xào gừng, thịt kho tàu hải sâm, súp cá tươi cùng hai chén cơm thịt khô lớn, chỉnh tề bày ở trước mắt.
“A! Rất phong phú. Em thích.” Kỳ Trâm mặc áo sơ mi của đàn ông một cái bước xa chạy đến trước cơm thịt khô, nâng lên liền ăn.