Văn phòng toán học lớp 12 Thị Trung.
Thang Lỗi đang nghiêm túc soạn bài, khung chat máy tính hiện lên tin nhắn của hiệu trưởng:
“Năm nay thi đua toán học danh ngạch giảm bớt hai cái, mặt khác nhớ rõ đem tên Sở Nhược Du báo lên cho ta.”
Sở Nhược Du?
Là người nào?
Thang Lỗi bất giác phản ứng lại, tâm thái có chút lạnh, phụ trách mười mấy năm thi đua toán học, dùng hắn nỗ lực thật vất vả từ bốn cái danh ngạch tăng lên tám danh ngạch. Hiện tại chỉ cần hiệu trưởng một câu làm cho một nửa nỗ lực của hắn trở thành ném đá trên sông.(Dg: không thấy tăm tích, ở đây nghĩa là việc làm vô nghĩa.)Chuyện này như thế nào có thể làm hắn không phẫn uất.
Thang Lỗi đè xuống tức giận trong lòng, hết sức lý trí mà trả lời:
“Hiệu trưởng có thời gian không? Ta muốn cùng người thật tốt trao đổi một chút?”
Nhận được hồi đáp khẳng định xong hắn nhanh chóng tắt màn hình máy tính, không quay đầu lại liền chạy ra khỏi văn phòng.
Bởi vì đi quá gấp gáp ở chỗ ngoặt suýt chút nữa đụng nhau với Tiết Cường.
Tiết Cường cũng coi như là bạn nối khố của hắn, phụ trách thi đua vật lý, quan hệ của hai người cũng thương đối thân. Bất quá bây giờ Thang Lỗi đang lửa giận ngút trời, hoàn toàn không có dục vọng hàn huyên. Hắn không để tâm nói một tiếng xin lỗi rồi tiếp tục đi thẳng hướng về phía phòng hiệu trưởng.Đi được vài bước hắn phát hiện ra Tiết Cường trước sau đều đi theo phía sau hắn, trong lòng hắn có chút nghi hoặc hỏi:
“Có chuyện gì sao?”
Giờ phút này Tiết Cường trên mặt bình thản cũng không phát hiện ra cái gì dị thường, chỉ là trong gio giọng nói hơi có chút bực bội:
“Ta đang đi tìm hiệu trưởng.”
Sau khi nói xong hắn bất chợt nhìn chằm chằm Thang Lỗi:
“Người cũng như thế?”
Văn phòng hiệu trưởng ở một khu vực tương đối an tĩnh, hầu như mọi người không có ai đi con đường này.
Thang Lỗi gật gật đầu.
Mục đích giống nhau nên hai người kết bạn cùng đến.
“Thật sự phiền toái, vô duyên vô cớ cắt giảm hai cái danh ngạch, còn muốn điền tên một người không biết từ đâu nhảy ra Sở Nhược Du, năm nay ông ấy còn muốn được thành tích tốt không.”
Bước chân Tiết Cường dừng lại, trên mặt lộ vẻ không thể tưởng tượng:
“Hả, bên ta cũng vậy.”
Những cuộc thi đua có chất lượng rất cao đều giống nhau không tồn tại khả năng gian lận, nó tương tự như một mặt kính chiếu yêu, chân chân thật thật chiếu ra trình độ của người dự thi. Cho nên hiệu trưởng để Sở Nhược Du dự thi mang ý nghĩa gì? Mạ vàng cũng không phải mạ như vậy đi?
Thật sự quá đáng.
Thang Lỗi kinh ngạc. Trong lòng hắn nguyên bản còn tồn tại một ít tâm tư nhỏ, biết đâu học sinh Sở Nhược Du mà mình còn chưa biết này lại có thiên phú dị bẩm về toán học thì sao? Nhưng hiện tại hắn đã không còn cảm thấy như vậy. Người đồng dạng ưu tú cả toán học và vật lý không phải không tồn tại, chỉ là không có khả năng tồn tại ở Thị Trung mà thôi.
So sánh với các trường cấp 3 khác trong thành phố bọn họ coi như số một số hai nhưng một khi đem phạm vi mở rộng ra thì Thị Trung chẳng là cái gì hết.
Sau khi trong lòng hiểu rõ, Thang Lỗi đầy căm phẫn nói:
“Hoặc là hôm nay ta từ bỏ theo đội thi đua toán học, hoặc là Sở Nhược Du này từ đâu đến thì trở về nơi đó.”
Tiết Cường một bên cũng cùng dạng ý tưởng, tuy hắn không nói gì nhưng trong đầu có điểm bực bội.Đều như vậy ăn ý hai người hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang vọt vào phòng hiệu trưởng.
Danh Sách Chương: