“Tôn trọng ý kiến nữ sĩ nha!” Đồ Tĩnh mỉm cười, đối với công kích của Kỳ Trâm không để trong lòng.
“Như thế nào? Cấp tốc tìm em đến, có chuyện lớn gì?”
Cắt xuống một món bánh Âu để vào trong miệng, khen! Quả nhiên ăn ngon.
“Nào có chuyện gì? Chỉ là muốn tâm sự với em...”
Đồ Tĩnh đưa trà hoa quả pha tốt đến trước mặt Kỳ Trâm, đứng ở bên người cô, cúi đầu mỉm cười.
“Là thế này phải không?” Kỳ Trâm ngẩng đầu lên, mắt nghiêng nhìn lên trên, cùng anh hình thành một cái góc độ nhìn nhau, hình ảnh ngọt ngào đến cực kỳ kinh điển.
Nếu người ngoài không biết rõ tình hình chứng kiến hình ảnh này, không hiểu lầm mới kỳ quái đấy!
“Đúng a! Không cần phải nghĩ quá nhiều.” Có ý định dừng lại ba giây, Đồ Tĩnh mới nháy mắt với Kỳ Trâm, xoay người trở lại vị trí của mình.
“Vậy sao?” Kỳ Trâm cắn thức ăn. Cô thực cảm thấy đàn ông này là lạ ... Cười đến rất âm mưu...
Không có chuyện gì sao đặc biệt tìm cô ăn món Âu?
“A Tĩnh! Anh cũng quá bất công đi? Vì cái gì chỉ có bạn gái xấu xa của anh được ăn món Âu?” Tư Đồ Du từ bên kia phòng họp chui ra, chứng kiến đĩa ăn trước mặt Kỳ Trâm, cũng kháng nghị, không hiểu sao Kỳ Trâm có đặc quyền này.
“Muốn ăn món Âu, anh cho em! Không cần phải kéo chuyện xấu gì ...” Kỳ Trâm nhíu mày, đẩy bàn sứ trước mặt ra.
Nói tiếp chuyện xấu, cô sẽ bị bạn trai đuổi ra khỏi nhà.
Lần này trở thành hai ngày an ủi an phụ, cũng là bởi vì giữa cô và Đồ Tĩnh mập mờ như có như không chọc giận Tống Trọng Hi, cô không muốn bị lời đồn nhàm chán quấy nhiễu cuộc sống.
“Ở đây còn mà! Phần đó của Kỳ Trâm” Đồ Tĩnh thở dài, lên tiếng ngăn cản em trai lấy đi điểm tâm của Kỳ Trâm.
“... Học trưởng. Em có không?” An Tư Tiệp yên lặng từ sau chui ra đầu ra mỉm cười với Đồ Tĩnh.
Chứng kiến đàn em cấp dưới thanh tú xinh đẹp, Đồ Tĩnh cười càng ôn hòa.
“Sao có thể thiếu em? Anh còn suy nghĩ A Du chạy đâu rồi, em chạy đi đâu vậy?” Anh đương nhiên biết rõ quan hệ giữa tiểu học đệ tuấn tú và em trai sinh đôi, với anh mà nói... Chính là nhiều hơn một em trai đáng giá làm cho người ta yêu thương.
Khuôn mặt tuấn tú đỏ lên, An Tư Tiệp sững sờ ở tại chỗ, không biết nên nói cái gì.
“Cậu cứ ngồi ở đó là được rồi! Món ăn Âu, ta tới đây.” Tiếng nói hơi chút khàn khàn của Tư Đồ Du từ bên cạnh thoát ra, chỉ định một cái vị trí khá xa bảo An Tư Tiệp ngồi xuống, ngăn trở cơ hội anh tiếp xúc với anh trai.
“Hắc! Người đàn ông này thật là kỳ quái, trông nom đông trông nom tây... Trông nom nhiều như vậy làm gì vậy?” Kỳ Trâm chưa hiểu rõ chuyện gì xảy ra giữa Tư Đồ Du và An Tư Tiệp, ở một bên bênh vực lẽ phải.
An Tư Tiệp không nói chuyện, yên lặng ngồi ở một bên.
“Anh ta do tôi trông nom, cậu muốn như thế nào?” Tư Đồ Du nói chuyện cũng không thua người, vừa phản kích vừa đặt điểm tâm đến trước mặt An Tư Tiệp.
“Huh? !” Kỳ Trâm nhướng đuôi lông mày, nhìn về phía hai người.
“Tư Đồ Du!” An Tư Tiệp kêu một tiếng.
“A Du!” Quát bảo ngưng lại không kịp, đầu Đồ Tĩnh cũng có chút đau nhức.
Kỳ Trâm tự nhận không phải người chết, đem phản ứng của ba đại đàn ông xem tại đáy mắt, giống như sáng tỏ một việc, liên tiếp gật đầu.
An Tư Tiệp khốn quẫn đến chỉ kém không đem vùi đầu tiến vào trong đồ ăn.
“A, được! Biết rồi, ta sẽ giúp các ngươi giữ bí mật.” Kỳ Trâm cắn thức ăn khoát khoát tay, đối với việc mờ ám của họ cũng rất có nghĩa khí.
Đồ Tĩnh vuốt vuốt huyệt Thái Dương, đối với tình huống trước mắt không phản bác được.
“Vậy thì thật là đa tạ cậu!” Tư Đồ Du dương dương đắc ý, trong phạm vi thế lực, anh cũng không quên tuyên cáo –
“Không khách khí!” Kỳ Trâm nhẹ nhàng đáp lại.
Thì ra bên cạnh của cô khắp nơi là bí mật không thể nói a…