• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Anh! anh...”



Tống Trọng Hi ghé vào trên bàn máy vi tính, ngủ đến trời đất quay cuồng, đối với tiềng ồn ào bên cạnh, kỳ thật cũng không để ý lắm.



“Nhanh tỉnh đi! Trời đã sáng.” Từ Bị Thần không ngừng lay động cánh tay anh trai, thề phải đánh thức anh.



“Làm cái gì?” Tống Trọng Hi mở mí mắt nhập nhèm ra, mới nhìn đến mình không về giường ngủ, thoáng di động thân thể, mới phát hiện toàn thân đau...



Aizzz! Rốt cuộc ngủ lúc nào?



Không nghĩ tới anh vì kiếm lộ phí ra nước ngoài mà bận đến như thế này? Nếu như việc đi chơi mà thành, Kỳ Trâm nhất định phải hảo hảo khao thưởng anh, mới không uổng công anh chịu khổ vì cô.



“Sao anh ngủ ở đây? Có nợ tiền như vậy sao? Không phải có đi dạy ở trường sao, nói với anh Truyền Đạo là được rồi, bảo anh ta sắp xếp thêm một ít khoá cho anh, anh cũng có số thu vào cố định mà!” Ánh mắt Bị Thần bất đắc dĩ nhìn về phía anh trai, thật sự bị anh đả bại.



Người này cũng thực kỳ lạ! Làm gì liều chết kiếm hai phần tiền lương? Quen bạn gái chỉ biết mua hàng hiệu sao?



Từ Bị Thần đã xem thấy xã hội nhiều, đầu bắt đầu nghĩ.



“Em là một con nhóc thì biết cái gì? Tuổi anh còn trẻ, làm gì ăn tiền lương chết? Ở trường học dạy thêm, chỉ là một giờ, anh nhất định phải có sự nghiệp của mình, em làm học sinh tốt của em, ít đến phiền anh.” Tống Trọng Hi nhếch môi mỏng, đối việc ghé vào trên bàn máy tính ngủ không cho rằng cực khổ, ngược lại dùng tâm tình tích cực hơn đối mặt.



Bởi vì Uông Truyền Đạo đặc biệt đưa tư liệu của Kỳ Trâm cho anh xem.



Anh biết rõ cô là tiểu thư nhà có tiền, có thể ở Thanh Tâm học tập... Anh cũng không thể mong chờ nhà của cô có bao nhiêu bình thường... .



Cho nên, anh phải nỗ lực, chăm chú tích lũy tài sản của mình, về sau gặp mặt cha mẹ của cô thì mới không bị ghét bỏ.



Tống Trọng Hi xuất thân từ một gia đình bình thường, sau khi phát hiện mình quen tiểu thư nhà giàu siêu cấp có tiền, yên lặng triển khai kế hoạch năm năm của anh, lén tiếp case, lên mạng làm quảng cáo, làm đến càng ra sức, để mình càng có điều kiện xứng đôi Kỳ Trâm.



“Được rồi được rồi, em rất lười biếng được chưa? Dù sao anh tốt nhất đừng quen bạn gái lung tung, nếu quen chị dâu hám làm giàu, em liền nói với mẹ!” Bị Thần tục tĩu nói ra trước, cảnh cáo anh không nên hành động thiếu suy nghĩ.



Cô xem qua rất nhiều chuyện xưa ở trên internet, biết rõ rất nhiều đàn ông vì người con gái yêu mến, nguyện ý làm rất nhiều việc ngốc.



Cô cũng không hy vọng loại bi kịch này xuất hiện ở nhà cô.



“Trông nom tốt chính em là được rồi! Chuyện của anh, tự anh biết rõ nên làm như thế nào.” Tống Trọng Hi tùy ý khoát khoát tay, đuổi em gái ra khỏi phạm vi thế lực.



Vì yêu cố gắng hướng về trước, vốn là chuyện chính đáng người đàn ông nên làm.



Hiện tại anh muốn làm người đàn ông có thể xứng đôi với Kỳ Trâm, muốn cố gắng mở rộng bản đồ sự nghiệp của mình, cũng là chuyện cực kỳ chính xác.



Dạy thế chỉ là chuyện hai tháng, nhưng anh tuyệt đối muốn kéo dài duyên phận giữa bọn họ thật dài thật lâu...



Cho nên, hiện tại chịu chút khổ cũng không coi vào đâu.



Tập trung xông lên! Tống Trọng Hi.



“Bây giờ là như thế nào? Em bận rộn một hồi, anh bề bộn một hồi...”



Tóc dài buộc thành đuôi ngựa, trên trán cột khăn trùm đầu, mặc trên người quần áo chơi bóng, Kỳ Trâm suất khí mười phần, đánh xong trận cầu thi đấu hữu nghị, sau khi thắng bóng, lông mày lại nhíu chặt.



“Học tỷ, chị giỏi quá đó!” Bội Bội cầm khăn mặt cùng đồ uống vận động, là người thứ nhất xông lên.



“Học tỷ, vừa rồi chị quăng bóng ba lần đều thật chuẩn a... . Mọi người vì chị mà vẻ vang!” Trương Du Mị cũng vây quanh Kỳ Trâm.



Kỳ Trâm tiếp nhận khăn mặt, nhìn khắp khán phòng, khuôn mặt căng cứng, chỉ lau mồ hôi, không nói chuyện nhiều.



“Các em cũng hô rất lớn a! La lớn tiếng như vậy, cổ họng có đau hay không?” Đồng đội đi theo phía sau cô đều đi đến bên sân, đồng dạng tiếp nhận nhóm học muội vây quanh hoan hô, nhưng tất cả mọi người đều cười rất vui vẻ, không giống nhân vật chính còn thối mặt, bộ dáng không vui.



“Tôi ra ngoài hóng gió một chút!” Kỳ Trâm đột nhiên lên tiếng, chỉ hướng bóng cây không người.



“A, được!” Người quen với cô đương nhiên biết rõ ý của cô, cô muốn đi, không có việc gì đừng cãi cô, “Chờ một chút phải đi ăn chúc mừng đó.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK