Triệu Kiến An còn không kịp trả lời, Sở Nhược Du bỗng nhiên một tiếng cười nhạo:
“Thầy Vương, xem ra thầy còn không có minh bạch.”
Cô từ trước đến nay không thích hùng hổ doạ người, nhưng đối phương lặp đi lặp lại nghi ngờ khiêu khích nhiều lần, vậy thì cô không thể chấp nhận được:
“Em ở đâu, đệ nhất liền ở đấy. Việc này sẽ không có ảnh hưởng bởi vì em ở lớp số 1, lớp sô 8 hay lớp số 16, thầy hiểu chưa?”
Triệu Kiến An:
“….
Thật quá con mẹ nó kiêu ngạo.”
Thầy Vương:
“….
Hứa Phi thật là vận cứt chó.”
Hứa Phỉ:
“….
Cảm giác này thật sảng khoái.”
Mặt thầy Vương trong nháy mắt đan xen xanh đỏ, muốn nhiều khó coi có bao nhiêu khó coi, không cần đoán đều biết trong lòng người khác đến tột cùng là trào phúng chính mình như thế nào.
Cả người hắn tức giận run run, lại không lời phản bác lại được.Đột nhiên lời nói Sở Nhược Du như gió xoay chuyển:
“Đúng rồi thầy Vương, tiếng tim đập của thầy có chút không quá thích hợp, trái tim xem ra có chút vấn đề. Mau chóng đi bệnh viện kiểm tra, sớm phát hiện nếu có vấn đề sớm trị liệu.”
Vừa dứt lời toàn bộ văn phòng càng thêm an tĩnh, kim rơi xuống đất cũng có thể nghe thấy. Nguyên bản thầy Đào đối với Sở Nhược Du nhìn nhận và cảm giác vô cùng tốt nhưng nghe đến lời nói của cô ngược lại có chút ý kiến.
Thầy Vương cho dù không đúng cũng không có tiến hành công kích đối với bản thân người. Ỷ vào thành tích học tập tốt liền như vậy nói hươu nói vượn không kiêng nể, nhân phẩm cũng chẳng ra gì.
Thầy Vương kịch liệt ho khan lên. Không biết có phải hay không tác dụng của tâm lý, hắn nhớ lại trong khoảng thời gian này chính xác có tức ngực, ngực đau, lo sợ có bệnh.
“Em hồ ngôn loạn ngữ cái gì?”
Hiện trường chỉ có Triệu Kiến An duy nhất tin tưởng Sở Nhược Du, tồn tại tự mình trải qua ông một chút cũng không dám nghi ngờ y thuật của Sở Nhược Du. Cho nên trong khi những người khác xem ra Sở Nhược Du nói chuyện không lựa lời nhưng ông lại xem ra trái tim thầy Vương khả năng có tật xấu. Căn cứ nguyên tắc vì sức khoẻ thầy Vương, Triệu Kiến An mở miệng nói:
“Chọn ngày chi bằng đúng ngày, liền hôm nay đi, ta duyệt cho thầy một ngày nghỉ, thầy lập tức đi bệnh viện kiểm tra, trường học chi trả phí khám. Nếu không kiểm tra ra cái gì ta khiến cho em ấy xin lỗi thầy.”
Thầy Vương:
“…..”Đời này hắn chưa gặp phải chuyện nào hoang đường như vậy, thật quá đáng.
Hiệu trưởng thái độ ba phải như vậy không biết được cuối cùng là đứng về phía bên nào, cuối cùng thầy Vương cắn răng một cái đồng ý:
“Được.”
Chi phí chung kiểm trả sức khoẻ, kiếm thêm một ngày nghỉ, hắn không lỗ!
Mặt mũi thầy Vương mất hết, thấy không thể nói thêm gì quay đầu liền đi. Thấy thế nhưng người khác cũng tìm lý do lục tục rời đi. Chớp mắt chỉ còn lại ba người trong văn phòng.
Hứa Phỉ cấp một cái ánh mắt cảm kích cho Sở Nhược Du sau đó thức thời đem không gian nhường lại.
Danh Sách Chương: